Chương
Không những vậy, cô ta còn nói từng chút một trả Thiên Nam lại.
Từng chút mội……
Tần Hoài An mở mắt ra, trong mắt tràn đầy nỗi hận thù.
Chỉ nhìn trần nhà xám xịt và ngọn đèn vàng ấm áp trên đầu, cô sững sờ, ngỡ như đang mơ.
Nó có phải là một cơn ác mộng không?
“Em tỉnh rồi.”
Bên cạnh cô truyền đến một giọng nói trầm ấm quen thuộc.
Tần Hoài An khẽ quay đầu lại, nhìn thấy Chử Chấn Phong đang nhíu mày nhìn mình chằm chằm.
Trong đôi mắt sâu thẳm, anh không giấu giềm những lo lắng của mình dành cho cô.
Tần Hoài An sững sờ, không có tâm trạng để suy nghĩ nhiều về sự săn sóc của anh dành cho cô, lập tức nắm lấy tay anh hỏi: “Anh không đi cứu Thiên Nam sao? Sao anh lại ở đây?”
“Tôi nhận được tin từ vệ sĩ và vội vàng trở về ngay lập tức.”
Tần Hoài An trong lòng chùng xuống, đột nhiên yếu ớt buông anh ra, lẫm bẩm nói: “Hóa ra, không phải là mơ…
Cô đột nhiên kéo chăn bông lên, che mặt mình lại, nước mắt không kìm được mà tuông trào ra dữ dội.
Đứa con cưng của cô đã phải chịu sự tra tắn sống không bằng chết trong tay Hàn Lệ Thu.
Và cô không thể làm gi!
Tần Hoài An đang chìm đắm trong đau buồn, chiếc chăn bông dùng để đắp bỗng chốc bị xé toạc.
Chử Chấn Phong hơi giật mình khi lần đầu tiên thấy cô khóc.
Dưới cái nhìn bắt mãn của cô, anh sầu muộn nói: “Đó không phải là tay của Thiên Nam.”
Tần Hoài An lúc này hai mắt đẫm lệ, không nhìn rõ mặt của anh, nhưng lại nghe được anh nói cái gì.
Cô vô thức lắc đầu, “Không thể nào, tôi có thể nhận ra, trên đó có một nót ruồi, giống như của Thiên Nam vậy!”
“Đây là âm mưu của Hàn Lệ Thu. Cô ta cố tình dọa em đó.”
Chử Chấn Phong nói xong vươn tay lau nước mắt cho cô, kiên định nhìn cô, nói: “Tin tưởng anh.”
Tần Hoài An bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và kiên quyết của anh, trong lòng có chút rung động.
Nhưng lý trí của cô không thể thuyết phục cô rằng tất cả những điều này chỉ là một “trò đùa” của Hàn Lệ Thu.
Hàn Lệ Thu là một người rất đáng sợ, nếu cô ta cố tình muốn báo thù cô và Thiên Nam, liệu cô ta có hù dọa cô không?
Và, quan trọng nhất, bàn tay đó giống hệt như bàn tay của Thiên Nam!
Đây là những gì cô đã tận mắt chứng kiến, và không phải một cậu “âm mưu của Hàn Lệ Thu” của Chử Chấn Phong là có thể thuyết phục cô, trừ khi anh có thể đưa ra bằng chứng có sức nặng hơn!
Tần Hoài An đột nhiên nắm lấy lòng bàn tay Chử Chấn Phong, siết chặt, nhìn anh chằm chằm: “Cái tay kia ở đâu? Tôi muốn xác nhận lại một lần nữa!”
Để kiểm chứng lời nói của anh, cho dù chịu không nồi, cô cũng chỉ có thể ép mình đối mặt với cảnh tượng đẫm máu.
Nhìn thấy Tần Hoài An không tin tưởng mình, Chử Chấn Phong cau mày một tí.
Anh để cho cô nắm tay mình và nói nhẹ nhàng: “Nó đã được gửi đi rồi.”