Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Cô ta bước nhanh về phía trước, đôi mắt sáng ngời vẻ háo hức: “Tần Hoài An, tôi có chuyện gấp muốn nhờ cô giúp đỡ!”
Tần Hoài An chỉ muốn làm ngay việc riêng của mình, nhưng cô lại nghĩ rằng Tân Bảo Nga là ân nhân cứu mạng mình, với lại cô cũng đang muốn thoát khỏi mấy người vệ sĩ phía sau.
Cô gật gật đầu: “Được.”
Sau đó nói với vệ sĩ: “Các anh đừng đi theo, cô Tân và tôi có việc quan trọng cần bàn bạc.”
Tân Bảo Nga cũng hùa theo nói: “Đúng đấy, các anh chờ ở đây là được rồi.”
Dường như cô ta cũng không muốn mọi người biết việc cô ta nhờ Tần Hoài An làm.
Tân Bảo Nga đưa Tần Hoài An đến một phòng bệnh không có ai, sau đó nói với cô: “Tần Hoài An, thật ra, tôi muốn nhờ cô cứu anh Thanh Phong.”
“Liễu Thanh Phong sao?” Mặt Tần Hoài An biến sắc, “Anh ta làm sao?
Từ hôm bị Chử Chấn Phong bắt đi, cô cũng không biết tình hình của Liễu Thanh Phong, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tân Bảo Nga lúc này, chắc là đã xảy ra chuyện rồi.
Tân Bảo Nga khẽ thở dài nói: “Vẫn là cánh tay của anh Thanh Phong. Mấy ngày trước, anh Chấn Phong sai người đưa anh ấy trở lại bệnh viện. Toàn thân anh ấy bị thương. Sau đó còn bị sốt cao và hôm mê bắt tỉnh.”
chuyển biến xấu hơn, sợ rằng sẽ không thể chữa trị triệt để được.
Ngay khi Tân Bảo Nga nghe là có thể tiền hành mổ hôm nay, cô ta không khỏi vui mừng, vội nói: “Được!
Tôi sẽ đi thu xếp ngay.”
Phòng mổ nhanh chóng được bố trí.
Dưới tình hình bắt tỉnh của Liễu Thanh Phong, Tần Hoài An sẽ giúp anh ta chỉnh lại vị trí của khung xương.
Khi đang thực hiện khâu cuối cùng, Liễu Thanh Phong bắt ngờ gọi tên cô.
“Tần Hoài An…”
Tiếng kêu vô tri vô thức phát ra từ miệng người đàn ông bắt tỉnh.
Tần Hoài An nhanh chóng liếc nhìn anh ta một cái rồi bình tĩnh thu ánh mắt lại và tiếp tục khâu.
Nhưng Tân Bảo Nga lại ngớ ra, ánh mắt đảo từ chỗ Liễu Thanh Phong trên bàn mổ rồi chuyển sang Tần Hoài A đang bận rộn trước mặt, cảm xúc kỳ lạ xẹt qua mắt cô ta, sau đó nhanh chóng tiếp tục công việc.
Khâu xong mũi cuối cùng, Tần Hoài An đặt kim và kéo phẫu thuật xuống, thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ ổn rồi đấy.” Cô vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật đằng xa, mới nhận ra bên ngoài có hai tên vệ sĩ đang nhìn chằm chằm mình.