Chương
Lúc này Tần Hoài An mới quay sang nhìn Chử Gia Mỹ, cô không muốn bàn về cái chết của Chử Chấn Phong nên chỉ hỏi vặn lại: “Cô Chử, cô nói tôi ở lại nhà họ Chử vì tôi có mưu đồ khác. Xin hỏi, tôi mưu đồ cái gì? “
Chử Gia Mỹ không cần suy nghĩ liền nói: “Đương nhiên là cô muốn lợi dụng việc anh trai tôi không còn nữa, vị trí đứng đầu nhà họ Chử bị thiếu, nên cô để cho con trai vào làm người thừa kế nhà họ Chử, rồi từ nay về sau mẹ hưởng phúc từ con trai chứ gì?”
Tần Hoài An cạn lời.
Trong những năm qua, cái cách vu khống của Chử Gia Mỹ thực sự không thay đổi chút nào.
Cô thậm chí còn không buồn giải thích, chỉ nói một câu: “Cô muốn nghĩ gì thì nghĩ.”
Thấy vậy, Chử Gia Mỹ khit mũi: “Hừm, xem ra là bị tôi nói trúng tim đen, chột dạ rồi đúng không? Cô…
“Câm miệng!” Tống Cần Dung lạnh lùng hét lên, cắt ngang những lời suy đoán ác ý tiếp sau đó của cô ta.
Bà ấy trừng mắt nhìn Chử Gia Mỹ, bực bội nói: “Xem cháu đang nói cái gì vậy? Cháu có biết bà và mẹ cháu đều hi vọng Thiên Nam sẽ là người thừa kế nhà họ Chử không, nhưng Tần Hoài An chưa bao giờ đồng ý vì đứa nhỏ cả. Sao cháu lại, đổi trắng thay đen, mở miệng là ăn nói hồ đồ, không biết đúng sai vậy hả?”
Tống Cẩn Dung kích động nói nhanh một lè, phải dừng lại để lầy hơi.
Chử Gia Mỹ nhân cơ hội bất mãn nói: “Ai biết cô ta có đang có ý diễn kịch hay không, không thể xem thường suy nghĩ của người phụ nữ này!”
Cô ta vừa dứt lời, một tiếng cảnh cáo tức giận từ ngoài cửa của Thiên Nam vang lên: “Không được bôi nhọ chửi rủa mẹ cháu!”
Nói xong, thằng nhỏ lao đến như một con bê điên.
Chử Gia Mỹ sửng sốt.
Trước khi Thiên Nam húc vào cô ta, cô ta đã tự lùi lại, bị vấp giày cao gót và ngã xuống đất cái bịch.
Tần Hoài An nhanh chóng dùng tay kéo Thiên Nam lại để thằng bé khỏi bị ngã.
Cô thở dài, lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình với thằng bé, sau đó dơ tay muốn kéo Chử Gia Mỹ dậy.
“Cô Chử, tôi xin lỗi vì việc tôi sống ở đây đã khiến cô gặp rắc rối, nhưng… Thiên Nam vẫn còn nhỏ, tôi phải đồng hành cạnh nó cho đến khi nó đủ sức đảm nhận vị trí của người thừa kế nhà họ Chử.”
Chử Gia Mỹ cong môi nói: “Nghe ý tứ cô nói kìa, còn không phải muốn dựa dẫm vào nhà chúng tôi sao?
Làm bộ làm tịch!”
Nói xong, cô ta không chút cảm kích mà hát thẳng bàn tay đang dang ra của Tần Hoài An.
Ánh mắt Tần Hoài An vô tình rơi vào đầu ngón tay của cô, khế lóe lên, sau đó đưa tay trở lại như bình thường.
Tống Cẩm Dung nghe câu nói của Tần Hoài An, phản ứng lại ý tứ trong lời nói của cô, lập tức rất kích động nói: “Tần Hoài An, ý của cô là… cô có đồng ý để Thiên Nam làm người thừa kế của Chấn Phong rồi sao?”
Tần Hoài An quay lại nhìn bà cụ Chử, ánh mắt nghiêm túc và gật đầu.
Cô đã nghĩ kĩ rồi.
Từ gốc gác của Thiên Nam là nó là người nhà họ Chử, và cô ấy không thể cứ giữ khư khư thằng bé cho riêng mình được.
Theo thỏa thuận giữa cô và Chử Chấn Phong, Thiên Nam vốn dĩ là nên quay về nhà họ Chử.
Bây giờ Chử Chấn Phong không còn, không thể để đứa trẻ không cha không mẹ được. Dứt khoát là do cô làm mẹ và ở bên đứa trẻ thêm một hai năm, đợi khi Thiên Nam lớn hơn một chút thì cô sẽ rời đi.