Chương
Ngay khi Tần Hoài An từ chỗ của Liễu Giai Tâm đi ra, cô lập tức vào bếp xem qua những ghi chép liên quan đến đồ ăn thức uống của Liễu Giai Tâm.
Cô luôn xem mọi thứ một cách nhanh chóng, đọc nhanh như gió.
Nhưng dù sao đây cũng là ghi chép hơn ba năm qua, một ngày ba bữa cộng thêm trà chiều yến tiệc bắt chợt cũng đủ làm dày bằng một cuốn Tân Hoa từ điền.
Tần Hoài An chọn những điểm mấu chốt một cách có chọn lọc và xem nó gần một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, cô cau mày và đóng tài liệu lại, dụi dụi đôi mắt khô khốc, trong mắt hiện lên sự nghỉ hoặc.
Cô mang theo sự nghỉ ngờ bước ra khỏi bếp và trở lại chỗ của bà cụ Chử.
Đứng ở cửa nhìn thoáng xuống phía dưới. Giữa gian nhà chính, hai bà cháu Tống Cẩn Dung và Thiên Nam nói cười vui vẻ, cảnh tượng hiện ra thật rất ấm áp.
Tần Hoài An mím môi cười nhẹ, nhưng khuôn mặt lại trở nên nghiêm trọng khi nghĩ đến điều gì đó.
Thiên Nam với người nhà họ Chử là người thân máu mủ ruột già, nhưng nếu trong nhà này… ẩn chứa người có ý đồ xấu xa dã tâm độc ác, chẳng phải Thiên Nam sẽ gặp nguy hiểm sao?
Nghĩ đến đây, Tần Hoài An không có bước vào đó mà xoay người bước ra ngoài.
Chú Minh từ xa bước tới, trên tay ôm một chiếc hộp như bảo bối, trong đó có đồ chơi trẻ con do bà cụ Chử chuẩn bị.
“Cô Tần, cô muốn ra ngoài à?” Nhìn thấy hướng đi của Tần Hoài An, chú Minh chủ động hỏi.
Tần Hoài An gật đầu.
Chú Minh lập tức nói: “Vậy đề tôi sắp xếp tài xế đưa cô đến đó.”
“Dạ, vậy thì cảm ơn chú.” Tần Hoài An không từ chối mà thoải mái đồng ý.
Nhà họ Chử ở nơi thanh tịnh, không có xe hơi, một mình cô lên thành phố sẽ rất bát tiện.
Chú Minh đưa tay mò điện thoại trong túi, không còn cách nào khác, đành phải bỏ cái hộp lớn trong tay sang một bên.
Thấy vậy, Tần Hoài An chủ động giúp cầm đồ, cúi đầu quét qua, cười nói: “Bộ lắp ghép LEGO bầu trời sao? Đây là bộ LEGO yêu thích nhất của Thiên Nam đấy ạ.”
“Hả? Thật vậy sao?.” Chú Minh đang móc điện thoại di động ra, nghe tháy lời Tần Hoài An nói, trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ.
Chỉ trời mới biết vì chọn đồ chơi cho cậu chủ nhỏ mà suýt chút nữa ông ấy bị gãy hai cái chân già yếu này.
Tần Hoài An nhanh chóng lên xe do chú Minh sắp xếp cho cô rồi rời khỏi nhà họ Chử.
Sau khi báo địa điểm cho tài xế, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Trương Nhược Phi, bảo anh ta nhân tiện đưa Ôn Nhã Ly ra ngoài luôn.
Cả ba đã không gặp nhau trong một thời gian, và họ đã có một cuộc hẹn trong một quán bar nhẹ nhàng thư giãn.
Tần Hoài An không uống rượu, cô gọi một ly nước ép hoa quả.
Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly gọi mỗi người một ly rượu.
Tần Hoài An nhìn ly rượu trước mặt Ôn Nhã Ly, có phần kinh ngạc, thản nhiên nói: “Nhã Ly, chị nhớ trước đây em không uống rượu cơ mà.”