Chương
Liễu Giai Tâm đến nơi mà Tần Hoài An đã hẹn với bà, khiến bà ngạc nhiên, đó lại là trong một quán bar đã đóng cửa dưới lòng đất.
Sao lại hẹn bà ấy đến một nơi như thế này?
Bà ấy có chút tò mò bước vào, vừa đi vừa gọi điện cho Tần Hoài An.
Sau khi chuông reo thì cuộc gọi không được kết nối.
Liễu Giai Tâm cau mày, mơ hồ nhận ra điều gì đó không ổn, và không chịu được liền bám gọi lần nữa.
Một giọng nói giễu cợt vang lên từ phía sau: “Đừng gọi nữa, cô ta ở bên trong đấy, mẹ đi xem thử là biết.”
Liễu Giai Tâm cảnh giác quay lại, nhưng khi nhìn thấy Chử Gia Mỹ, đột nhiên bà ấy sửng sốt: “Gia Mỹ, sao con lại ở đây?”
Chợt nghĩ đến lời cô ta nói, bà ấy nhíu mày, bước nhanh vào trong để xác minh lời của Chử Gia Mỹ nói.
Chử Gia Mỹ với vẻ mặt lạnh lùng đi theo sau.
Các cơ sở vật chất trong sảnh quán bar đã bị phá bỏ, để lại một mớ hỗn độn và sự trồng trải.
Liễu Giai Tâm nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Tần Hoài An đâu.
Bà ấy quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Gia Mỹ, vừa rồi con nói Tần Hoài An ở bên trong là có ý gì? Lẽ nào con đã làm gì cô ấy sao? Mẹ biết con bất hòa với Tần Hoài An, nhưng con đâu cần làm loạn đến…”
“Câm mồm!” Chử Gia Mỹ đột nhiên hét lên, hung hăng nhìn bà ấy.
Liễu Giai Tâm đình trệ, nhìn vẻ mặt hung dữ và lạnh lùng trên khuôn mặt cô ấy, như thể cô ấy đã thay đổi bản thân, nhất thời không nói nên lời.
Chử Gia Mỹ đảo mắt nhanh nhìn xung quanh một vòng, không những không thấy Tần Hoài An, mà người đàn ông mà cô ta đã mua chuộc cũng không thấy dấu vết.
Chuyện gì đã xảy ra? Không phải bảo anh ta đưa người tới đây sao?
Cô ta vừa mới nảy ý đồ xấu, dùng danh nghĩa của Tần Hoài An để lừa Liễu Giai Tâm qua đây, hòng sau khi trừ khử người xong thì vu oan cho Tần Hoài An, để cô chịu tội thay cho mình.
Nhưng bây giờ Tần Hoài An lại không có ở đây!
Chử Gia Mỹ do dự một chút, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Lúc này Liễu Giai Tâm đứng trước mặt cô ta đã không có đường luil Dù sao hôm nay như thế nào, chắc Chấn cô ta phải giết bằng được bà ấy để trả thù cho cái chết thê thảm của mẹ ruột!
Nghĩ đến đây, mặt Chử Gia Mỹ lạnh lùng lại, phẫn hận nhìn chằm chằm Liễu Giai Tâm rồi thò tay vào trong túi xách.
Liễu Giai Tâm nhìn thấy phản ứng trong mắt của Chử Gia Mỹ, trong lòng hiện ra một sự mơ hồ: “Gia Mỹ, con muốn làm gì?”
“Giết bà, báo thù cho mẹ tôi!” Chử Gia Mỹ nói xong lấy thứ trong tay ra.
Đó là một mũi tiêm, bên trong là một chất lỏng không rõ không màu, không biết là gì nữa.
Nhưng biểu cảm u ám tà đểu của cô ta cũng đủ để giải thích sự nguy hiểm của thứ này!