Chương
Chử Gia Mỹ tự tin nâng cằm anh ta lên: “Đương nhiên! Anh không nhìn thấy tôi đã lập kế hoạch nguồn nhân lực cho cô ta sao?”
Nói đến đây, Kenney sắc mặt tối sầm lại, “Một người mới không có kinh nghiệm cũng không có trình độ, thậm chỉ còn là người nghiệp dư! Cô lúc đầu được giao vai nữ thứ hai trong bộ phim truyền hình ngôi sao ư? Thật khoa trương mà cô biết bao nhiêu người tranh giành nhau vì vai diễn này không?”
“Tôi không quan tâm, dù sao tôi nhất định sẽ khiến cô ta nổi tiếng!” Chửi Gia Mỹ cau mày, bất mãn nhìn anh ta: “Kenney, tôi là người phụ trách chuyện này! Tôi chỉ nhờ anh đưa ra một số đề xuất cho kế hoạch này chứ không phải là bảo anh phủ nhận nó.”
Kenney lắc đầu, “Trong mắt tôi, đây là một kế hoạch thất bại.”
Vừa nói, anh ta vừa nghiêm mặt nhắc nhở: “Gia Mỹ, điều hành công ty chứ không phải là chơi game, cô cần phải dựa trên lợi ích của công ty”
“Đây là công ty của tôi. Tôi là tổng giám đốc, lẽ nào quyền lợi nâng nhân viên mình lên cũng không có sao?”
Nghe vậy, Kenney không nói thêm gì nữa, quay lưng bỏ đi.
Chở Gia Mỹ vẫn mở miệng nói, rốt cuộc cũng không muốn mất thể diện mà gọi anh ta quay lại.
Kenney là trợ lý trung thành nhất của cô ta, và mối quan hệ giữa hai người như những người bạn tốt. Khi cô ta mới bắt đầu vào Tinh Du, cô ta cái gì cũng không hiểu, tất cả mọi thứ đều dựa vào Kenney.
Cô ta cũng không muốn làm ầm ĩ với anh ta, nhưng cô ta đã có kế hoạch riêng về vấn đề nâng đỡ Vương Thanh Hà.
Chử Gia Mỹ mắt lim dim, một lúc lâu sau, cô ta cầm điện thoại bấm một dãy số. “Anh, tuần sau là buổi họp báo ra mắt của Vương Thanh Hà, anh tới giúp em nói vài câu trên bục diễn thuyết được không? … Với thân phận là người thừa kế của tập đoàn Chử Thị, nói tuỳ ý vài câu, chỉ cần anh có mặt ở đó, hội trường chắc chắn sẽ rất đông nghẹt thở.”
Chử Chấn Phong trước đây không nghe nói Vương Thanh Hà sẽ tiến vào làng giải trí, vì vậy khi nghe thấy lời nói của Chử Gia Mỹ, anh bất giác nhíu mày hỏi: “Thanh Hà nào?”
“Là chị dâu, người phụ nữ yêu quý của anh!” Chửi Gia Mỹ nói, “Thanh Hà nói rằng ước mơ vào làng giải trí là ước mơ của cô ta. Vì sau này cô ta với chúng ta sẽ là người một nhà, chúng ta không thể giúp cô ta thực hiện giấc mơ đó được sao? Cô ta là người phụ nữ của anh, anh nên ủng hộ mới phải chứ?” Chử Chấn Phong im lặng một lúc.
Mặc dù rất ghét tham gia những hoạt động giải trí như vậy, nhưng… những lời của Gia Mỹ không phải là không có lý.
“Anh sẽ tới.” Anh nói ngắn gọn ba chữ rồi cúp điện thoại.
Một nụ cười vui vẻ hiện trên khuôn mặt của Chử Gia Mỹ.
Cô ta lập tức gọi điện báo tin vui cho Vương Thanh Hà.
Biết rằng Chử Chấn Phong sẽ đích thân có mặt vào ngày họp báo, Vương Thanh Hà đương nhiên vui hơn cả Chử Gia Mỹ.
Bởi vì điều này đủ để chứng minh trong lòng Chử Chấn Phong coi trọng cô ta!
Vương Thanh Hà đã tự tin trở lại.
Buổi họp báo ra mắt… ngày hôm đó sẽ là điểm khởi đầu để cô ta hướng tới một cuộc sống tươi mới, rạng ngời hơn!
Cô ta không dám chếnh mảng, lơ là. Để chào đón ngày hôm đó, cô ta chăm chỉ học cách cư xử và điệu nhảy từ giáo viên, cải thiện khí chất để có thể xuất hiện trước ống kính với hình ảnh hoàn hảo nhất có thể.
Về phía Tần Hoài An, phòng thí nghiệm và bệnh viện vẫn chạy ngược chạy xuôi, cô bận chết đi được.
Công việc trong phòng thí nghiệm sắp kết thúc, Tân Hoài An chịu trách nhiệm hoàn hiện kết quả nghiên cứu vừa rồi và xác minh phỏng đoán trong bài báo cáo cô gửi lần đầu.
Các tài liệu cuối cùng sẽ được nộp cho tổ giám khảo cuộc thi với danh nghĩa thí nghiệm của giáo sư Thường.
Sau khi hoàn thành công việc trong phòng thí nghiệm thì cô nhận được tin vui đến từ bệnh viện.
Bà nội đã khoẻ sau ca mổ và có thể được chuyển từ khu cách ly sang phòng chăm sóc đặc biệt.
Cuộc sống đang diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp, Tần Hoài An tràn đẩy niềm tin.
Vào ngày này, khi Tân Hoài An chuẩn bị đến bệnh viện thăm bà nội thì Mã Thành đã gọi điện đến cho cô.
“Hoa Thư, tại sao cô không sớm nói với tôi về việc cô đạo văn? Toàn bộ tổ chúng ta đã bị cô hại đến thảm thương!”