Chương
Chử Gia Mỹ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh trai cô ta đã nói rồi. Cô ta nếu đã giúp Vương Thanh Hà cõng cái nồi này thì chỉ có thể chịu trách nhiệm đến cùng.
“Biết rồi! Em xin lỗi anh!” Chử Gia Mỹ nặng nề nói.
“Không phải xin lỗi anh, mà là giáo sư Thường.”
…
Trên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, Vương Thanh Hà cẩn thận liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, xem xét làm sao mở miệng phá vỡ sự im lặng lúc này.
Một lúc sau, Chử Chấn Phong mới rời ánh mắt từ ngoài xe trở lại, rơi vào gương mặt Vương Thanh Hà. Khuôn mặt nghiêm nghị của anh không có quá nhiều biểu cảm, mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo khó có thể đến gần.
Vương Thanh Hà không khỏi thở dài, một người đàn ông cao quý phi phàm như vậy, cô ta ở trước mặt anh lại vô cùng hèn mọn và nhỏ bé… Cô ta nhất định phải phá vỡ khoảng cách chênh lệch này.
Cách duy nhất chính là trở thành một đại minh tinh càng sớm càng tốt.
“Gia Mỹ luôn hành động bốc đồng mà không nghĩ đến hậu quả. Lẽ ra ngay từ đầu cô đã phải biết chuyện của tác phẩm đó. Tại sao còn cùng nó càn quấy?”
Chử Chấn Phong đột nhiên trách móc khiến trong lòng Vương Thanh Hà căng thẳng, lập tức biện hộ cho mình: “Thật ra em cũng không đồng ý… nhưng Gia Mỹ rất tốt bụng, cho nên em không nỡ từ chối, hơn nữa em cũng không biết đó là tác phẩm của Tần Hoài An….”
“Tôi chỉ mong sau này cô có thể từ chối loại chuyện này. Tôi không thích vòng giải trí luẩn quẩn kia. Có rất nhiều cách để thực hiện ước mơ, nhưng tuyệt đối không phải dựa vào điểm yếu của người khác để giở trò bịp bợm. Cô rất ưu tú, phải có lòng tin với chính bản thân mình.”
Vương Thanh Hà xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu xuống, nhưng trên khóe môi lại hiện lên một nụ cười đắc ý.
Anh không những không trách mà còn động viên cô ta. E rằng Tần Hoài An chưa bao giờ nghĩ tới Chử Chấn Phong sẽ tín nhiệm mình nhiều như vậy.
Chử Chấn Phong không tiếp tục nói về chủ đề này, mà hỏi: “Vừa rồi tại sao cô không ra tay giúp nghệ sĩ?”
Vương Thanh Hà thoáng sửng sốt, ánh mắt lóe lên, nói: “Tình huống lúc đó, trong lòng em cũng rất khẩn trương. Loại tình huống này không thích hợp để ứng cứu.”
Chử Chấn Phong suy tư chốc lát, sau đó hỏi: “Nhưng đêm đó cô đã cứu tôi không chút do dự, không phải sao? Tình huống vừa rồi so với tình huống của tôi nghiêm trọng hơn nhiều.”
Vương Thanh Hà nhanh chóng nhớ lại cái đêm đó, nói: “Đó là bởi vì không có cách nào khác, rừng núi hoang vu, nếu không cứu, anh sẽ chết.”
Nghe được câu trả lời này, Chử Chấn Phong khẽ gật đầu. Dù thế nào, Vương Thanh Hà cũng là một người phụ nữ tốt bụng, điều đó chứng tỏ anh không chọn nhầm người.
“Cậu Chử.” Vương Thanh Hà thận trọng nhìn anh, nói: “Y thuật của em thật ra không bằng Tần Hoài An.”
Chử Chấn Phong cong môi phản bác: “Vậy thì sao? Điều tôi thích chính là lòng tốt và dũng khí liều mình cứu người của cô.”
Trên mặt Vương Thanh Hà hiện ra một nụ cười.
Cho đến khi về nhà, cô ta vẫn đắm chìm trong cảm xúc lâng lâng được Chử Chấn Phong khen ngợi.
Nhưng cô ta đã quên, thật ra người thực sự cứu anh đêm đó mà Chử Chấn Phong nói đến chính là Tần Hoài An.
“Con gái, mẹ vừa thấy cậu Chử đích thân đưa con trở về! Hôm nay con mới ra mắt, cậu Chử lại quan tâm con nhiều như vậy.” Trương Mỹ Văn xúc động thở dài.
“Sau này, quan hệ giữa con và anh ấy sẽ ngày càng thân thiết hơn!” Vương Thanh Hà đắc ý nói.
Đắm chìm trong vui sướng, cô ta chợt nhận ra mình vẫn chưa gọi điện cho Chử Gia Mỹ.
Cô ta ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Vương Thanh Hà lập tức nói: “Gia Mỹ, cảm ơn em vừa rồi đã giúp chị. Nếu không có em, chị thật sự không biết phải giải thích với anh em như thế nào…”
“Chị là chị dâu tương lai của em, em không giúp chị thì giúp ai?” Chử Gia Mỹ nói, nhưng trong lòng cô ta lại có suy nghĩ khác, bây giờ giúp Vương Thanh Hà, tương lai sẽ có lợi cho cô ta.
Mặc dù làm như vậy sẽ khiến anh trai khó chịu, nhưng còn hơn là để Tần Hoài An đắc ý.
“Đúng rồi, có phải anh trai đưa chị về nhà không?”
VÌ tụ Chử Gia Mỹ nghe vậy liền cao hứng nói: “Quá tốt rồi! Điều này cho thấy anh ấy rất coi trọng chị. Xem ra, cái thứ hàng giả kia sẽ không ở bên cạnh anh ấy lâu đâu!”