Niệm Nghiễn mất hết lý trí, bỏ chạy ròng rã suốt năm ngày năm đêm, từ bắc xuống nam, mất ngàn dặm lộ trình. Niệm Nghiễn không hề ăn uống. Đến khi tới được địa điểm mới của tổng đàn Mặc giáo thì y liền gục ngã trong g ngực Phác Phong. Khuôn mặt tái nhợt, không có sức sống khiến Phác Phong đau lòng. Sau đó, Niệm Nghiễn mê man suốt mấy canh giờ.
Không biết tại sao mình lại chạy nhanh như vậy, Niệm Nghiễn chỉ cảm thấy có ai đó đang hò hét “Chạy mau! Chạy mau!”, phía sau có kẻ đang đuổi theo, nếu y dừng lại, không biết chuyện gì có thể xảy ra. Trong đầu Niệm Nghiễn chỉ có một ý định : trốn. Cả thể xác lẫn tinh thần Niệm Nghiễn đều bị tra tấn như vậy, vừa thấy được đại sư huynh – y cũng liền bất tỉnh.
“Được rồi, ta không ép ngươi nữa. Ngươi hãy nhớ kỹ, chuyện ngươi trở thành người của ta chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Ngươi còn chưa hiểu? Nhân Vĩ, ngươi chính là của ta, chúng ta phải chung sống bên nhau, cho dù ngươi hận ta như thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn không thể rời bỏ ta.”
“Số phận chúng ta phải chung sống cùng nhau, nên trời cao đã mang ngươi đến với ta, cho dòng máu của ta chảy trong người ngươi, rồi lại khiến ta yêu thương ngươi. Số phận đã an bài, ngươi vĩnh viễn là của ta!”
“Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận? Ban đầu ta đã nghi ngờ, cái người chết cháy kia hẳn là Lý Đức?”
“Thôi — Nhân Vĩ?”
– trong đầu lặp đi lặp lại từng câu nói của Thôi Ân Trạch, bộ mặt điên cuồng dữ tợn của nam nhân, nụ người như ngây dại của hắn khiến màng nhĩ của Niệm Nghiễn muốn nổ tung.
– không được, mau tránh ra, biến thái, kẻ điên, tại sao trong mơ ngươi cũng không buông tha ta?
“Niệm Nghiễn, Niệm Nghiễn, mau tỉnh lại!”
“Không được, buông tha ta. . . . . .”
“Niệm Nghiễn!” Phác phong rống giận.
Vốn muốn cho hắn nghỉ ngơi, nhưng tiểu tử này vừa đặt mình xuống đã mê sảng như vậy, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra, chắc là gặp ác mộng. Tiểu tử này, không biết nửa tháng qua đã xảy ra chuyện gì, khiến bản thân mệt mỏi thế kia, làn da thô ráp, cơ thể gầy yếu, ánh mắt thâm quầng. Tại sao lại phải hành hạ mình như vậy?
. . . . . .
Niệm Nghiễn chậm rãi mở to mắt, đầu tiên chỉ cảm thấy trước mắt là một khoảng không gian mờ ảo, cố gắng định thần, một lúc sau mới nhìn thấy đại sư huynh Phác Phong .”Đại. . . . . . Sư huynh? Đây là đâu?”
“Ngươi hồ đồ mất rồi ư? Ngươi thừa sống thiếu chết, bán mạng mà chạy về đây, vậy mà đã quên rồi sao? Nơi này chính là Trọng Hoa – tổng đàn mới của Mặc giáo.”
“Đúng rồi. . . . . . Đúng rồi, Mặc giáo, Mặc giáo. . . . . .” Ta đã trở về, ta đã trở về!
“Tiểu tử . . . đã xảy ra chuyện gì? Có biết sư phụ, sư huynh, sư đệ, sư muội đều rất lo lắng cho ngươi?.”
“Khoan nói đến chuyện đó, Đại sư huynh, trong khoảng thời gian này có xảy ra chuyện gì không?” Kẻ điên kia nói muốn đem ma giáo. . . . . .
Phác Phong nặng nề mà thở dài một hơi: “Không biết tại sao, từ sau khi Huyền Vu đỉnh bị hỏa thiêu. Triều đình điều động tất cả lực lượng, cứ như là muốn chỉ trong vài ngày phải tiêu diệt được Mặc giáo. Sư phụ cùng với Vong Trần – – hai người họ đã không ngủ mấy ngày nay rồi . . . .” Nghĩ đến Phong Vong Trần phải chịu đựng mệt mỏi như vậy, Phác Phong vô cùng đau lòng.
Quả nhiên là như thế “Các huynh đệ như thế nào rồi?”
“Các huynh đệ một nửa đã hy sinh vì Mặc giáo, nửa còn lại nếu không bị trọng thương thì tinh thần chiến đấu cũng giảm sút, lại còn tứ đại trưởng lão không biết giờ này đang ở đâu. . . . . .”
“Đại sư huynh, ta muốn gặp sư phụ!”
”Nhưng thân thể của ngươi. . . . . .”
“Không sao, nếu chần trừ, có lẽ không kịp . . . . .!” . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Niệm Nghiễn, sao không mau quay về tổng đàn, ngươi quên mất trọng trách giáo chủ của mình rồi ư?” Khó trách Phong Vong Trần giận dữ, hắn đi nhiều ngày như vậy mà không hề gửi về một phong thư.
“Đồ nhi biết lỗi, hiện tại không phải lúc nói chuyện này. Sư phụ, người xem đây là cái gì?”
Niệm Nghiễn lấy ra trong lòng ngực một tấm vải vàng óng cuộn tròn. Mở ra, bên trong chính là một tấm bản đồ.
“Đây là?”
“Bản đồ phân bố binh lực ngầm của triều đình” những nét lớn màu đen dùng để chỉ biên giới Đại Vũ quốc, những chấm nhỏ màu đỏ thể hiện nơi có cơ sở của triều đình đóng quân.
“Không ngời triều đình lại có nhiều cứ điểm như vậy, so với Mặc giáo ta cũng không thua kém a ~.” Quả nhiên không ngoài sở liệu, nếu không phải như vậy, tổng đàn sẽ không trong nháy mắt hóa thành tro tàn. Nhưng mà . . . . .”Ngươi tại sao lại có được tấm bản đồ này. Tên Thôi Ân Trạch kia không phải là kẻ bất cẩn như vậy.”
Niệm Nghiễn vừa nghe Phong Vong Trần thắc mắc, cả người như bị sét đánh, nghĩ lại sự việc năm ngày trước. . . . . .
Trời mùa hạ, không khí oi bức. Niệm Nghiễn trong ngự thư phòng tuy nhân thể vẫn còn mềm nhũn vì chuyện vừa rồi nhưng y cố gắng chỉnh sửa y phục cho đàng hoàng, lau khô nước mắt. Chuyện mới xảy ra đả kích Niệm Nghiễn không nhỏ, nhưng lý trí nói cho y biết rằng đây chính là một cơ hội tốt . . . Thôi Ân Trạch chưa bao giờ để cho bất cứ ai một mình ở trong ngự thư phòng của hắn. Niệm Nghiễn đã nhiều lần muốn lục soát nơi này nhưng chưa có cơ hội, nếu Thôi Ân Trạch đi ra ngoài cũng mang y đi theo.
Lần này có thể quyết định thành bại, sinh tồn của Mặc giáo.
Niệm Nghiễn trấn tĩnh, mở từng ngăn tủ, góc bàn cho tới cả những chậu hoa, bình cổ xung quanh – tất cả đều trống rỗng, không có thứ gì có thể sử dụng được. Thôi Ân Trạch tâm tư kín đáo, vật quan trọng như vậy, nếu hắn không ban bên người thì chỉ có thể giao cho . . . . thái tử – Niệm Nghiễn không nghĩ được có ai khác mà Thôi Ân Trạch tinh tưởng.
Niệm Nghiễn đang thất vọng thì trong đầu chợt nhớ tới cái gối trên giường của Thôi Ân Trạch. Đồ vật trên giường định kỳ đều được các cung nữ thay đổi, chỉ có cái gối của Thôi Ân Trạch vẫn y nguyên như cũ. Thôi Ân Trạch là kẻ ưa thích sạch sẽ, có mới nới cũ . . . . không lẽ? Muốn biết đúng hay sai chỉ có thể . . . . .
Niệm Nghiễn dùng sức xé nhẹ vỏ gối, lần mò trong đống bông vải bên trong, quả nhiên có một mảnh vải màu tròn được cuộn lại cẩn thận. Mở tấm vải, phát hiện đó chính là bản đồ mình đang tìm kiếm – Niệm Nghiễn tuy mừng rỡ như điên, nhưng không khỏi có chút nghi ngờ, tại sao Thôi Ân Trạch lại để vật quan trọng ở nơi mà y có thể tìm được như thế này? Không lẽ lại là một cái bẫy giống như bản mật tấu trước đây? Nhưng đây chính là hy vọng cuối cùng của Mặc giáo, không cần biết là thật hay giả, nếu có cơ hội, nhất định phải thử một lần!
Đem chiếc gối sửa lại như cũ. Niệm Nghiễn tìm cách trốn khỏi nơi quái quỷ này. Ban ngày Thôi Ân Trạch đều giám sát hắn rất kỹ càng, chỉ có ban đêm . . . . . .
“Thôi, chuyện này để sau hãy nói, hiện tại ta muốn ngươi gặp một người.” Thấy Niệm Nghiễn như kẻ mất hồn, Phong Vong Trần không muốn làm khó đệ tử duy nhất của mình, vội chuyển đề tài.
“Là ai vậy, sư phụ?” Niệm Nghiễn không nghĩ rằng hắn cần phải gặp ai vào lúc này.
“Đi theo ta rồi sẽ biết, sợ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nên nàng không ở đây nhưng kỳ thật nàng đang vô cùng lo lắng cho ngươi a ~~~”
“Phong giáo chủ, ngài đang nói xấu tiểu nữ chuyện gì đó?.” Phía sau cánh cửa, một nữ nhân trẻ tuổi, y phục màu lam, giày thêu lướt nhẹ, thanh âm mềm mại có vẻ oán trách.
“Tiểu. . . . . . Tiểu Lưu!”
“Niệm Nghiễn đại ca. . . . . .” Nhìn thấy tướng công tương lai mà mình tưởng nhớ bấy lâu nay, Tiểu Lưu chua xót, ánh mắt long lanh trực rơi lệ.
Phong Vong Trần sớm biết điều mà tránh ra, nhường chỗ cho đôi uyên ương lâu ngày tương phùng.
“Ngươi. . . . . . Tại sao lại ở đây?” Niệm Nghiễn vui mừng đến nỗi nói năng lộn xộn, tuy rằng y không thực sự yêu Tiểu Lưu nhưng trong lòng Niệm Nghiễn, ngoại trừ mẫu thân, Tiểu Lưu chính là nữ nhân quan trọng nhất trong đời y, Niệm Nghiễn muốn chính mình nắm tay Tiểu Lưu – hai người cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.
“Ai nha, đều là Niệm Nghiễn đại ca không tốt, ngươi cứ lo đi tìm ta ở đâu đâu. Thật ra ta chưa hề rời khỏi Huyền Vu đỉnh, kẻ bắt cóc ta ngày đó chính là Mặc Diên các các chủ Mã Xa. Ta cùng hắn lớn lên bên nhau, từ nhỏ, hắn luôn đối với ta rất tốt, nhưng ta không nghĩ hắn lại thương yêu mình hơn mức tình cảm huynh muội. Thấy ta sắp thành thân với ngươi, hắn liền bày ra mê hồn trận, lợi dụng lúc sơ hở mà bắt ta đi. Hắn mang ta giam lỏng trong một ngôi nhà sau núi, ngày ngày đều đến thăm ta nhưng không dám làm gì quá đáng. Ta không trách hắn việc này, nhưng hắn vì ghen ghét với ngươi mà đem hành tung của ngươi thông báo cho quan quân triều đình biết – điều này ta không thể dung thứ. Lúc Huyền Vu đỉnh xảy ra chuyện, Mã Xa cải trang ta thành nam nhân, điểm huyệt đạo, rồi đưa ta xuống núi. Cũng may trên đường đi, ta được Phong giáo chủ cứu thoát – – mới có thể ở đây mà gặp lại Niệm Nghiễn đại ca a~” Nhớ tới những chuyện liên tiếp xảy ra trong gần một tháng qua – Tiểu Lưu khẽ rùng mình.
Niệm Nghiễn nghe xong, im lặng trầm tư, thở dài một hơi như đem toàn bộ phiễn não tích tụ nhiều ngày qua trôi hết ra ngoài. Niệm Nghiễn cuối cùng cũng được trở về bên cạnh sư phụ, đại sư huynh, các vị huynh đệ, Tiểu Lưu. . . . Những việc xảy ra mấy ngày trước, bây giờ giống như một cơn ác mộng đã kết thúc. Niệm Nghiễn nắm chặt lấy tay Tiểu Lưu, hít thở hương thơm nhè nhẹ trên người nàng – trong lòng cảm thấy khoan khoái, khó tả, phiền muộn đều tan biến . . . . .
“Tiểu Lưu, chúng ta thành thân đi!”