Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

chương 124: gia nhập tinh nguyệt môn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồn hoàn màu đen rực rỡ sáng chói sau lưng Đình Bảo, màu đen, vạn năm ở cái hồn hoàn thứ , điều này như một minh chứng cho sự ra đời của một thiên tài quái thai khác.

“Không ngờ cậu lại ăn hên được như vậy” Hình Na ngạc nhiên, xác suất tăng linh cho hồn hoàn là rất thấp, điều này xảy ra đã là rất khó, hơn hết không một ai có thể canh chính xác niên kỹ của hồn thú được, đại đa số họ chỉ có thể xếp chúng vào từng nhóm như ngàn năm hay vạn năm, còn niên kỹ hay năm thì chỉ có bản thân con hồn thú mới biết được thôi.

“Đây là, hai vị đại tỷ, làm sao mà hồn hoàn ngàn năm lại hóa thành màu đen vậy?” Đình Bảo cũng ngạc nhiên không kém, bản thân cậu hấp thu hồn hoàn cũng không nhận ra được sự thay đổi này.

“Là sự tăng linh, Mộc sinh bảo ngọc của cậu đang mang có xác suất rất nhỏ cho việc tăng lên niên kỹ của hồn hoàn, tuy chỉ là từ tới năm, nhưng nếu hồn thú có niên kỹ sát với giới hạn đột phá thì nó lại là một vấn đề khác, hội tụ một lúc cả yếu tố trên thì phải nói là cậu đúng là dẫm phải vận cứt chó rồi” Dạ Vũ ai thán, sao một tên ngốc như cậu ta lại hên dữ vậy cơ chứ.

“Hee~, không biết đó, mình chỉ biết là loại ngọc thạch này có khả năng tăng giới hạn hấp thu của mình thôi, đó là lý do vì sao hồn hoàn thứ của bản thân lại là ngàn năm hồn hoàn” Đình Bảo giật mình, không ngờ viên đá này lại có khả năng to lớn đến vậy.

“Mà, được rồi, đi thôi, trời đã tối thui mất rồi, nếu không trở lại nhanh mọi người sẽ lo lắng đấy” Hình Na quan sát phía trên cao, lúc này chắc cũng tầm – giờ tối rồi, ở ngoài lẻ tẻ như vậy dễ bị gặp hồn thú tập kích lắm.

“Ừm, về thôi” Hai người còn lại gật đầu, ở đây quá lâu làm cho họ cảm thấy hơi nguy hiểm, nhanh chóng tụ hội với mọi người thôi.

Dạ Vũ bước về phía hồn đạo lá chắn, cô thu hồi lại cái hồn đạo khí này, sau đó mọi người bắt đầu cất bước quay trở lại.

Đi mất gần một tiếng đồng hồ, họ bắt đầu cảm thấy đói rã rời, mùi hương thức ăn được phát ra khá gần, có vẻ như đám Hình Na sắp quay lại lều trại rồi.

“Ô, Tiểu Na, Tiểu Vũ, Tiểu Bảo, người đi lâu thế” Tiêu Linh thấy người bóng dáng ở xa là đã lập tức đứng lên vẫy tay gọi lớn rồi.

“Ừm, tên ngố này hấp thu hồn hoàn quá lâu, làm cho bọn mình phải đợi cả một buổi chiều, đến giờ mình còn thấy tức đây” Dạ Vũ phát bực, cứ nhắc đến thằng mập này là cô không kiềm chế được cảm xúc của mình, thật là.

“Ahaha, xin lỗi đại tỷ, nãy em đưa cho vị lễ tạ lỗi rồi mà, đừng giận em nữa” Đình Bảo chảy mồ hôi hột, không ngờ đám con gái này thù dai thật.

“Hô, nhóc mập, hấp thu hồn hoàn sao rồi, cho đại ca ngươi xem nào” Tôn Vũ tỏ vẻ lão đại, cậu hào phóng dẫm một chân lên tảng đá, một tay chống đầu Tiêu Linh làm dáng anh hùng ngầu lòi.

Tất nhiên là một con nhỏ nào đó không chịu được, một cú cùi chỏ quất thẳng về phía đằng sau, “Bịch” âm thanh to tướng phát ra từ cái cùi chỏ nhỏ bé đáng yêu của Tiêu Linh va chạm với cái bụng của Tôn Vũ, và một màn ôm bụng nằm quằn quại gào thét được diễn ra.

“Ồ, ngạc nhiên thật, tên này vậy mà bữa nay bạo hơn trước rồi” Hình Na và Dạ Vũ ngạc nhiên, trước kia một cái chọt má đã ngại chết khiếp, giờ dám xoa đầu đối phương rồi, nhanh thật.

“Ha ha ha, em hấp thu hồn hoàn xong rồi, mọi người nhìn xem, võ hồn phụ thân, hiện hoàn” Đình Bảo cũng rất vâng lời mà làm theo, đừng đùa với đám con gái ở đây, đứa nào đứa nấy đều là ma quỷ hết.

Cơ thể trở nên rắn chắc hơn, các bộ phận tại các khớp trở nên sần xù, móng vuốt mọc ra sắc bén, cái đầu từ màu xanh dương hóa thành xanh lá, phía trên đỉnh còn có cái sừng tê giác, cặp mắt trở nên hoang dại như thú dữ, đây là hình thái võ hồn nhập thể của Đình Bảo, quả nhiên là mang đầy đủ đặc trưng của võ hồn và thuộc tính luôn.

Các hồn hoàn sau lưng Đình Bảo sáng lên, hoàn, vàng, tím, tím, đen, màu đen, một màu đen nỗi bật trong số hồn hoàn của Đình Bảo, nó tượng trưng cho rất nhiều ý nghĩa, nhưng cụ thể nhất thì chỉ bao gồm chữ: thiên tài.

“Đây là, hồn hoàn vạn năm? không đùa chứ, con Kim Tinh Chồn cho chỉ là ngàn năm hồn hoàn thôi mà?” Dạ Phong cùng tất cả mọi người bị bất ngờ, đến cả anh cũng bị cái hồn hoàn này làm cho giật mình, vạn năm hồn hoàn, đây cũng là mục tiêu của anh và Tôn Vũ trong cuộc đi săn này, không ngờ thằng nhóc mập này lại có trước.

“À, chuyện là thế này …” Hình Na đành phải đứng ra giải thích, việc hấp thu hồn hoàn diễn ra khá lâu vì niên kỷ của nó đã tiếp cận đến vạn năm cực kỳ rồi, do vài yếu tố nên hồn hoàn đã được thăng linh mà lên vạn năm.

“Ra vậy, không ngờ nhóc tì như ngươi lại may mắn đến vậy” Tôn Vũ ngạc nhiên, nói không ghen tỵ là không được, mục đích của anh trong chuyến săn này cũng là vạn năm hồn hoàn cơ mà.

“Nè, Tiểu Bảo, có muốn gia nhập vào bang bọn này không?” Tiêu Linh đột nhiên lao ra hỏi, một thiên tài thế này không dụ vào thì hơi uổng, hơn nữa tất cả bọn cô đều khá thích tính cách cậu ta, Dạ Vũ thì khỏi phải nói, hai người cứ ám muội liên tục cứ làm như bọn họ mắt mù ý!

“Bang phái? bang gì vậy?” Đình Bảo ngạc nhiên, mặc dù anh biết bọn họ là một nhóm, nhưng không ngờ họ lại cùng một bang hết luôn.

“Tinh Nguyệt Môn, đó là tên của bang chúng ta, hiện tại mới chỉ có người, coi như là một bang được thành lập cho chỉ riêng chúng ta, nó cũng chả có mục đích gì to lớn đâu, cũng chả có yêu cầu nào ép buộc cả, bang phái này được bọn anh xây lên chỉ là để có một chỗ quay về, nó là gia đình đấy” Dạ Phong giải thích cho cậu bé này hiểu, lời mời anh đã đưa ra, còn gia nhập hay không là quyền của cậu.

“Được, em tham gia, Dạ Phong đại ca, anh là bang chủ sao, hay là Hình Na đại tỷ” Đình Bảo lập tức đồng ý, một bang đầy thiên tài thế này mà không gia nhập, anh không bị ngu, Đình Bảo lập tức tìm kiếm bang chủ.

“Ôi, tại sao chú mày lại không để ý đến anh nhỉ, ngoại trừ Dạ Phong ra thì anh là người cao tuổi nhất ở đây đấy” Tôn Vũ phẫn nộ, uây, vì sao anh không được nhắc đến, chả lẽ anh không có dáng dấp bang chủ lãnh đạo sao.

Quay đầu lại nhìn Tôn Vũ, lướt từ trên đầu xuống tới dưới chân, nhìn lên nhìn xuống vài lần, như hiểu được ý hỏi của Tôn Vũ, cậu gật gật đầu “Ừm, anh vốn không có tố chất làm bang chủ lãnh đạo mà!” Một câu nói đầy vô tình được quăng ra.

“GÌ CƠ?????” Tôn Vũ nổi đóa

“Phụt ha ha ha ha ha ha” Dạ Vũ và Tiêu Linh phì cười, ngu, ai biểu nói chi cho người ta dìm hàng, biết mình vậy rồi mà còn cứ khoe ra.

“Khục, ừm, anh là đội trưởng, còn bang chủ thì là Hình Na, em đoán đúng rồi đấy” Dạ Phong cũng đang phải nhịn cười, chết tiệt, tên nhị hóa này luôn làm mấy trò bựa nhân.

Dưới ánh trăng và những vì sao sáng lung linh, Đình Bảo quay sang nhìn Hình Na, mái tóc và cặp mắt được nhuộm bởi màu của những vì tinh tú, thật đẹp.

“Chào mừng cậu tiểu Bảo, chào mừng đến với Tinh Nguyệt Môn” Hình Na giơ tay ra cười chân thành nói.

“Ừm, cảm ơn” Đơ ra một khắc, Đình Bảo cũng đáp lại lời mời của Hình Na, từ giờ trở đi, đây cũng là một phần mái ấm của cậu, những người này cũng chính là gia đình của cậu, tương lai cậu sẽ gắn kết với bọn họ, từ giờ và về sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio