Không mất mấy giờ sau, Kính Hồng Trần đã mang Vũ Hạo và cô đến vị trí trao đổi như lúc đến
Kính Hồng Trần chậm rãi hạ cánh, phía bên kia học viện Sử Lai Khắc đã đến từ sớm.
Dẫn đầu bên kia vẫn là viện trưởng Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi.
Hai đại viện trưởng đều cùng đến, cho thấy việc này quan trọng với họ ra sao. Nhưng cũng chỉ có hai người, những người còn lại đều là thầy và các học viên của học viện Nhật Nguyệt.
Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần cũng không khác lắm, dù sao hai năm trước cũng đã là thanh niên, không như Hoắc Vũ Hạo lúc đó chưa dậy thì.
Ánh mắt hai người đều nhìn đầu tiên là Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo cũng mỉm cười, bộ dáng không thèm để ý.
“Hồng Trần Đường chủ, chúng ta lại gặp nhau”
Ngôn Thiểu Triết cười tủm tỉm tiêu sái tiến lên, lão tuy chào hỏi Kính Hồng Trần, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo biến hóa không nhỏ, khí chất thay đổi, nhưng Ngôn Thiểu Triết dĩ nhiên sẽ không nhận sai người. Tinh hoa nội liễm, ánh mắt giản dị tự nhiên, xem ra, tiểu tử này tiến bộ thực tại là không nhỏ a!
Khác với Vũ Hạo, so với Thiên Lam thì con bé được Huyền Lão mang đến thì hầu như không có gì thay đổi, không hiểu sao Huyền Lão lại nhường cơ hội đi trao đổi học viên cho một người vô danh như cô, nhưng ý ông đã quyết thì mọi chuyện cứ để như vậy đi, quan trọng hơn thì Vũ Hạo đã an toàn là tốt rồi.
Tiên Lâm Nhi so với Ngôn Thiểu Triết càng háo hức hơn, nàng cũng như Ngôn Thiểu Triết biết rõ những cống hiến trong hơn hai năm qua của Hoắc Vũ Hạo dành cho học viện Sử Lai Khắc, chúng đã khiến cho hệ hồn đạo của học viện tiến hóa vượt lên ngàn năm.
Kính Hồng Trần tuyệt đối không thể tưởng được, một lượng lớn bản vẽ cấu trúc hồn đạo khí của Minh Đức Đường và học viện Nhật Nguyệt đều bị Hoắc Vũ Hạo sao chép, đưa về cho học viện Sử Lai Khắc.
Hai năm nay hệ hồn đạo đã thoát biến, có thể nói Hoắc Vũ Hạo là anh hùng của học viện Sử Lai Khắc!
Ngôn viện trưởng phong thái vẫn như xưa. Kính Hồng Trần mỉm cười, tiến lên bắt tay Ngôn Thiểu Triết. Hai con cáo già cùng một bộ dáng cười tủm tỉm, nếu ai không biết nhất định nghĩ họ là bằng hữu tốt.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:
“Hồng Trần Đường chủ, hai người cháu của ngài đều khỏe mạnh trở về, hai năm nay tiến bộ rất lớn a. Chăm chỉ hiếu học, thật là học viên ưu tú, hy vọng sau này sẽ còn gặp lại.”
Kính Hồng Trần cười nói:
“Chúng ta cũng nên bàn bạc xây dựng chương trình này trở nên bình thường, nếu được như vậy, tin rằng đối với sự phát triển của hai học viện đều có lợi. - Vậy ta chờ tin vui.”
Ngôn Thiểu Triết buông tay, thi lễ với Kính Hồng Trần, rồi quay lại ngoắc tay với người phe mình.
Phàm Vũ dẫn đám học trò nhanh chóng đến sau lưng hai vị viện trưởng, bên kia cũng tương tự, hoán đổi đội hình.
Hơn hai năm trao đổi học tập, hai bên học tập được cái gì, chỉ có bản thân họ là hiểu, lúc này chương trình kết thúc.
“Cáo từ!”
Kính Hồng Trần dường như không muốn nán lại, nhanh chóng từ biệt hai vị viện trưởng, liền dẫn theo người của mình bay lên không trung ngay giữa thành thị, không hề ngại ánh mắt của mọi người xung quanh.
Ngôn Thiểu Triết nhìn họ biến mất ở đằng xa, mới mỉm cười quay lại nhìn đám đệ tử
“Mấy nhóc, hoan nghênh về nhà. Một câu đơn giản, lại khiến đám trao đổi sinh cảm thấy ấm áp vui vẻ.”
“Ngôn viện trưởng, ta có việc muốn nói với ngài. Hoắc Vũ Hạo bước lên thì thầm.”
“Hả?”
Theo thân phận, cả hai đều là đệ tử Mục lão, Hoắc Vũ Hạo còn có thể xem như là tiểu sư đệ của lão, huống gì hai năm nay hắn trả giá cố gắng vất vả cho học viện, đem về không ít nguyên liệu trân quý.
“ Phàm Vũ, dẫn mọi người về khách sạn ăn gì đó trước đi, chúng ta không cần sốt ruột như đám người kia, ăn xong rồi đi cũng không muộn.”
“Được”
Phàm Vũ mang Hình Na rời đi ăn uống, cô cũng không quan tâm lắm về việc mà Vũ Hạo chuẩn bị nói, mấy cái kiến thức mà Nhật Nguyệt đế quốc đối với cô đã không còn đủ hấp dẫn nữa.
Để tiếp tục phát triển cho võ hồn Dragonite của bản thân, cô nhất định phải thiết kế ra một hồn đạo khí hoặc một dự án nào đó đủ lớn mạnh mà hệ thống công nhận, chỉ có như vậy thì cô mới có thể trở thành một hồn đạo sư cấp cao hơn, mạnh mẽ hơn và Dragonite mới có thể trở thành một tồn tại bất bại được.
Chưa kể là cô đã hứa với Sylveon là sẽ cùng bé đó trở thành những vì sao tồn tại sáng chói nhất dãi ngân hà, chỉ với nhiêu đây nỗ lực và vẫn chưa đủ, cô cần phải mạnh hơn, nếu phải bỏ tâm lực quan sát Vũ Hạo thì cô thà đi tu luyện và gặp lại đồng đội của mình thì hơn.
“Thiên Lam, trong những năm qua con có học được gì mới không?”
Tuy không quá biết về cô gái này, nhưng Huyền Lão đã kêu là cho cô một chỗ trong việc trao đổi học viên nên theo lệ Phàm Vũ vẫn hỏi thăm cô.
“Hửm, à, cũng học được vài thứ hữu ích”
Không có tỏ ra vẻ cung kính lắm, dù sao thì Phàm Vũ cũng đâu là sư phụ của cô, tuy ông lão sư này cũng là hồn đấu la, nhưng nếu đấu chọi cô không tin là mình sẽ thua đâu!
“Vậy sao, vậy là tốt rồi”
Hơi nhướng mày trước thái độ của Thiên Lam, nhưng vì không thật sự hiểu biết về con bé nên ông đành bâng quơ cho qua.
Hai người trở về ăn uống, cùng với các vị lão sư ở đây nghỉ ngơi một lát, đợi cho Vũ Hạo và Ngôn Viện Trưởng nói chuyện xong thì cả đám mới phi hành trở về học viện.