Tầm nhìn của Ngọc Ly chuyển hướng sang mấy cái xác chết đang nằm trơ trụi giữa đất trời, có rất nhiều cái xác khô bị hút hết máu, cũng có những vũng máu tươi không còn thi cốt, trong đó có một cái xác bị chém hàng trăm vết đao kinh khủng, cơ thể lạnh như băng và không còn một hơi thở.
Tại một góc mà người ta không nhìn thấy, Hình Na đổ mồ hôi hột và dần trở nên lo lắng, đừng mà, không đùa chứ? Chẳng lẻ con nhỏ này đã tìm ra được sự khác thường của cái xác rồi ư?
Chết tiệt, nếu biết rõ mọi thứ sẽ như vậy, liệu cô có thể nhẫn tâm kết thúc sinh mạng của một con người vô tội hay không? Liệu cô có thể thoải mái dùng tính mạng của người khác ra để làm bia đỡ đạn cho mình? Nếu biết trước như vậy, liệu cô có thể máu lạnh dẫm trên sinh mạng của người khác để sống còn không?
Không! cô hiện tại vẫn không làm được, như vậy là máu lạnh, như vậy vô đạo đức, ba mẹ cô, kể cả thế giới trước và thế giới này, Alvis, Eim, các bạn bè và thầy cô ở Sử Lai Khắc, không một ai muốn cô trở thành một con người như vậy cả, kể cả bản thân cô, Hình Na cũng không muốn giết chết người vô tội.
Nếu cho cô một lần cơ hội làm lại, cô vẫn sẽ chỉ đem tên ngốc hồn sư tội nghiệp kia tiến vào trạng thái chết giả mà thôi, dù cho cơn đau có thấm vào da thịt và linh hồn, chí ít hắn còn sống, còn nước còn tác, rồi hắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tuy nhiên, điều này chỉ có thể diễn ra khi thằng ngốc hồn sư kia không bị Ngọc Ly phát hiện, nhưng e rằng, dưới cặp mắt màu tím ấy, Hình Na rợn hết da gà lên vì những hàng chữ cỗ xưa chạy lướt qua, cảm giác mọi thứ của bản thân bị nhìn thấu hết vậy, thật khó chịu và thật đáng ghét.
“Hửm …?”
Quay người lại bước từng bước về phía cái xác chết mà Hình Na ra tay, đưa một tay vuốt mái tóc của mình lên, Ngọc Ly chậm rãi mà tiến lên một cách chầm chậm.
Các phong hào đấu la khác đều ngạc nhiên trước hành động của vị thánh nữ này, không phải là con nhỏ này đã chấp nhận từ bỏ rồi sao? tại sao cô ta lại tiếp tục quay lại? bộ cô ta lại phát hiện ra điều gì kỳ lạ hay sao?
Đường Nhã lập tức hạ thấp trọng tâm xuống, cô luôn sẵn sàng tiến vào trạng thái tấn công, con nhỏ điên cuồng này liệu có làm hành động điên rồ không thì làm sao mà ai biết được? Nếu không phòng thủ sẵn, có khi cô sẽ bị Ngọc Ly trực tiếp giết chết mất, dù không có khát vọng sống lắm, nhưng bị giết chết một cách thế này thì cô thà sống một cách đau khổ còn hơn.
“Ôi daaa, cái gì đây? Ha ha ha, xem ra ta lại phát hiện ra cái gì thú vị rồi này!”
Vốn dĩ muốn rời đi, nhưng lúc nãy khi chiến đấu với Đường Nhã và chịu áp lực của Tôn Yên đấu la, Ngọc Ly đã sử dụng một lượng tinh thần lực cực mạnh, cặp mắt màu tím cho cô quan sát mọi thứ một cách rõ ràng, nhìn thấu kể cả bản chất và năng lực của người khác.
Ngay lúc mà cô định rời đi, một luồng sóng cực nhỏ được phát ra từ phía đống xác chết, một sinh mệnh đang đáp trả lại một cách đều đặn, Ngọc Ly hơi bất ngờ mà xoay người nhìn về phía đó.
Thân thể lạnh lẽo, cơ thể không còn hoạt động, não bộ và tim, phổi đều tiến vào trạng thái ngủ say, cơ thể này không khác gì một cái xác chết bình thường cả, thậm chí nếu nhìn vào những vết chém của Hình Na thì nó càng tôn vinh “cái chết” của cái xác này lên.
Những vết chém nhẫn tâm để lại các đường rạch man rợn, máu chảy thành sông, nhưng mà nếu để ý kỹ, các vết thương này không biết cố ý hay vô ý, tất cả bọn chúng đều không đánh vào các vị trí chí mạng, thật sự là một sự điều chế tinh xảo.
Thông thường một tà hồn sư cũng hay sử dụng cách này để hành hạ các hồn sư khác, nhưng mà, đến cuối cùng ai cũng sẽ giết chết con mồi của mình, nhưng con nhỏ đối diện kia thì khác, tuy bề ngoài nhìn như đã chết, nhưng rõ ràng cái xác này còn sống!
“Phịch”
Đưa tay ra nắm đầu của cái xác kéo thẳng lên, dưới cái ánh nhìn tò mò và cặp mắt hoảng hốt của Hình Na, Ngọc Ly trực tiếp một tay đâm thẳng vào bên trong cơ thể của tên hồn sư.
Không có một âm thanh nào được vang ra, tiếng đâm thủng da thịt nghe thật êm tai, không có tiếng la hét và đau đớn kêu gào, mà đúng ra như vậy là bình thường mới phải, dù sao đây cũng là xác chết mà? nhưng tại sao nhìn hành động của Ngọc Ly bọn họ lại có một cảm giác không bình thường nhỉ?
Hình Na nhanh chóng điều chế lại hồn lực trong cơ thể, cô tại một góc không bị để ý, trực tiếp dùng bình sữa hồn đạo khí để khôi phục lại hồn lực, chuyện đã đến bước này thì không còn có thể giấu nữa, nãy giờ bị đánh bị đập đã đời rồi, coi như có chết ở đây thì cô cũng phải báo cho được mấy đòn hành hạ dã man của con khốn Ngọc Ly kia cái đã.
“Thình thịch, thình thịch”
“A chà, tuyệt vời, trong một cái xác chết, lại có một quả tim sống đang đập thình thịch thế này sao?”
Moi ra từ trong ngực của cái xác chết, tính từ bây giờ, tên hồn sư kia đã trở thành một cái xác chết thật sự, không còn ở trong tình trạng chết giả nữa, cô gái này ra tay thật dứt khoác.
Tiếng tim đập thình thịch chứng tỏ cho sinh mạng này vừa nãy vẫn còn sống, hóa ra từ nãy giờ con nhỏ này đã lừa dối toàn bộ bọn họ ư? Thế quái nào? cái xác đó lại còn sống? Nguyên một đám phong hào đấu la và hồn đấu la lại bị một con nhỏ lừa dối, thật khốn nạn!
“Chào nhóc, giờ thì nên lộ bản mặt thật của mày ra nào!”
Cười cười như ma quỷ, Ngọc Ly trực tiếp đem quả tim bỏ vào họng mình mà nuốt, cặp mắt màu tím nhìn về phía cô gái đang nằm gục dưới sàn, ngay tại trong vòng bảo vệ của Đường Nhã và Tôn Yên.
“Ngươi …”
Đường Nhã cũng hoàn toàn bất ngờ, không ngờ nhìn thì tàn ác độc địa, cô gái này thậm chí còn chưa giết chết một sinh mạng ư? Hóa ra cảnh uống máu và đâm chém lúc nãy là diễn cho bọn họ nhìn thấy?
“Ha ha, Ngọc Ly thánh nữ đại nhân, ngài cũng quá bá đạo rồi đấy!”
“Smog + Hồn đạo khí vũ trang toàn thân”
Một luồng khói màu đen đặc phủ kín toàn sân, Tôn Yên và Đường Nhã ở gần nhất bị một đòn đánh bất ngờ, bọn họ trực tiếp trúng đòn, tầm nhìn bị chặn mất.
Hai người nhanh chóng lùi ra khỏi phạm vi của Smog, Đường Nhã nhảy bật lùi trở về vị trí của Ngọc Ly, cô dùng tử vong lam ngân thảo phủ kín bảo vệ bản thân.
Trực tiếp hơn, Tôn Yên là phong hào đấu la, ông có thể bay thẳng thoát ra ngoài, cái hồn hoàn xuất hiện, vị tà hồn sư này một chưởng đập ra đánh thẳng về phía của Hình Na.
“Bé cưng, chơi với chị nào”
Hồn lực màu tím xuất hiện, đôi cánh màu đen một lần nữa sải cánh, ngọn gió địa ngục xuất hiện, mái tóc bồng bềnh bay lên đung đưa, Tử Vong Cung Tiễn ngắm thẳng vị trí của Hình Na, hồn kỹ vạn năm thứ bộc phát,
“Địa Ngục Môn Mưa Tiễn”
Hàng loạt các mũi tên được phóng ra như một cơn mưa, nhìn chúng nhỏ bé nhưng lại đầy uy lực, dù sao đây cũng là vạn năm hồn hoàn thứ của Ngọc Ly, chỉ một cây tiễn nhỏ trong tổng thể hồn kỹ này đã đủ để cho Hình Na phải chật vật rồi.