Bên Hình Tử dường như đã tới đoạn kết, nhưng bên Dạ Vũ lại không hề được an ổn như đầu, với sự trở lại của Hi Mã và sự hỗn loạn trong cách vận hành hồn lực, cô không thể tránh thoát loại trọng lực điên cuồng kia, nhưng mà may thay, kể cả đồng đội của Hi Mã cũng mất đi sự bảo bọc của cậu
Khi tâm trí rơi vào tận sâu của đáy vực đen thẳm, không còn một chút lý trí nào có thể nhắc tới ở đây, súng liên thanh bắt đầu ngắm bắn, hai chân không ngừng di chuyển dẫm mặt đất mà bật người lùi về sau.
“ Oành, oành, oành …”
Liên tục bắn ra một cơn mưa đạn mịt mù, bị tiếp cận quả là một chuyện không thích thú gì, đặc biệt là một hồn sư yếu đuối trong lĩnh vực cận chiến như cô thì quả nhiên là bị đánh trúng tử huyệt.
Cố gắng tạo khoảng cách, nhưng cũng không phải là quá mức cấp thiết, coi như bị áp sát nhưng trong quá trình chiến đấu, muốn đánh bại cô không dễ dàng như vậy đâu….
“ Hồn kỹ: Thiết Lôi Chưởng!”
Cơ thể mọc vảy cứng cáp, lôi điện ánh lên qua lớp kim loại dày đặc với cường độ cực cao, nếu như có người để ý kỹ sẽ ngửi thấy mùi cháy khét trong không khí đồng thời một ít khói nhỏ và tia lửa điện chóe lên.
Tiếp cận áp sát, lấy Duy Dũng phía trước làm lá chắn, cường công hổ trợ cường công, đội hình một lá chắn chủ tank và một chủ công gây thiệt hại, tổn thương nhanh chóng hình thành với độ thấu hiểu lẫn nhau của Thánh Linh học viện.
“ Keng keng, Kéttttttttttttt”
Hai chân xuất hiện một lớp hồn đạo khí mạnh mẽ, mặt trong đốt cá và mặt ngoài đốt cá chân lập tức xuất hiện hai cái lưỡi hái nhẹ màu tím, bên trên còn quét lên một lớp dịch nhẹ trong suốt, nhưng không cần chạm vào cũng biết, đây không phải là một loại vũ khí thông thường.
Đón đỡ lấy thân hình vạm vỡ của cường công đối phương, Duy Dũng không một chút hoang mang tiếp nhận nổi đau được mang đến từ phía Dạ Vũ, lưỡi hái dưới chân cô nhanh chóng kéo sát và vạch một đường máu đỏ tươi trên người Duy Dũng.
Cậu bị tấn công mạnh mẽ nhưng lại không hề có ý định bỏ cuộc, mặc cho Dạ Vũ tiếp tục gây ra tổn thương lớn đến bao nhiêu tới bản thân thì cậu cũng không quan tâm, muốn đánh muốn giết thì cứ làm đi, ta đây tuyệt đối không bỏ cuộc đâu.
“ Duy Dũng …”
Ngạc nhiên nhìn về cậu bạn kiên cường trước mặt, không ngờ ở trong tình huống nguy cấp này thì cậu ta lại bất ngờ trở nên đáng tin cậy đến không tưởng, ánh mắt có một chút cay khi thấy đường vạch dài đỏ máu trên thân thể Duy Dũng.
Hai tay Cường Dục không tự chủ nắm lại, hồn lực đẩy mạnh lên cao, khóe mắt cay cay, nhưng mà anh không khóc, anh cũng không dừng lại, càng không ngăn cản Duy Dũng, nếu như cậu ta muốn bỏ trốn thì cậu ta đã sớm bỏ trốn rồi.
“ Khốn nạn, dùng thân mình làm vật hi sinh sao?”
Đổ mồ hôi lăn dài trên má, làm sao mà bọn họ lại có thể bất chấp đến như vậy, rõ ràng, rõ ràng là đối phương biết rõ rằng đội bên bọn họ hoàn toàn không có khả năng chiến thắng, lại càng không có khả năng tiến vào vòng trong, tại sao bọn họ lại chiến đấu mà không màng đến sự an nguy của bản thân.
Thánh Linh học viện, bọn họ,… bọn họ là những đối thủ xứng đáng để cô đánh hết mình.
“ Cút đi”
Gằn lên hai chữ, dưới chân của Dạ Vũ chóe lên ánh sáng màu xanh lam chạy dọc theo đùi dài thon đẹp, cái vớ nhỏ bé như được kích hoạt một mã lệnh nào đó mà phát sáng huyền ảo, lưỡi hái dưới chân như sắc bén hơn, mạnh mẽ hơn nhiều lần.
“ Kéttttttttttttttttt”
“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Tiếng va chạm ngày càng mãnh liệt, máu bắt đầu bắn ra, âm thanh vang lên như lưỡi cưa máy đang không ngừng ma xát với một tảng thép lớn kinh người, hai bên như hỏa và lửa, như khiên và kiếm, thế đối lập toàn diện.
Nhưng rõ ràng người đang chiếm thượng phong lại không là ai khác ngoài Dạ Vũ, đối phương bị cô tàn sát đến mức thảm thiết, tiếng gào thét như thể linh hồn đang bị xé nát, nhưng đối phương vẫn cứ điên cuồng, điên cuồng đến nổi Dạ Vũ cũng không đành lòng nhìn vào khuôn mặt mếu máo của đối phương.
“ Ta bảo ngươi cút đi”
Giọng nói mang theo một chút do dự, Dạ Vũ bỏ hai chân đang kẹp vào người Duy Dũng ra, khẽ cong người lại cho hắn ta một cước đá Duy Dũng ra khỏi sàn đấu, nhưng mà điều này cũng có nghĩa là, hàng phóng thủ của cô…..
Khuôn mặt sớm đã điên cuồng, khóe mắt ứa ra lệ nóng, Cường Dục điên cuồng nhìn Dạ Vũ với cặp mắt đầy sát khí giống như có mối thù giết cha đoạt vợ, bờ môi thô dày bị cắn cho đến mức vỡ nát ra, máu huyết đỏ tươi vấy lên mặt, vị ngòn ngọt giúp cho anh giữ lại một chút bình tĩnh mà không ra tay trực tiếp.
Duy Dũng hi sinh làm cho anh có một cái nhìn thay đổi hoàn toàn khác về tất cả mọi người, không một ai nguyện làm một kẻ vô dụng, càng không có ai hi vọng sẽ trở về trong nhục nhã.
Nổ lực của mọi người, ta sẽ không để nó lãng phí, ta sẽ ……….
“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
“ OÀNHHHHHHHHHH”
Một kích kinh người, cái đầu mọc sừng tê giác của Cường Dục như to thêm gấp hai ba lần, lửa điện chóe lên, cả bầu trời được phủ lại bởi mây đen u ám …
Nước mắt của những hồn sư, máu của những chiến binh dũng cảm là linh hồn bất diệt, cơ thể của Cường Dục giống như được thiên địa ban phúc, lực lượng của anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“ Dạ Vũ”
“ Tiểu Vũ”
“ Tiểu Vũ”
Đình Bảo đứng bật dậy, cả các thành viên khác của Tinh Nguyệt Môn cũng đứng bật người hết cả lên, bọn họ nhận ra tình hình không ổn, nhưng mà mọi thứ đã quá muộn, Dạ Vũ đã bị tiếp cận đến sát người.
“ Phụt”
Cơ thể như bị đập gãy, Dạ Vũ như một con chim gãy cánh bị đánh bật xuống dưới, võ hồn của cô nứt ra thành nhiều mảnh và khóe miệng nhỏ ứa trào ra máu, cô như một khối thiên thạch mất trọng lực rơi thẳng xuống đất, nằm lệch ra ngoài sàn đấu rộng lớn.
“ ẦM”
Một phần lớn mặt đất bị lún xuống, không cần nhìn cũng biết Dạ Vũ bị tổn thương nặng nề đến thế nào, lớp áo giáp mỏng manh phía dưới bị đập nát, áo choàng cũng rách rưới tung bay theo gió, khuôn mặt tái nhợt bị che lấp đằng sau khói bụi mịt mù.
“ Tiểu Vũ, Tiểu Vũ …”
Đình Bảo như phát điên rồi lao người xuống dưới, lúc này đây cậu không quan tâm tỷ thí này hay tỷ thí nọ, bất chấp việc bản thân bị loại khỏi vòng thi đấu, giờ phút này cậu không còn chút lý trí nào để suy nghĩ về việc đó.
Cậu như một cơn lốc vũ bão trái ngược hoàn toàn với hình thể béo ú của mình, chạy thật nhanh tới bên cạnh Dạ Vũ ôm chặt lấy cô vào lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ bé tím tái đầy đau đớn của cô làm cho anh đau lòng không ngừng.
Nước mắt không kiềm chế được tuôn ra chảy thành từng giọt lệ nặng trĩu rơi xuống, cảm giác thanh mát nhột nhột lách tách rơi vào má của Dạ Vũ làm cho cô hơi khó chịu, nhưng mà lại vô cùng hạnh phúc.
“ Đừng … khóc, không sao.. mà”
Giọng nói khàn khàn không tự chủ vang ra, bàn tay như đứt gãy của Dạ Vũ run run đưa lên giống như cô đang dùng hết sức mình vậy, từng chút một từng chút một, cô muốn lau đi giọt lệ không ngừng rơi của anh chàng ngốc nghếch này.
Bàn tay to lớn của Đình Bảo lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé xanh xao của cô, đưa nó lên áp lấy khuôn mặt mình, anh mếu máo giống như đứa trẻ sắp mất đi người quan trọng nhất của mình, mọi cảm xúc tuôn trào một cách đột ngột nhưng lại tự nhiên đến nổi không một ai nhận ra sự khác biệt.
“ Ổn … mà … Bảo … Bảo ….”