Cuối cùng dù chạy thế nào, cô vẫn bị bà nội đưa về.Thoáng chốc cô từng nghĩ, liệu mình có nên chết đi không. Bản thân nghĩ vậy nhưng không dám thực hiện, chỉ sợ mẹ cô sẽ cô đơn hết phầnd đời còm lại.
Về đến biệt thự của Đường gia, bà ta sai người đem cô vất vào chuồng ngựa,canh giữ cẩn thận. Thân thể đã yếu, bà ta chỉ cho uống nước, ba ngày sau mới thả ra. Thân thể gầy gòm, mặt mũi thì xanh xao, Đường Chi Ngọc dường như đã mát hết sức lực.
Nhập nhòa trong ánh mắt, cô thấy mẹ mình đang khóc lóc chạy đến gần cô
Khi tibhr dậy cô đã thấy mẹ mình ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cô. Cô ngồi dậy, bà đưa tay khẽ đỡ lấy cô,thều thào nói "Ngọc nhi, tội cho con quá, cũng tại vì mẹ mà con có gia đình không hạnh phúc này, là mẹ không tốt!"
Cô mỉm cười lắc đầu, cô lấy đâu ra cài tư cách gì mà đòi than vãn. Bỗng bà cô đạp sầm cửa ra, bước vội vào, túm ngay tóc cô rồi dựt dữ dội"Mày cướip người yêu của em họ mày, coa còn là con người nữa không hả? ",cô không hiểu chuyện gì xảy ra,
chỉ khóc lóc nắm lấy mái tóc cùa mình. Một lát sau, bà sai người đưa cô sửa soạn rồi dẫm đến mộ bữa tiệc.
Chủ nhân của bữa tiệc đó là một người rất kinh tởm, xấu xí, cưới nhiều vợ, chơi cho chán rồi đem bán vào hộp đêm lấy tiền, thật quá tàn nhẫn.
Cô bước xuống từ xe, người con gái với mái tóc dài thàn thái kiêu sa, quyến rũ cùng màu trắng của váy tiệc.