Hôm nay cô mặc quần jean với áo phông, trông rất trẻ trung và giản dị. Bước vào nhà hàng cao cấp, cô mắt a mồm o mà nhìn, thật là tráng lệ. Cô ngồi vào bàn, đợi người đến, trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ mới chợt nhận ra cuộc sống luôn bận rộn như vậy.
Một lát sau, chàng trai ấy đến, trông khác hẳn so với tưởng tượng, hóa ra là tổng tài bá đạo.
Anh đến bên cô khẽ cúi đầu chào hỏi lịch thiệp"Tôi tên Tần Hữu Đình, rất vui được gặp cô, cô Đường! ""A, à tôi cũng vậy".
Hữu Đình gác chân, ngồi như mộ quý ông thực thụ, dương mắt nhìn cô và nói bằng giọng thẳng thừng"Đi thẳng vào vấn đề đi, cô muốn gì, tôi đều có thể cho cô".
Cô lặng im hồi lâu rồi phật cười"Chỉ là chiếc ô thôi mà, anh có cần làm quá lên vậy không".Nụ cười của cô lúc này thật tự nhiên khiến anh ngẩn người ra mà nhìn cô. Đường Chi Ngọc chỉ có một yêu cầu nho nhỏ là mong anh giúp mua cho cô một ít bánh ngọt là được rồi. Anh ngỡ ngàng vì thấy lạ, cô lại không lấy tiền. Hầu hết những người phụ nữ đều chọn tiền làm mục đích sống, hiếm thấy ai như cô lắm.
Tần Hữu Đình mỉm cười đưa ra một bản hợp đồng"Hay thế này đi cô cưới tôi, coi như là tôi báo ân"."Hả!? "
Đường chi Ngọc đã cố từ chối nhưng Hữu Đình cứ một mực đòi lấy thân báo đáp.
Cách từ chói nhanh gọn nhất mà lúc nãy cô nghĩ tới là bảo anh cho cô thời gian suy nghĩ.
Rời khỏi nhà hàng, Chi Ngọc bực bội tự rủa hôm nay là một ngày đen đủi.