Vô Hữu Khả Cập

chương 4: ghé thăm đoàn phim

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Dao Du đang tiến hành quay những bối cảnh cuối cùng, Lâm Vị cùng Lý Khả cũng thân càng thân hơn trước, âu cũng là lẽ dĩ nhiên! Ở cái nơi khỉ ho cò gáy thâm sơn cùng cốc, bốn phía chẳng có lấy một toà nhà, rải rác chỉ toàn đất đá và cỏ cây, xa xa mới thấy dấu hiệu có người ở, rất thích hợp với Tiêu Dao Du thuộc thể loại tiên hiệp, mang sắc thái cổ trang, nhưng với con người lại chán ngán vô cùng, không có thông tin tín hiệu, cũng chẳng có lấy một ai chuyện trò.

Không thể online chat chit, cùng xem tin, thành viên đoàn làm phim chỉ có thể tự tìm niềm vui cho mình, máy chơi game, đánh bài cùng mạt chược đều được trưng dụng. Lâm Vị dạo gần đây lại hứng thú với sách, mà Lý Khả lại không để hắn yên, suốt ngày tra tấn lỗ tai hắn không ngừng, có lẽ vì hai bọn họ là cùng công ty, chuyện gần đây Lý Khả hay kể nhất chính “Giám đốc Lương và những câu chuyện cũ”.

Lâm Vị thật không ngờ, vị giám đốc Lương này vừa mới đến, đã có thể gây chú ý đến nỗi chuyện hồi nảo hồi nao cũng bị đào ra. Thiệt là phải khen ngợi tinh thần và thái độ nghề nghiệp của các anh chị bà tám, chuyện tình từ thời học sinh tới mười mấy năm lại đây, tỷ mỷ đều có hết.

Lý Khả chỉ biết một ít chuyện của Lương Cảnh Thâm, còn lại đều là chính mình tự đoán đông đoán tây này nọ, tất nhiên không đủ làm Lâm Vị hứng thú. Bất quá đối với hắn, vị giám đốc này ấn tượng, lịch duyệt thanh nhã vậy mà lại có một đoạn tình cảm với ngôi sao của Thịnh Thế, Vương Uyển, thật là đáng ngạc nhiên. Lâm Vị mới bắt đầu đóng phim một năm nay, trước đó cũng không để ý tin tức showbiz này nọ, hiển nhiên là không biết.

Tính tò mò của Lâm Vị bị khơi lên: “Vậy sao đó thế nào? Sao lại chia tay?” Lý Khả trầm ngâm một hồi, rốt cuộc mở miệng, đem những gì mình nghe ngóng được kể cho Lâm Vị: “Là tự mình đa tình thôi, Vương Uyển lúc đó còn chưa nổi tiếng như bây giờ, làm sao trói được thiếu gia như giám đốc Lương.”

Nói xong những lời này, gưởng mặt Lý Khả biểu lộ thái độ vừa yêu vừa hận như lúc Vương Uyển vừa xuất hiện đêm đó, lòng Lâm Vị trầm lại một mảnh.

Tiêu Dao Du đến hồi kết thúc, tin tức người ở trên đến thăm hỏi động viên làm Lý Khả bất ngờ hét vang. Hôm đó mưa rơi tầm tã, đoàn làm phim chuẩn bị cảnh biệt ly của nam nữ diễn viên chính, Lâm Vị cùng Lý Khả đang trong lều tập lại lời thoại cho cảnh cuối thì giám đốc Lương đến.

Lâm Vị giọng đầy tình cảm thổ lộ: “Hinh Nhi, ta sẽ không ly khai nàng, cái chết cũng không thể đem chúng ta tách ra…”. Lời thoại quỷ quái gì không biết. Không nghe Lý Khả tiếp lời, Lâm Vị ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng của nàng đã thấy khóe miệng người đó cong lên một đoạn.

Sơ mi trắng có vài hoạ tiết tối màu, quần tây đen nhàn nhã, vừa đơn giản lại vừa cổ điển, quả thật không ai có thể tạo được cảm giác anh tuấn như người đang đứng kia.

Lâm Vị bị nhìn thẳng vào mắt, khẽ dời sang hướng khác, cậu đẩy Lý Khả một cái, nói nhỏ: “Giám đốc Lương, chúng tôi phải ra diễn đây.” Lý Khả vừa phục hồi tinh thần, mặt hồng hồng đỏ đỏ ngượng nghịu, xấu hổ cũng không thể ở lại, vội theo ra ngoài.

Tiếp đó, Lâm Vị cảm giác bị nhìn chằm chằm một hồi lâu, lơ đãng nhìn sang, thấy người kia đứng phía trong nhìn mình không chớp mắt, cảm giác thật không quen, có chút mất tự nhiên!

Chẳng biết đây có phải là kỳ sát hạch nhân viên hay không, Lâm Vị mơ mơ hồ hồ nghĩ ngợi trong đầu.

Lương Cảnh Thâm nhìn Lâm Vị đứng trong mưa toàn thân ướt chèm nhẹp, quần áo mỏng manh, khỏi nói cũng biết mưa đầu thu có bao nhiêu lạnh, cảm giác lần này đột nhiên cao hứng ghé thăm đoàn làm phim cũng không phải là ý kiến hay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio