Lương Cảnh Thâm vừa đến đã thấy Lâm Vị, dường như hình ảnh người này đã khắc quá sâu vào tâm trí của anh, nên trong một đoàn người hổn độn kẻ đến người đi, liếc mắt một cái anh đã nhận ra Lâm Vị đầu tiên. Thầm trách bản thân không nói rõ với Chu Ly về giờ giấc, anh vội đi tới chỗ Lâm Vị, do dự mà cất tiếng: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Nhìn gương mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên và đôi mày thanh tú còn đang nhíu lại của Lâm Vị, Lương Cảnh Thâm thấy lòng nao nao, anh càng xác định hôm nay nhất định phải làm rõ một việc. Anh rất muốn biết phản ứng của Lâm Vị là thế nào. Sẽ không phải là từ chối chứ, nói cho cùng cũng không phải là quá đáng, chẳng qua là cho người khác thêm một tia hy vọng thôi mà. Lương Cảnh Thâm tự tin nghĩ: “Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.”
Anh chưa từng phát hiện ra, trong lòng mình đang lặng lẽ tồn tại một tia lo lắng, thấp thỏm không yên.
Lâm Vị lại trăm triệu lần không nghĩ tới người mời mình là Lương Cảnh Thâm, mới chỉ gặp nhau hai lần, với lại không phải người kia cũng có bạn gái để mang theo cùng sao?
Dẫn theo cậu là có ý gì?
Lạ lùng và có phần kỳ quái nhất là lúc này, Lương Cảnh Thâm tuy không ôm eo cậu, nhưng tay lại khoác qua phía bên kia, g vào cánh tay Lâm Vị, đi như kéo cậu vào phòng.
Vừa tiến vào trong, Lâm Vị liền dừng lại, đối mặt với Lương Cảnh Thâm cao hơn mình nửa cái đầu mà “kiềm chế” lên tiếng: “Giám đốc Lương, hôm nay tôi có nhiệm vụ gì? Có người muốn chụp hình sao?”
Nếu vậy cũng nên tìm người đại diện nha, càng không thể để giám đốc Tập đoàn giải trí Thịnh Thế tự thân xuất mã kéo mối làm ăn chứ, Lâm Vị thật không thể hiểu lý do vì sao anh ta xuất hiện ở đây.
Lương Cảnh Thâm nhìn sắc mặt Lâm Vị lãnh đạm, đôi môi hé mở tinh tế, lại thoáng qua cánh môi dưới hồng hồng lấp lánh như ngọc trai trân quý. Cánh môi thấp thoáng ẩn hiện hòa cùng môi dưới hơi mỏng, gần như làm hoàn hảo thêm khuôn mặt Lâm Vị. có hơi chút chu lên.
Phát hiện này làm Lương Cảnh Thâm sinh ra một khát vọng, nhưng rốt cuộc là khát vọng gì anh cũng không rõ, chỉ là quyết tâm đêm nay phải thử một lần: “Mang cậu theo gặp vài người, không sao đâu, đừng lo lắng, thoải mái đi.”
Lâm Vị bị ánh nhìn ấm áp chiếu tới, tựa hồ bình tĩnh lại một chút. Kỳ thật Lương Cảnh Thâm thường xuyên khoác lên mình bộ mặt lạnh lùng, chỉ là ba lần gặp nhau, Lâm Vị luôn ở tình thế tréo ngheo, lần đầu thì bị rượu đổ ướt cả người, lần thứ hai lại một thân ướt sũng nước mưa, lúc này lại xấu hổ lúng túng, làm Lương Cảnh Thâm không giấu được yêu thương đới với thanh niên thanh tú này, giọng nói và ánh mắt không tự chủ được mà nhu hòa hơn.
Hai người cùng nhau tham dự buổi tiệc linh đình, thỉnh thoảng lại có vài vị giám đốc của các tập đoàn nổi tiếng, hay các thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng cùng Lương Cảnh Thâm trò chuyện. Lương thị bắt đầu phát triển từ ngành dệt, làm giàu cũng từ đó, trước khi giải phóng đã kịp phát triển ra toàn Hồng Kông, vài thập niên trôi qua, ở đất Cảng đã có thể gọi là danh môn vọng tộc, sản nghiệp trong nước vô cùng to lớn, trải rộng khắp các ngành nghề. Cha của Lương Cảnh Thâm cũng đã giữ chức Hội trưởng Hiệp hội Thương mại của Hồng Kông. Những người này có người đã gặp qua Lâm Vị, có người không, đều vì lịch sự mà hướng cậu cười cười, ánh mắt mang theo ý hoang mang không hiểu nổi. Lâm Vị có nỗi khổ không thể nói ra, chỉ miễn cưỡng đáp lại.