“Màu phòng a? Phòng anh Lâm là màu tối, trước kia mấy kiểu ga giường màu sắc tối và đơn giản quá, nhìn cứng nhắc lắm, tôi không thích. Tôi muốn đổi sang tông màu ấm, cô thấy có được không?”
Dương Hà Khuê nói không kiêng dè xíu nào, Quách Thanh Tú lại vô cùng xấu hổ.
Không thích ga giường của hắn? Vậy chẳng phải là họ đang ở chung à! Cũng phải, loại đàn ông chuyên ăn mặn như Lâm Việt Thịnh làm sao có thể không động vào phụ nữ. Nhưng mà ga giường nhà bọn họ thì mắc mớ gì đến cô chứ?
“Khuê, ăn đi em!”
Cuối cùng Lâm Việt Thịnh cũng không nhịn được lên tiếng, tuy xưng hô vô cùng thân thích nhưng giọng lại lạnh băng, ám chỉ cô ta đừng nói nhiều nữa.
“À, được rồi, em ăn đây!” Dương Hà Khuê vô cùng ngoan ngoãn, kiểu con gái này hẳn rất được lòng Lâm Việt Thịnh.
Hắn rất thích mẫu phụ nữ nghe lời mà.
“Thanh Tú, lát nữa nếu không bận thì có thể đi chọn nhẫn cùng tôi được không. Vừa rồi tôi cũng chọn được vài kiểu rồi, nhưng anh Lâm lại bảo xấu, cô chọn giúp tôi nhé?”
Quách Thanh Tú lập tức khước từ: “Không được, tôi còn có việc bận!”
Cứ mặc cô ta tiếp tục không chừng còn kéo cô đi chọn “ba con sói” thì chết.
“Ôi!” Dương Hà Khuê thất vọng.
“Thanh Tú, tôi mới từ Đài Loan sang đây, không quen bên này lắm, cũng không có bạn. Cô là người duy nhất tôi quen đấy, cô có chê tôi phiền phức không?”
Quách Thanh Tú nhếch miệng: “Không đâu, nếu hôm nay không có chuyện gì thì nhất định tôi sẽ đi với cô đến cùng. Thôi, tôi phải đi rồi, cảm ơn cô đã nhiệt tình chiêu đãi.”
Quách Thanh Tú đứng dậy, thoáng liếc qua Lâm Việt Thịnh một cái, sau đó tạm biệt.
“Ồ, phải đi rồi à. Được rồi, anh Lâm, chúng ta đưa cô ấy về nhà đi!”
Quách Thanh Tú lại toát mồ hôi, nếu không nhìn thấy cảnh hôn hít mãnh liệt giữa Dương Hà Khuê và Lâm Việt Thịnh hôm đó, cô thậm chí còn cho rằng đây là trò mới Lâm Việt Thịnh bày ra để níu kéo cô.
“Không cần phiền vậy đâu, tôi tự bắt xe về!”
Dương Hà Khuê vô cùng nhiệt tình cầm túi lên, kéo tay Lâm Việt Thịnh đi ra cửa.
Quách Thanh Tú bất lực nhún vai, được thôi, dù sao Lâm Việt Thịnh cũng đã có người mới, hắn đâu để tâm đến cô nữa.
Đưa về cũng chẳng sao cả.
Xe chậm rãi xuất phát, Quách Thanh Tú đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại của mình vang lên. Đang chuẩn bị nghe thì Dương Hà Khuê từ ghế trước quay lại, tay lắc lắc chiếc di động của mình, cười nói: “Thanh Tú, không cần nghe đâu, tôi gọi đó. Trên là số điện thoại của tôi, nếu cô rảnh thì hẹn tôi đi dạo phố nhé. Nhà anh Lâm bừa bộn lắm, tôi phải tân trang lại lần nữa, có rất nhiều thứ cần tham khảo cô đấy.”
Quách Thanh Tú nghi ngờ hỏi: “Sao cô biết số di động của tôi?”
Dương Hà Khuê cười xán lạn: “Trong điện thoại của anh Lâm có số của cô mà. Tôi xem là biết thôi.”
Quách Thanh Tú đen mặt.
Suốt dọc đường, Dương Hà Khuê cứ lải nhải suốt, vừa giới thiệu phong cảnh ở quê mình vừa hỏi Quách Thanh Tú về thành phố S.
Cuối cùng xe cũng dừng lại, Quách Thanh Tú nhìn ra ngoài, vừa đúng cửa khu nhà cô.
“Tạm biệt Dương Hà Khuê...”
“Cô cứ gọi tôi là Khuê giống anh Lâm là được rồi. Hì hì, tạm biệt Thanh Tú!”
Xe đã quay đầu rồi mà Dương Hà Khuê vẫn còn nhoài người ra ngoài vẫy tay với Quách Thanh Tú.
Cô nàng này nếu không phải quá vô tâm thì là quá ngốc...
Lúc này đã là mười giờ đêm, tiểu khu chìm trong tĩnh lặng, không có chút ánh đèn nào.
Một chiếc xe màu trắng từ bóng đêm vụt qua, ngược chiều với chiếc Rolls-Royce màu đen.
Tăng Thanh Hải vô thức quay đầu nhìn gương chiếu hậu, nhìn rõ biển số xe kia, trong lòng anh rất không vui, bèn gọi điện cho Quách Thanh Tú.
“Thanh Tú, em đang ở đâu?”
“Anh Hải à, em về đến nhà rồi. Chỗ Lý Vi Vi thế nào?”
“Cô ấy đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi, em không cần lo lắng. Xin lỗi vì đã làm em sợ hãi. Em yên tâm, cho dù Lý Vi Vi thế nào hai chúng ta sẽ không xa nhau. Tấm lòng của anh đối với em cũng sẽ không thay đổi.” Tăng Thanh Hải nghiêm túc nói.
Quách Thanh Tú ngồi trong phòng mình, cười nói: “Anh Hải, em tin anh.”
“Thanh Tú, em về một mình à?”
“Vâng, anh Hải, em sợ sẽ làm anh phân tâm nên không gọi điện cho anh...”
Trái tim Tăng Thanh Hải như thể bị người ta bóp nghẹt lại.
Thanh Tú! Vì sao không nói thật với anh! Lẽ nào em còn chưa quên hắn sao?
Tuy đám cưới đã định vào ngày mùng bảy tháng sau, nhưng việc Lý Vi Vi tự tử không thành lại mắc bệnh trầm cảm khiến ông Tăng bị áp lực. Trừ những lúc làm việc thì Tăng Thanh Hải không thể không bỏ phần lớn thời gian đến chỗ Lý Vi Vi, đề phòng cô ta tự tử lần thứ hai.
Cho nên đến bây giờ hai người căn bản vẫn chưa chuẩn bị gì cả.
“Thanh Tú, xin lỗi. Hôm nay Vi Vi lại tự rút kim tiêm ra rồi, tạm thời anh không thể rời đi được. Anh đã cho người đến căn nhà lãng mạn bên kia bố trí phòng cưới rồi, ngày mai em có thể đến đó đốc thúc, sau đó sắp xếp theo phong cách mà em thích...”
“Ừm, em không sao đâu. Anh Hải, anh cứ yên tâm chăm sóc cô ấy đi!”
Quách Thanh Tú cúp điện thoại, Quách Hoàng Tùng đang bày mâm cơm, nghe thấy hết những gì Quách Thanh Tú nói.
“Thanh Tú, mau ăn cơm thôi.”
Quách Hoàng Tùng gọi, Quách Thanh Tú bĩu môi đi đến.
“Chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi?”
Lúc ăn cơm, Quách Hoàng Tùng thuận miệng hỏi.
Quách Thanh Tú lắc đầu: “Anh Hải không có thời gian...”
“Vì bạn gái cũ của nó à?” Quách Hoàng Tùng châm chọc.
Quách Thanh Tú cụp mắt, chậm rãi bới cơm, cô không biết phải giải thích với ba thế nào.
“Ba yên tâm, anh Hải sẽ không thay lòng đâu.” Quách Thanh Tú khẳng định.
Quách Hoàng Tùng đặt bát cơm xuống, nói sâu xa: “Nếu ba nói Tăng Thanh Hải không tốt chắc chắn con sẽ hận ba. Nhưng nếu ba không nói thì chính là trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa. Giờ còn chưa kết hôn, con có thể chịu đựng nó ngày ngày ở bên đứa con gái khác. Về sau kết hôn rồi, đứa con gái kia lại tự tử hoặc lấy bệnh tật ra uy hiếm nó, bắt nó đến chỗ cô ta thì con phải làm thế nào? Một lần hai lần không sao, về lâu về dài, con thật sự có thể chịu được chứ?
Quách Hoàng Tùng nhìn Quách Thanh Tú điềm đạm nói.
Quách Thanh Tú ăn cơm mà miệng nhạt như nước ốc, nước mắt cũng rơi xuống bát cơm.
Cô không phải kẻ ngu ngốc, lúc nhìn thấy Tăng Thanh Hải bảo vệ Lý Vi Vi, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì. Nhưng vậy thì sao? Cô cũng đâu thể trơ mắt mặc Lý Vi Vi chết chứ!
Quách Hoàng Tùng thở dài, ông biết con gái mình hiếu thắng, nhưng ông lại không có cách nào làm cô thay đổi được.
“Con nghe lời ba, hãy rời xa nó khi còn chưa muộn.”
Quách Thanh Tú nghiêm túc đặt bát cơm xuống: “Không đâu ba, con sẽ không rời xa anh ấy.”
Quách Thanh Tú tức giận đứng lên, rồi quay đầu bỏ đi. Quách Hoàng Tùng nhìn theo bóng lưng con gái, ánh mắt ông ta lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Thanh Tú, con đã cố chấp như vậy thì ba chỉ còn một chiêu cuối cùng.
Trưa hôm sau, Tăng Thanh Hải lại gọi điện cho Quách Thanh Tú.
“Thanh Tú, nhân viên bên công ty trang trí đã đến căn nhà lãng mạn rồi, em còn chưa qua à?”
Tối hôm qua Quách Thanh Tú trùm chăn khóc cả đêm, mắt vẫn còn sưng, giọng có chút khàn khàn: “Anh Hải à, đám cưới của chúng mình hoãn lại sau nhé!”
Tăng Thanh Hải nghe giọng nghẹn ngào của cô thì căng thẳng: “Thanh Tú, em sao rồi? Có ai ức hiếp em à?”
“Không có! Chỉ là... anh Hải, em sợ tương lai sẽ có một ngày mất đi anh.”
“Em đang nói lung tung gì vậy, mấy hôm nay đúng là anh đã không quan tâm đến em vì chuyện của Lý Vi Vi. Anh xin lỗi! Nhưng anh cam đoan, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!” Tăng Thanh Hải nói chắc như đinh đóng cột.
Quách Thanh Tú trầm mặc: “Nếu Lý Vi Vi vẫn như vậy thì sao? Em biết hai người từng có tình cảm với nhau, chắc chắn anh sẽ không cắt đứt với cô ấy được. Không bằng chúng ta suy nghĩ lại cho kĩ, có lẽ...”
“Nghe anh, Thanh Tú. Không cho phép em nghĩ linh tinh nữa, bây giờ em đang ở đâu?” Tăng Thanh Hải đẩy chiếc bàn chất đầy tài liệu ra bước nhanh ra ngoài. Anh cứ cho rằng Quách Thanh Tú sẽ thấu hiểu, sẽ không tính toán những chuyện này. Bây giờ nghĩ lại có lẽ anh đã sai rồi. Con gái mà, đứng trước tình yêu ai cũng hẹp hòi cả.
“Em đang ở nhà!”
“Ừ, đừng buồn nữa, nửa tiếng nữa anh tới đón em!”
Tăng Thanh Hải cúp điện thoại.
Quách Thanh Tú nhìn điện thoại mà ngây người. Tuy hôm qua cô mạnh miệng với ba mình như vậy nhưng trong lòng vẫn rất để ý, suy nghĩ cả đêm vẫn không thông suốt được.
Nửa tiếng sau, Tăng Thanh Hải mệt mỏi chạy tới đón cô.
“Anh Hải!” Quách Thanh Tú nhào vào lòng Tăng Thanh Hải, bọn họ không gặp mặt đã năm ngày rồi.
Mỗi ngày chỉ gọi điện thoại, căn bản không có thời gian gặp nhau.
Tăng Thanh Hải đau lòng hôn vành mắt đỏ hoe của Quách Thanh Tú: “Ngoan, đừng khóc, là lỗi của anh. Anh không nên lơ là với em. Đi thôi, chúng ta cùng đi trang trí phòng cưới!”
Sự dịu dàng của Tăng Thanh Hải đã thổi bay mây đen trong lòng Quách Thanh Tú.
Hai người cùng đến căn nhà lãng mạn.
Căn nhà lãng mạn sẽ được làm phòng cưới. Dựa theo bản thiết kế, tất cả các tay vịn đều được điểm thêm ruy băng và hoa hồng kem, nóc nhà cũng trang trí đèn nê-ông rực rỡ, bố trí như một cây thông Noel.
Từ đường cái đến cửa nhà đều được trải thảm đỏ, tường cũng dán giấy đỏ rực rỡ, còn bày biện rất nhiều đồ trang trí, bao gồm cả đèn chùm.
Đây đều là do Tăng Thanh Hải tìm công ty thiết kế sẵn, sau đó mới thi công.
Quách Thanh Tú và Tăng Thanh Hải cùng nhau tự tay trang trí.
Quách Thanh Tú quấn ruy băng vòng quanh tay vịn lan can bên ngoài, Tăng Thanh Hải ở bên cạnh hỗ trợ.
“Anh Hải, mấy ngày nay công ty còn nhiều việc không?”
Nụ cười dịu dàng trên mặt Tăng Thanh Hải hơi cứng lại, từ khi anh đến với Quách Thanh Tú, trong công ty lại phải đối mặt với áp lực lớn hơn.
Truyện convert hay : Đệ Nhất Hào Tế