Nhà họ Tăng và nhà họ Lý ở thành phố S cũng coi như là dòng họ có máu mặt, cho nên đám cưới của Tăng Thanh Hải và Lý Vi Vi được tổ chức rất long trọng.
Tính ra mà nói thì đám cưới lần trước của Tăng Thanh Hải và Quách Thanh Tú khá khiêm tốn.
Đứng trước cửa khách sạn, Quách Thanh Tú nhìn băng rôn màu đỏ, bên trên viết chúc cậu Tăng và cô Lý trăm năm hòa hợp, bong bóng màu đỏ, từng chiếc từng chiếc, trang trí đầy cả mặt tiền khách sạn.
Nhìn thấy trang trí như vậy, trong đầu Quách Thanh Tú hiện ra hôn lễ lần trước còn chưa kịp làm xong của mình cùng Tăng Thanh Hải, lòng trào ra cảm giác chua xót.
"Ngây ra làm gì vậy? Giờ nếu em không muốn vào, anh sẽ đưa em rời khỏi đây." Lâm Việt Thịnh kì lạ nhìn cô.
Quách Thanh Tú cười ôn nhu, "Anh ở bên ngoài chờ em đi!"
Lâm Việt Thịnh nhìn đồng hồ kim cương trên tay, "Nửa giờ đi, không được trễ phút nào, nếu không anh sẽ vào trong."
Quách Thanh Tú mỉm cười, lấy tay chọt vào vai hắn, "Biết rồi mà, anh thật nhiều chuyện, em vào đây, lát nữa gặp."
Lâm Việt Thịnh hai tay chụm lại phía trước, trong lúc vô tình ngẩng đầu, nhìn đến cửa sổ lầu hai trước mặt, nhìn thấy một hình dáng, hắn không nói gì mà nhíu mày.
Quách Thanh Tú vén váy bước lên bậc thang, sau đó chậm rãi đi đến trung tâm tiệc cưới.
"Ấy, Quách Thanh Tú, thật trùng hợp, không ngờ ở đây cũng có thể gặp cô!"
Dáng người của Dương Hà Khuê xuất hiện trong tầm mắt của Quách Thanh Tú.
Cô mặc lễ phục cúp ngực màu hồng, thân hình khêu gợi, nhìn thấy không sót chỗ nào, tóc xoăn tựa nụ hoa, cột cao trên đầu, hoàn toàn không còn hình tượng trong sáng của ngày xưa.
Trên tay cô ta xách một cái túi cầm tay lấp lánh ánh sáng bạc, cứ như vậy đứng trước mặt Quách Thanh Tú
Quách Thanh Tú ngẩn người, "Cô đi theo tôi sao?"
"Lạ nhỉ, vì sao tôi phải đi theo cô? Tôi chỉ là bạn thân của cô dâu, không lẽ cũng là bạn thân của cô?"
Quách Thanh Tú cười khẽ, "Thì ra là thế, xin lỗi không tiếp tục nói chuyện với cô được."
Đột nhiên Dương Hà Khuê đè thấp âm thanh cười nói, "Cô không phải vì nam chính mà tới đó chứ? Ây dà, Lâm Việt Thịnh sao lại không đi cùng cô thế?"
Quách Thanh Tú hoàn toàn không có thiện cảm với Dương Hà Khuê, "Tránh ra một chút!"
Dương Hà Khuê thở dài thườn thượt, "Quách Thanh Tú tôi cho cô biết, cô thua chắc rồi."
Nói xong lại nở nụ cười kì quái với cô, sau đó lập tức rời đi
Quách Thanh Tú nhìn cô ta chằm chằm, đôi mắt chợt trở nên âm trầm.
"Thanh Tú..."
Lại vang lên âm thanh quen thuộc, Quách Thanh Tú quay đầu, bóng dáng Quách Hoàng Tùng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Quách Thanh Tú ngạc nhiên cười khẽ, "Thật không ngờ ba còn mặt mũi tới tham gia hôn lễ của anh Hải."
Quách Hoàng Tùng không ngờ Quách Thanh Tú lại không lưu tình chút nào mà châm biếm ông ta.
Trên mặt tràn ngập xấu hổ, "Ba không phải tới tham gia hôn lễ, ba, ba tới đây để tìm con. Ba ghé qua nhà họ Lâm vài lần đều không gặp con, cho nên đến đây thử vận may, xem thử con có tới đây không."
Quách Thanh Tú cười lạnh, "Xem ra ba may mắn nhỉ! Nhưng mà hiển nhiên là con không muốn nói chuyện với ba."
"Thanh Tú, con có thể đừng như vậy hay không, trước kia đều là ba sai, ba không nên đối xử với con như vậy, ba biết sai rồi, con tha thứ cho ba có được không?" Quách Hoàng Tùng ăn nói nhỏ nhẹ gần như khép nép.
"Quách Hoàng Tùng..." Âm thanh của Quách Thanh Tú trở nên sắc bén, "Quách Hoàng Tùng, ông không phải là ba của tôi!"
"Thanh Tú, con đừng nói như vậy, tuy rằng không phải là con ruột của ba, nhưng ba thật sự yêu thương con, không hề giả dối, từ khi con sinh ra ba vẫn luôn quan tâm con như vậy..." Quách Hoàng Tùng đáng thương nói.
"Đủ rồi! Quách Hoàng Tùng, tôi với ông không có quan hệ huyết thống, ông cũng đừng đến trước mặt tôi làm bộ đáng thương, tôi không nhận ông, vĩnh viễn cũng sẽ không..." Âm điệu của Quách Thanh Tú trở nên bén nhọn, cô chưa từng nghĩ đến mình sẽ trở nên cay nghiệt như vậy, thời điểm nói ra những lời nay, chính cô còn kinh ngạc về bản thân mình.
Quách Hoàng Tùng thức thời im lặng, thất vọng xoay người rời đi.
Bóng lưng suy sụp rời đi kia tựa như một dấu ấn, khắc thật sâu vào đáy lòng của Quách Thanh Tú.
Từ nay về sau, cả đời này, đó sẽ là hồi ức cuối cùng.
Nhìn Quách Hoàng Tùng đi ngày càng xa, nước mắt của Quách Thanh Tú cũng không thể khống chế được mà rơi, cô nắm chặt hai tay, gắt gao cắn môi dưới, kìm lại giọt nước mắt đang muốn rơi xuống.
Vì sao, vì sao trong lòng lại hận ông ta như vậy?
Là bởi vì cái chết của mẹ, hay là những năm tháng thơ ấu không có tình yêu của ba?
Cho đến khi bóng hình Quách Hoàng Tùng biến mất ở cửa khách sạn, Quách Thanh Tú vẫn còn ngẩn người.
Thật lâu sau, Quách Thanh Tú mới cảm thấy có khác thường, vài người vây quanh cô đang nhỏ giọng bàn tán.
Cô phục hồi lại tinh thần, lặng lẽ lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, khiến chính mình bình tĩnh lại, tiếp tục tiến vào bên trong.
Trong vòng vây của khách mời, hình bóng của cô xuất hiện trong tầm mắt của Tăng Thanh Hải.
Tăng Thanh Hải hơi kinh ngạc, Thanh Tú, thế nào mà cô ấy lại đến đây? Rõ ràng hắn không có mời cô!
Hắn ngạc nhiên quay đầu nhìn Lý Vi Vi bên cạnh, "Em mời cô ấy đến sao?"
Lý Vi Vi mỉm cười, "Đúng vậy, thế nào, anh không hi vọng có được sự chúc phúc của cô ấy sao? Cô ấy là em gái của anh mà!"
Trên gương mặt tao nhã của Tăng Thanh Hải toát lên một chút chán ghét, hắn thả tay, buông Lý Vi Vi ra, đi nhanh về phía Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú mặc váy dài xanh da trời, cả người tựa như hoa tươi mùa xuân, khiến người khác cảm thấy thật mới lạ.
Cô nhẹ cười duyên, một cái nhấc tay một cái xoay đầu đều trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
"Thanh Tú, sao em lại đến đây?"
Không biết từ khi nào hai người đã đi đến đối diện với nhau.
Tay của Tăng Thanh Hải hướng về phía cô chậm rãi rút về.
Một khắc bừng tỉnh, tựa như nhớ tới hôn lễ ngày đó, khi ấy, hắn là chú rể, mà cô là cô dâu.
Chỉ còn thiếu chút nữa đã trở thành vợ chồng mãi mãi.
Thế nhưng vận mệnh cứ thế mà trêu ghẹo người, vào lúc ngươi chỉ còn cách hạnh phúc một khắc nữa, tất cả đã bị cuốn đi.
Nụ cười xán lạn tựa đóa hoa, ánh mắt trong veo dịu dàng, cô ấy ở đây, anh ta cũng ở đây, chỉ là không thể quay lại được nữa!
"Anh Hải, chúc anh tân hôn vui vẻ, cùng Lý Vi Vi vĩnh kết đồng tâm..."
Quách Thanh Tú mỉm cười lấy ra món quà mình đã tỉ mỉ chọn lựa.
Là một đồng tâm kết màu đó, tượng trưng cho vợ chồng trăm năm hòa hợp.
Đây là tâm ý của cô, sự chúc phúc của cô, không có một chút tình cảm nào khác trộn lẫn.
Nét tươi cười ôn hòa của Tăng Thanh Hải đột nhiên trở nên chua xót, quả nhiên trong lòng cô đã sớm buông hắn xuống.
Phụ nữ là loài động vật dễ thay đổi, tình cảm mười mấy năm, theo đuổi mười mấy năm, mộng mơ mười mấy năm nháy mắt tan thành từng mảnh nhỏ.
"Thanh Tú, em có trách anh hay không?" Tăng Thanh Hải vẫn còn ôm ảo tưởng, có thể cô ấy chỉ vì muốn hắn sống tốt.
"Trách anh? Đương nhiên là không, anh Hải, anh là người bạn tốt nhất của em, hôm nay anh kết hôn, em còn vui vẻ thay anh, cả hai chúng ta đều tìm được hạnh phúc của mình, như vậy mới là kết cục tốt nhất."
Cô cười thật vui vẻ, loại tươi cười ngọt ngào hạnh phúc này không chút giả dối.
Người phụ nữ thật sự hạnh phúc, mới có thể tươi cười như thế.
Đột nhiên Tăng Thanh Hải cảm thấy chính mình thật sự thất bại, thất bại toàn tập.
Tăng Thanh Hải nhìn đồng tâm kết trong tay Quách Thanh Tú, vẫn không chịu nhận lấy.
Đột nhiên, có bàn tay vươn ra nhận lấy món quà trong tay của Quách Thanh Tú.
"A, đồng tâm kết, tôi thích nhất cái này, cám ơn cô nha, Thanh Tú, cô thật chu đáo, lúc về tôi sẽ treo ở đầu giường, cái này xem như sẽ báo trước tôi và Thanh Hải đồng tâm đồng lòng, trăm năm hòa hợp, sau đó sẽ có em bé sớm thôi..."
Lý Vi Vi cũng không che dấu biểu cảm hạnh phúc của mình, cô vươn tay khoác lấy khuỷu tay của Tăng Thanh Hải, sau đó cả thân mình dựa trên người hắn, biểu hiện ra bộ dáng vô cùng thân thiết.
"À! Như vậy xem như là tâm ý của tôi gửi rồi, tôi đi trước đây!"
Quách Thanh Tú cảm thấy cũng sắp nửa tiếng rồi, nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành, nên đi thôi.
Lý Vi Vi chắn trước mặt Quách Thanh Tú, "Nếu đã tới uống rượu mừng, sao lại đi vội như vậy, lại đây, ngồi bên này, chờ hết tiệc hãy về!"
Trên mặt Tăng Thanh Hải vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh, chỉ là có lẽ thời gian quá dài, khiến hắn có chút mệt mỏi.
Vội vàng đẩy Lý Vi Vi ra, "Thanh Tú, nếu em có việc thì đi trước đi!"
Mấy hoạt động kế tiếp còn rất nhiều, hắn không muốn Quách Thanh Tú ở lâu trong này, hắn không thích loại cảm giác ấy.
Để người phụ nữ mình thích nhìn thấy mình cưới người phụ nữ khác.
Hắn cảm thấy thật mệt, rất mệt!
Quách Thanh Tú gật gật đầu, "Thật có lỗi, cô Lý, tôi còn có việc, đi trước đây!"
"Aiz..." Lý Vi Vi cảm thán một tiếng, còn chuẩn bị ngăn lại, Tăng Thanh Hải nhanh chóng bắt được cánh tay của cô kéo lại.
"Thanh Hải, anh điên rồi, kéo mạnh như vậy, anh làm em đau đó..."
Sắc mặt Tăng Thanh Hải không thay đổi kéo tay Lý Vi Vi, đem cô vào một phòng nhỏ, sau đó đóng cửa lại.
"Lý Vi Vi, em vì sao muốn mời cô ấy đến?"
"Tại sao em không thể mời? Cô ấy không phải là em gái ruột của anh sao? Chẳng lẽ mấy người trong lòng có mờ ám?"
Lý Vi Vi giận dữ phản bác.
Tăng Thanh Hải nắm chặt cánh tay Lý Vi Vi, ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ.
Thật lâu sau, cuối cùng hắn mới buông lỏng cánh tay ra, "Cô nghe đây Lý Vi Vi, tuy rằng cô gả cho tôi, nhưng nên biết rõ là tôi không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình, nếu không hậu quả cô tự biết."
"Thanh Hải, chẳng lẽ anh không thương em sao?" Lý Vi Vi cảm thấy tủi thân, cô làm sai sao? Cô chỉ mời Quách Thanh Tú tới tham gia hôn lễ mà thôi, vì cái gì hắn phải giận dữ như vậy?
Ánh mắt Tăng Thanh Hải vẫn gắt gao nhìn cô, thật lâu sau không đổi sắc mặt xoay người bước ra khỏi phòng.
Một mình Lý Vi Vi đứng ngơ ngác trong phòng, tựa như trước kia thật lâu, hắn cũng buông tay cô rồi đi ra ngoài như thế.
Mà lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, hoặc là ở trong lòng hắn, một chút vị trí cô cũng không có.
Quách Thanh Tú bước nhanh ra khỏi khách sạn, đứng ở cửa tìm kiếm, thế mà lại không thấy hình bóng của Lâm Việt Thịnh.
Con người này chạy đi đâu rồi! Không phải đã nói là nửa tiếng sao? Quách Thanh Tú lấy điện thoại ra nhìn, vừa đúng nửa tiếng, không trễ chút nào.
Quách Thanh Tú nhìn xung quanh, theo hướng cửa đi tới bãi đỗ xe bên kia.
Theo tiếng bước chân đi tới, có tiếng thở của phụ nữ dồn dập cùng với tiếng gầm nhẹ của đàn ông đan xen vào nhau, phương hướng phát ra đúng là nơi chiếc xe RollsRoyce đen của Lâm Việt Thịnh.
Tim của Quách Thanh Tú đập nhanh hơn, trong lòng dấy lên một loại cảm xúc không tốt, cô chậm rãi bước ra....
Một màn trước mắt thật sự khiến cô mở rộng tầm mắt.
Lâm Việt Thịnh lại đang đè Dương Hà Khuê trên cửa xe, hắn gắt gao đè lên cô ta, có lẽ là tiếng bước chân của Quách Thanh Tú làm bọn họ giật mình, hai người đều đồng loạt nhìn về hướng của cô.
Truyện convert hay : Vạn Năm Chỉ Tranh Sớm Chiều