Dưới ánh trăng, gương mặt Quách Thanh Tú tèm lem đầy nước mắt, trông qua là biết cô đã sợ đến thế nào, Lâm Việt Thịnh nhanh chóng bế cô lên: "Cô là thứ ngu ngốc, sao lại chạy tới chỗ này hả? Đầu óc úng nước rồi à?"
Sau khi trách mắng xong lại hỏi ngay: "Có bị thương ở đâu không?"
Quách Thanh Tú đáng thương giơ lòng bàn chân lên: "Có mảnh vỏ sò gãy trong lòng bàn chân."
Đồng tử của Lâm Việt Thịnh co rút lại, hắn mất kiên nhẫn hô lên với người ở phía sau: "Mau lên!"
Chiếc thuyền được đóng rất đẹp, tiếc rằng nó chèo bằng mái chèo gỗ, cho dù tốc độ đã khá nhanh rồi, nhưng Lâm Việt Thịnh quá nóng lòng, chỉ hận không thể biến chiếc thuyền này thành máy bay trực thăng.
Sau khi lên thuyền, gương mặt của Quách Thanh Tú ghé sát vào lồng ngực của Lâm Việt Thịnh, do quá lạnh nên toàn thân cô run rẩy.
Lâm Việt Thịnh tìm được một chiếc thảm lông, quấn chặt cô lại, tuy rằng giọng điệu vẫn ngang ngược và thô bạo, nhưng ai cũng nhìn ra được sự quan tâm kia.
Dựa vào lồng ngực Lâm Việt Thịnh, Quách Thanh Tú nghe thấy trái tim hắn đang đập mãnh liệt, hắn đang căng thẳng lo lắng vì cô sao? Chắc không phải chứ, người đàn ông lăng nhăng này sẽ để ý đến cô sao?
Chắc chắn là ảo giác thôi.
Sau khi lên bờ, Quách Thanh Tú được đưa ngay đến bệnh viện gần nhất.
Thực ra vết thương của cô không nặng, chỉ có điều vỏ sò cắm sâu vào lòng bàn chân, làm phẫu thuật gắp ra tốn hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi khâu lại, Quách Thanh Tú được đẩy ra ngoài.
Khi Quách Thanh Tú vào trong phòng cấp cứu, Lâm Việt Thịnh ướt sũng sượt đứng đợi bên ngoài.
Khi Quách Thanh Tú nằm trên giường bệnh được y tá đẩy ra ngoài, Lâm Việt Thịnh vẫn ướt sũng sượt như thế, lẽ nào đầu óc của người đàn ông này bị hỏng rồi à? Không biết đường đi thay quần áo sạch nữa.
Trong phòng bệnh, Quách Thanh Tú nằm đơ trên giường, bàn chân trái bị quấn băng trắng.
Lâm Việt Thịnh vẫn không biết đường đi thay quần áo, hắn còn đang lớn tiếng trách mắng Quách Thanh Tú.
"Quách Thanh Tú, cô giỏi nhỉ, đi du lịch không những không chăm sóc tốt cho chị cô mà còn khiến bản thân mình bị thương thế này, cô nói xem cô ngu ngốc tới cỡ nào!"
Quách Thanh Tú tủi thân trừng mắt nhìn hắn: "Người ta đã bị thương thế này rồi, anh vẫn chưa chịu thôi à!"
"Cô còn dám cãi lại à! Nếu như tôi đến muộn một tí, cô đã bị sóng cuốn đi rồi." Lâm Việt Thịnh càng lúc càng giận điên lên.
Quách Thanh Tú nặn ra một nụ cười méo mó vô cùng khó coi, dù sao thì lần này Lâm Việt Thịnh cũng đã cứu cô.
Đây là sự thật không thể cãi được,
"Cảm ơn anh nhé! À thì, anh có thể đi thay quần áo không, tránh bị cảm."
Biểu cảm trên mặt Lâm Việt Thịnh cuối cùng cũng thả lỏng hơn.
Hắn nhếch môi vô cùng gian xảo: "Cô đang quan tâm tôi đấy à?"
Quách Thanh Tú méo miệng, mỉm cười khô khốc: "Đúng, đúng vậy."
Bấy giờ Lâm Việt Thịnh mới hài lòng rời đi
Quách Thanh Tú nhìn theo bóng lưng của Lâm Việt Thịnh với vẻ khinh bỉ, hừ, ai thèm quan tâm anh, nếu không nể tình chị tôi, tôi còn lâu mới để ý tới anh, xí, đau quá đi à! Quả nhiên nói xấu sau lưng người khác sẽ rất đau.
Lâm Việt Thịnh nhanh chóng thay một bộ đồ sạch sẽ, quay về bên cạnh Quách Thanh Tú.
Đôi mắt anh tuấn nhìn thẳng về phía Quách Thanh Tú, hồi lâu sau, hắn đột nhiên cúi người xuống.
"Có phải đang giận tôi không?"
"Gì cơ?" Quách Thanh Tú lập tức bật chế độ cảnh giác.
"Là vì Đinh Thiên Thiên, cho nên cô mới cố ý trốn lên đảo, để tôi không tìm được cô!" Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh lộ vẻ dương dương tự đắc.
Khóe miệng Quách Thanh Tú co giật, được rồi, Lâm Việt Thịnh, anh không chỉ tự kỷ tự luyến mà còn ấu trĩ chết đi được, có quỷ mới vì anh nhé.
"Không đâu nhé!"
Lâm Việt Thịnh ép sát hơn, đưa tay túm lấy chiếc cằm của cô: "Thừa nhận yêu tôi khó đến thế cơ à?"
"Quan trọng là tôi không yêu anh, anh đừng tự luyến như thế được không?" Quách Thanh Tú chỉ muốn rống ầm lên, người đàn ông này có thể đừng tự mơ tưởng hường phấn như thế được không, lẽ nào có ai đặt ra quy định đàn bà con gái trên toàn thế giới này phải yêu hắn hay sao?
Được rồi, tôi thừa nhận ngoại hình của anh thực sự vô cùng hoàn hảo.
Nhưng, bản chất con người anh quá cặn bã, ai gặp được anh thì người đó xui tận mạng.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi: "Cô đừng phủ nhận, nếu như không yêu tôi đến thế, tại sao mỗi lần ở bên dưới tôi lại sung sướng đến vậy?"
Giọng của hắn trầm xuống, đôi mắt cũng lóe lên ánh sáng của tình dục.
Quách Thanh Tú không thể nuốt nổi những lời như thế này, vừa nghe thấy đã đỏ bừng mặt, như quả cà chua chín: "Làm gì có!"
Hô hấp của Lâm Việt Thịnh dồn dập hơn, dáng vẻ đỏ mặt xấu hổ của Quách Thanh Tú đúng là một chai rượu mạnh, khiến hắn nhanh chóng thấy mê ly.
"Không có hả? Vậy để tôi thử lại ngay bây giờ."
Thấy dáng vẻ háo sắc của Lâm Việt Thịnh, Quách Thanh Tú hoàn toàn đề phòng: "Anh muốn làm gì?"
Hô hấp của Lâm Việt Thịnh gấp gáp hơn, nụ hôn của hắn nặng nề rơi xuống, toàn thân Quách Thanh Tú bị đè nghiến lên giường.
"Đừng mà, tôi, đây là bệnh viện."
Quách Thanh Tú liều mạng vùng vẫy.
Chiếc giường bệnh lắc lư và phát ra tiếng kẽo kẹt.
Quách Thanh Tú ngượng lắm rồi, cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào mà chui vào.
Nụ hôn nóng bỏng của Lâm Việt Thịnh trượt xuống, men theo cần cổ trắng mịn của cô, bàn tay to lớn luồn vào chiếc chăn trắng muốt, sờ tới giữa hai chân cô.
Toàn thân Quách Thanh Tú như bị châm lửa, khoái cảm nhanh chóng lan ra.
"Khụ..."
Một tiếng họ nhẹ khiến hai thân hình sắp bị đốt cháy bởi lửa dục phải tách nhau ra.
Quách Thanh Tú kinh hoảng nhìn về phía cửa phòng.
Lúc này cửa phòng vẫn đóng kín, cô cũng yên tâm hơn.
Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Lâm Việt Thịnh bất mãn nheo mắt lại, biểu cảm rõ rành rành là không được thỏa mãn dục vọng. Hắn bước nhanh về phía đó, kéo cửa ra, đang chuẩn bị gầm gào.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Quách Hoàng Ngân.
"Đã bảo em đừng đến rồi cơ mà?"
Quách Hoàng Ngân nở nụ cười dịu dàng: "Tuấn Khanh, em lo cho Thanh Tú, em xem xét một chút rồi đi ngay."
Lâm Việt Thịnh lạnh nhạt nói: "Sao em lại nói như vậy, con bé là em gái em, em muốn xem đến lúc nào cũng được, anh đi trước đây."
Quay đầu lại nhìn Quách Thanh Tú một cái, Lâm Việt Thịnh quay người đi luôn.
Quách Hoàng Ngân đứng đờ ra ở cửa một lúc rồi mới quay người đi về phía Quách Thanh Tú.
Ánh mắt cô tràn ngập sự quan tâm: "Thanh Tú, sao em lại chạy tới hòn đảo đó? Làm chị lo chết đi được, nếu em có chuyện gì, chị biết ăn nói với ba mẹ thế nào đây?"
Quách Thanh Tú thấy lòng mình ấm áp lắm, cô kéo tay Quách Hoàng Ngân, đáp lời chị gái với vẻ áy náy: "Chị ơi, em xin lỗi, lỗi của em cả, em không nên liều lĩnh như thế. Sau này em sẽ không chạy ra ngoài một mình nữa đâu."
Quách Thanh Tú ngừng lại một lúc rồi hỏi: "Chị ơi, chị gọi điện cho Lâm Việt Thịnh ạ?"
Quách Hoàng Ngân gật đầu với vẻ lo lắng.
"Chị qua phòng em, không thấy em đâu, chạy tới party tìm một lượt cũng không thấy em đâu, sau cùng đành phải gọi điện cho Lâm Việt Thịnh."
Quách Thanh Tú nhớ tới tiếng ho nhẹ ở bên ngoài ban nãy, trong lòng cuộn lên dự cảm bất an, lẽ nào chị cô đã biết chuyện gì rồi sao? Nếu không, tại sao chị lại ho? Rõ ràng là đang nhắc nhở họ!
Nhưng, nếu như để chị cô biết được sự việc, chị cô sẽ phản ứng thế nào đây?
"Chị ơi, em không sao rồi, chị về nghỉ đi!"
Quách Hoàng Ngân mỉm cười lắc đầu, đưa tay dém lại góc chăn cho Quách Thanh Tú, ấn cô nằm xuống giường.
"Thanh Tú, đây là Maldives, không phải ở nhà. Nếu như chị không ở bên cạnh, lỡ em cần gì, bên cạnh chẳng có lấy một người chăm sóc. Chị không sao đâu!"
Quách Thanh Tú cảm động đến mức đầu óc hồ đồ, đồng thời cũng thấy vừa áy náy vừa buồn bã.
"Chị ơi, giả dụ, em nói là giả dụ thôi, nếu như Lâm Việt Thịnh thay lòng đổi dạ thì chị sẽ làm thế nào?" Quách Thanh Tú thăm dò.
Quách Hoàng Ngân không có vẻ kinh ngạc lắm, ánh mắt cô vẫn dịu dàng và thản nhiên nhìn về phía trước, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp.
"Thanh Tú, nếu chị đã chọn lựa Lâm Việt Thịnh, chị đã biết trước sau này sẽ phải đối mặt với những gì. Đời người như pháo hoa bung nở, có thể xán lạn trong một khoảnh khắc là đủ lắm rồi. Bất kể Lâm Việt Thịnh làm gì, chị cũng sẽ không rời xa anh ấy đâu."
"Nhưng mà chị ơi, những chuyện như ở party hôm nay, chị thực sự có thể nhẫn nhịn sao?"
Những chuyện gối chăn như thế, trước kia chắc hẳn Lâm Việt Thịnh đã làm không ít! Sau này chắc sẽ còn nhiều hơn.
Trên mặt Quách Hoàng Ngân vẫn còn nụ cười thản nhiên: "Đàn ông mà, xã giao trên thương trường là không ít được. Phần nhiều chỉ là gặp dịp thì chơi, chị không nhất thiết phải để tâm tới những chuyện này."
Đúng vậy, ba cô - Quách Tuấn Kiệt cũng vậy thôi, tuy rằng đã ở cái tuổi đó rồi, những chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt vẫn không dứt được. Chuyện như thế này thấy nhiều cũng thành quen thôi.
Chỉ có Quách Thanh Tú chưa vào đời, tất nhiên cô sẽ không hiểu.
Quách Hoàng Ngân quay mặt đi, đổi sang biểu cảm buồn bã khác: "Chỉ có em đó, Thanh Tú, sau này đừng giống chị là được."
"Giống chị ạ?" Quách Thanh Tú lẩm nhẩm, cũng không biết lời của Quách Hoàng Ngân rốt cuộc có ý tứ gì.
Quách Hoàng Ngân cầm một quả táo lên gọt vỏ cho Quách Thanh Tú: "Ăn đi, ăn xong rồi ngủ một giấc, chị ở đây trông chừng cho em."
"Vâng!" Quách Thanh Tú không cứng đầu nữa, đêm hôm nay, hai chị em ở cùng nhau trong bệnh viện.
Sáng hôm sau, Lâm Việt Thịnh chuẩn bị một chiếc xe lăn, đẩy tới phòng bệnh.
Quách Thanh Tú nhìn chiếc xe lăn kia mà khổ hết chỗ nói: "Tôi có bị liệt đâu, không cần đến cái này."
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng liếc cô một cái: "Nói lắm thế!"
Nói xong, hắn bế cô lên xe lăn.
Lâm Việt Thịnh nhìn đồng hồ: "Chiều nay lên máy bay về nước, hai người chuẩn bị đi, xem xem còn chỗ nào muốn chơi không."
Chuyến đi được đặt lịch một tuần mà chưa đến ba ngày đã vội vàng kết thúc vì vết thương của Quách Thanh Tú.
Sau khi xuống máy bay, một chiếc xe dã ngoại xa hoa được lái tới bên ngoài sân bay.
Lâm Việt Thịnh đẩy Quách Thanh Tú lên xe dã ngoại rồi quay đầu nói với Quách Hoàng Ngân: "Anh phái người đưa em về nhà, Thanh Tú đến bệnh viện kiểm tra."
Quách Hoàng Ngân nhìn Quách Thanh Tú, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau cùng nghe theo sự sắp xếp của Lâm Việt Thịnh.
Chiếc xe dã ngoại không hề đưa Quách Thanh Tú đến bệnh viện mà lượn một vòng trong thành phố, sau cùng lại dừng bên ngoài cung điện Versailles.
Dưới ánh mắt của rất nhiều người giúp việc, Quách Thanh Tú được Lâm Việt Thịnh đẩy qua cánh cửa lớn xa hoa.
Quách Thanh Tú phản đối.
"Tên khốn nạn, không phải anh nói đưa tôi đến bệnh viện sao? Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Lâm Việt Thịnh tức giận nhìn cô: "Nếu không phải vì giữ thể diện cho cô, mẹ kiếp tôi có cần phải nói dối với Quách Hoàng Ngân không?"
Đúng vậy, cậu chủ Lâm trước giờ muốn gì làm nấy, trước giờ chưa từng phải giữ thể diện cho bất cứ ai. Vì Quách Thanh Tú, lần đầu tiên hắn tìm một lí do cho việc làm của mình.
"Tên khốn, tôi muốn về nhà!"
Lâm Việt Thịnh buông hai tay ra, nhìn cô với vẻ cười nhạo: "Được thôi, vậy cô tự về đi."
Quách Thanh Tú bị hắn khích tướng, cô tưởng thật, đứng dậy, nhảy lò cò bằng một chân, nhảy ra bên ngoài cánh cửa thủy tinh.
Người đàn ông này đúng là xấu xa, rõ ràng lúc xuống máy bay hắn nói với chị sẽ đưa cô về nhà, thế mà dám lừa cô tới đây.
Quách Thanh Tú vất vả lắm mới nhảy được tới cửa, Lâm Việt Thịnh ôm eo về cô lên, ném xuống ghế sofa. Hắn nặng nề ngồi xuống, đôi mắt như chim ưng xoáy thẳng vào cô.
Truyện convert hay : Đặc Chủng Người Phục Vụ