Tình cảnh lúc này, muốn đi Võ Đang nhất định phải an bài thật kỹ một phen mới yên tâm.
Trương Vô Kỵ gọi Tống Thanh Thư và Dương Tiêu tới, ba người cẩn thận cân nhắc thật lâu, cuối cùng đạt thành ý kiến chung:
"Vô Kỵ muốn đi Võ Đang, đối phương tuyệt không có thiện ý, không mang đủ người sợ là hung hiểm, bởi vậy nhất định phải mang thật nhiều cao thủ áp trận." Tống Thanh Thư nói.
"Nhưng phía sau có Từ Thọ Huy như hổ rình mồi, còn có Chu Nguyên Chương cũng không có ý tốt, hơn nữa triều đình lần này có khả năng cũng sẽ mưu lợi bất chính từ đó, cho nên chúng ta không thể mang hết người đi, nhất định phải có người ở lại để Chu Nguyên Chương có chỗ cố kỵ mới được.
Tuyệt không thể để chuyện Dĩnh Châu tái diễn!"
Dương Tiêu nói: "Tống công tử nói không sai, trên núi Võ Đang phần lớn là võ lâm cao thủ, không cần phải dẫn quân đội đi, ta thấy không bằng để ta, Phạm Dao, Tạ Sư Vương, Vi Nhất Tiếu, Đại Ỷ Ti, Ngũ Tán Nhân và Ngũ Hành Kỳ cùng đi là được.
Những người khác vẫn nên ở lại Trừ Châu."
"Vậy Thanh Thư, ngươi thì sao? Ngươi về cùng với ta không?" Trên thiệp mời có ghi tên Trương Vô Kỵ, còn cường điệu thêm vào Tống Thanh Thư, mà Tống Thanh Thư về tình về lý đều không có lý do không quay về.
"Ta nếu về cùng ngươi, chỉ sợ không thể quay lại được." Tống Thanh Thư trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng nếu y không chịu trở về, đồng nghĩa với...!Chẳng lẽ thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với Võ Đang, thành một phản đồ sao?
Dương Tiêu thấy thế nói: "Giáo chủ và Tống công tử không cần băn khoăn như vậy.
Tống công tử theo giáo chủ về Võ Đang, chỉ cần Tống công tử luôn đi cùng giáo chủ, trừ phi lục đại phái thật sự hạ quyết tâm muốn vây giết giáo chủ, nếu không Tống công tử chưa chắc sẽ xảy ra chuyện! Chỉ là...!cục diện có thể sẽ trở nên hết sức khó coi..."
Đến lúc đó, mấy người Tống Viễn Kiều nhất định sẽ giận dữ mắng mỏ Tống Thanh Thư, đồng thời muốn Tống Thanh Thư tự thân trở về Võ Đang, nếu không sẽ đem y trục xuất sư môn, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt.
Trương Vô Kỵ nhớ tới kiếp trước Triệu Mẫn ước pháp ba chưởng với Nhữ Dương Vương, tâm tình có chút phức tạp: "Vậy xem ra, Thanh Thư lần này..."
"Bất luận Tống công tử có trở về hay không, kết cục đều như nhau, chỉ là xem trong lòng có giải thích được hay không!" Tống Thanh Thư nhất định phải ở lại, y thật sự là một mưu sĩ hiếm có, không ít an bài của mấy người Trương Vô Kỵ đều không thể rời khỏi y.
Nếu Tống Thanh Thư về Võ Đang một chuyến liền bị giữ lại, vậy không phải là tổn thất lớn bình thường.
"Thôi! Việc này để bàn lại sau!" Tống Thanh Thư thở dài.
Trong lòng y thật ra vẫn hy vọng trở về xem một chút, chí ít có thể nói mấy câu.
"Trừ cao thủ hộ vệ, còn phải mang một ít binh mã theo, tránh cho triều đình thiết trí quân đội mai phục trên đường.
Các ngươi thấy để Hàn Lâm Nhi với Đông Phương Tiền dẫn đầu hộ vệ đi theo thế nào?"
Lưu Phúc Thông trung thành tuyệt đối lại có uy tín, nhất định phải giữ y lại.
Nhưng Hàn Lâm Nhi bây giờ lại không dễ nói, cậu ta đại diện cho toàn bộ lực lượng của Hàn Sơn Đồng còn sót lại, hiện tại càng ngày càng gần gũi với Chu Nguyên Chương.
Thằng nhóc không có đầu óc này vẫn nên đặt dưới mí mắt mới an tâm được.
Điểm này tất cả mọi người đều đạt thành nhận thức chung.
Dương Tiêu nghĩ nghĩ, lại nói: "Còn có Thường Ngộ Xuân và Từ Đạt..."
"Dương tả sứ yên tâm, ta đã trao đổi với hai người bọn họ rồi.
Thường Ngộ Xuân một lòng trung thành với ta! Về phần Từ Đạt, cũng đã tỏ rõ lập trường của mình, sẽ toàn lực ủng hộ ta." Trương Vô Kỵ cười một tiếng: "Còn có hai huynh đệ Ngô gia.
Vốn dĩ bọn họ hướng về phía Chu Nguyên Chương, nhưng hiện tại thái độ lại trở nên mập mờ, có lẽ cũng có thể tranh thủ được."
"Có thể tin không?"
"Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người.
Hai vị này ta đã có thể xác nhận!"
Tống Thanh Thư lại nói: "Còn có Quách Tử Hưng.
Tuy bây giờ ông ta đã bị tiếm quyền, nhưng chung quy là chủ nhân trên danh nghĩa của Trừ Châu, vẫn có mấy phần tác dụng.
Mấy ngày nay ta hao tâm tổn trí dò xét, cuối cùng cũng cạy được một lỗ hổng.
Ông ta hứa với chúng ta, chỉ cần có thể thả cho ông ta một con đường sống, sau này nhất định sẽ đứng về phía chúng ta!"
Nghe đến yêu cầu của Quách Tử Hưng, sắc mặt ba người đều có chút đồng tình, thật không biết Chu Nguyên Chương rốt cuộc làm cái gì mà dọa ông ta thành thế này.
"Còn một người cuối cùng phải an bài..."
——
Người cuối cùng này, đương nhiên là Ân Thiên Chính.
Nói đến Ân Thiên Chính, cảm nhận của ba người đều rất phức tạp, việc xử lý ông ấy càng khó khăn vô cùng.
Theo lý mà nói, trưởng tôn của Ân Thiên Chính - Ân Phi Bạch làm ra chuyện như vậy, thân là gia gia(), tội giám thị không nghiêm là khẳng định trốn không thoát, thậm chí còn cần truy tra xem phải chăng ông cũng bất trung với Minh Giáo, dù sao chuyện tự lập môn hộ trước đó ông không phải chưa làm.
Nhiều thứ cộng lại, Ân Thiên Chính tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Ân Thiên Chính chỉ có hai vết nhơ là sinh ra Ân Phi Bạch và tự lập Thiên Ưng Giáo, trong đó Thiên Ưng Giáo đã nhập về Minh Giáo.
Trừ điều đó ra, Ân Thiên Chính gia nhập Minh Giáo mấy chục năm, trung thành tuyệt đối, càng là năm lần bảy lượt vì Minh Giáo vào sinh ra tử, lòng son dạ sắt có thể thấy được ít nhiều.
Mà Ân Thiên Chính sinh ra Ân Phi Bạch, nhưng Ân Thiên Chính cũng sinh ra Trương Vô Kỵ! Là ngoại công của giáo chủ, thật sự là xử trí nhẹ không được, xử trí nặng càng không được.
Vì thế từ khi đó đến nay, Ân Thiên Chính cũng chỉ bị tạm thời cách chức để đó không dùng, một chút trừng phạt cụ thể cũng không có.
Đây thật sự không phải là vấn đề dễ xử lý, bởi vậy ba người chỉ có thể ăn ý đem chuyện này kéo đến thảo luận sau cùng.
"Việc này nhất định phải giải quyết dứt điểm! Nếu không không thể phục chúng!" Trương Vô Kỵ cắn răn: "Dương tả sứ, trong giáo quy xử trí chuyện này thế nào?"
"Hạng người phản giáo nhất định phải xử tử, bêu đầu phơi thây để cảnh cáo hậu quả!" Dương Tiêu nói.
"Về phần thân hữu của phản đồ, theo quy định là nhất định phải xử phạt tội liên đới, tra rõ hành vi, xem kẻ đó có cấu kết với phản đồ hay không, nếu có thì xử tử cùng lúc, nếu không thì cũng phải tước đi toàn bộ quyền vị, biếm thành giáo đồ đê đẳng bình thường nhất."
Một nhà Ân Thiên Chính, giết là chắc chắn không thể giết, bởi vậy cũng chỉ có thể biếm.
Thế nhưng Ân Thiên Chính đã cao tuổi, mặc dù nhìn thân thể còn cứng rắn, nhưng quyền cao chức trọng ngạo khí hơn nửa đời người, tuổi già lại biến thành thế này, nói không chừng nhất thời còn nghĩ quẩn tăng xông nguy hiểm đến tính mạng, cho nên phạt này thật đúng là không dễ phạt.
Tống Thanh Thư ho khan hai tiếng, uyển chuyển nói: "Còn gì nữa không? Có cách gì bù đắp không?"
Dương Tiêu nói: "Có! Nếu đại nghĩa diệt thân, thì có thể coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra."
Ân Phi Bạch không tốt đến đâu, cũng là cháu trai ruột của Ân Thiên Chính.
"Thôi...!Cũng chỉ có thể như thế." Trương Vô Kỵ thở dài: "Các ngươi trở về đi, ta tự mình nói với ngoại công."
——
Mấy ngày nay Trương Vô Kỵ cũng không nhìn thấy Ân Thiên Chính, hôm nay gặp mặt, lại phát hiện vị lão nhân xưa nay tinh thần quắc thước giờ đây như bị rút cạn sinh khí chỉ sau một buổi, lưng còng xuống, đôi mắt ưng ngày xưa sắc bén cũng trở nên vẩn đục, toàn thân tỏa ra khí tức suy sụp gần đất xa trời.
Xem ra Ân Phi Bạch làm phản, với Ân Thiên Chính là đả kích cực kỳ to lớn.
Ân Thiên Chính vẫn luôn rất tốt với Trương Vô Kỵ, tình cảm ông cháu giữa hai người vô cùng sâu đậm, giờ đây nhìn Ân Thiên Chính thành thế này, Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, đứng lên đỡ lấy Ân Thiên Chính đang chuẩn bị quỳ xuống: "Ngoại công đừng như thế! Đây chẳng phải là muốn con tổn thọ sao?"
"Ta dạy con cháu không nghiêm! Tạo thành cục diện hôm nay, hại chết huynh đệ đồng giáo! Ta còn không mặt mũi nào nhìn con nữa!" Ân Thiên Chính đẩy Trương Vô Kỵ ra quỳ xuống: "Đều là ta sai! Nếu không phải ta cảm thấy có con là đủ rồi, bỏ bê quản giáo Phi Bạch, cũng sẽ không để nó bất trung bất nghĩa như thế, tạo thành đại tội!"
"Đây là lỗi của một mình Ân Phi Bạch..." Hầy, nhưng chung quy là huyết mạch chí thân, Trương Vô Kỵ mắng Ân Phi Bạch, cũng đâu khác nào đâm dao vào lòng Ân Thiên Chính! Thấy Ân Thiên Chính như vậy, cũng vội vàng quỳ xuống hướng về Ân Thiên Chính, hai người đối mặt mà quỳ: "Ngoại công đừng như thế!"
"Vô Kỵ, con muốn phạt ta thế nào, ta đều không dị nghị!"
Trương Vô Kỵ nghe vậy hơi khó xử nhíu mày lại.
Kích động ban đầu qua đi, bộ dạng này của Ân Thiên Chính khiến hắn có chút không thoải mái: "Ngoại công có chuyện gì, không ngại nói thẳng!"
"Vô Kỵ..." Ân Thiên Chính dường như cũng cảm thấy lời này cực kỳ khó mà mở miệng.
"Vô Kỵ! Ta dám cam đoan, hành động của Ân Phi Bạch, ta và cữu cữu con không hề biết một chút nào! Dựa theo giáo quy, chúng ta nên bị tước toàn bộ chức vụ! Con cứ làm theo giáo quy là được! Chúng ta không nói hai lời!"
Trương Vô Kỵ cúi đầu không nói, xem như ngầm thừa nhận.
Môi Ân Thiên Chính run run: "Còn có...!Phi Bạch nó...!chung quy là biểu đệ của con...!Bất luận thế nào, con có bằng lòng tha cho nó một mạng không?"
"Việc này tuyệt đối không thể!" Trương Vô Kỵ đột nhiên đứng bật dậy, phất tay áo giận dữ: "Ân Phi Bạch làm việc này nếu chỉ hại một mình con, vậy đồng ý với ngoại công cũng không sao! Thế nhưng nó vì bản thân mình, coi mấy vạn quân dân Dĩnh Châu không ra gì, thậm chí hại Hàn Sơn Đồng vô tội chết thảm! Nếu con phóng túng, làm sao giải thích với những người chết oan kia?! Con bao che nó như vậy, không màng giáo quy quân lệnh, bảo con làm sao phục chúng?!"
Ân Thiên Chính cũng là lo lắng cho cháu của mình, nhất thời đầu óc nóng lên mới nói ra lời ấy, bị Trương Vô Kỵ trách cứ một trận lập tức tỉnh táo lại.
Nhất thời, khi thì xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, khi lại đắm chìm trong thống khổ chú định người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cuối nhịn không được rơi lệ thở dài: "Sao lại đến nỗi này! Làm sao lại đến nông nỗi này!"
Đường đường Bạch Mi Ưng Vương, ở trước mặt mình khóc lóc thảm thiết, hoàn toàn không còn dáng vẻ nào đáng nói, Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng hụt hẫng, lãnh đạm nói: "Ngoại công đã tuổi lục tuần, để ngài theo ta chinh chiến khắp nơi cũng khó khăn.
Ngày sau Ưng Vương dỡ xuống quân vụ trong giáo, bình yên dưỡng già đi!"
Ngụ ý chính là, Ân Thiên Chính sau này chỉ còn lại cái danh, đã không còn thực chức.
Nói xong những lời này, Trương Vô Kỵ đột nhiên cảm thấy trong lòng tẻ nhạt vô vị, không thể tiếp tục ở lại nơi này với Ân Thiên Chính được nữa, để lại một câu: "Ngoại công sớm trở về nghỉ ngơi", liền quay đi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
()gia gia: ông nội
Tác giả: Ân Thiên Chính đang muốn đánh bài tình thân với Trương Vô Kỵ, nếu là trước kia Trương Vô Kỵ khẳng định sẽ mềm lòng, nhưng hiện tại lão Trương đã không còn để mình bị đẩy vòng vòng nữa....