Lời Trương Vô Kỵ vừa ra khỏi miệng, quảng trường đột nhiên yên tĩnh, tưởng như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
"Sao thế? Ta nói sai cái gì rồi à?" Trương Vô Kỵ hơi nheo mắt, cười nói: "Các vị nôn nóng đến như thế, chẳng phải là muốn có gì chấm dứt với ta hay sao?"
Sắc mặt người ở đây bắt đầu trắng bệch.
Giáo chủ Minh Giáo là Trương Vô Kỵ hay là Ân Di Ái, suy cho cùng chẳng liên quan mấy đến bọn họ, hướng nhỏ hơn mà nói, thậm chí là việc nhà của Võ Đang, muốn xử trí Trương Vô Kỵ thế nào, chỉ có mấy người Trương Tam Phong là có quyền.
Cho dù hạng cực đoan như Diệt Tuyệt sư thái, quá lắm cũng chỉ có thể chơi uy phong ngoài miệng mà thôi, không thể làm gì hơn nữa.
Đám người sở dĩ quan tâm việc này như vậy, đơn giản là bởi vì Ân Di Ái làm bọn họ yên tâm, thế nhưng Trương Vô Kỵ lại có khúc mắc rất sâu với họ.
Phu thê Trương Thúy Sơn chết đã quá lâu, lâu đến mức nếu không nhắc lại còn tưởng như hai người họ chưa từng tồn tại, nhưng chuyện xưa của họ chung quy không thể xóa hết, nhất là đối với con trai của họ.
Mười mấy năm trước(), ngay tại chỗ này, chính bọn họ bức tử phụ mẫu của Trương Vô Kỵ!
Trước kia Trương Vô Kỵ trong mắt bọn họ chỉ là một đại phu y thuật cao siêu, tuy võ công cũng không thấp, nhưng chung quy không có uy hiếp gì quá lớn, lại thêm Trương Vô Kỵ vẫn luôn ở tại Võ Đang, càng làm người ta yên tâm.
Thế nhưng bây giờ khi bí mật phơi bày, không thể không khiến người ta sợ hãi nghĩ nhiều, lo lắng trong lòng Trương Vô Kỵ có phải vẫn một mực ghi sâu mối hận về cái chết của phụ mẫu, mưu đồ bí mật trả thù! Bây giờ hắn đã thành giáo chủ Minh Giáo, đợi đến khi hắn toại nguyện mưu được thiên hạ, lại hạ đao với giang hồ, đến lúc không một ai có thể thoát khỏi!
Chỉ cần ngẫm lại Trương Vô Kỵ hành sự kín đáo ẩn nhẫn, cũng đủ để thấy cảm giác này chưa chắc là buồn lo vô cớ.
Trước nguy cơ sinh tử, không ai có thể ngồi yên được, nhao nhao lên Võ Đang, hy vọng Võ Đang có thể cho một lời chắc chắn, để bọn họ an tâm phần nào.
Trương Vô Kỵ trực tiếp vạch trần tâm tư của tất cả, càng khiến mọi người cho rằng hắn muốn phơi bày chân tướng, lập tức liền có người lớn tiếng nói: "Trương Vô Kỵ! Cha mẹ ngươi chết chính là vì họ muốn che chở Tạ Tốn, là gieo gió gặt bão! Tạ Tốn giết nhiều anh hùng hảo hán như vậy, bọn họ kết nghĩa với Tạ Tốn thì phải cùng gánh vác trách nhiệm! Ngươi nếu không phục, chính là kẻ địch với anh hùng thiên hạ chúng ta! Cũng chưa chắc đã có bản lĩnh này!"
Trương Vô Kỵ cười to: "Là vì nghĩa phụ ta, hay là vì Đồ Long Đao của nghĩa phụ ta, trong lòng ngươi thật sự không biết? Nghĩa phụ ta lúc trước lạm sát, nhưng chung quy ông ấy chỉ có sức của một người, huyết án quá lắm là hơn mười vụ, khổ chủ tới cửa ta không có lời nào để nói, nhưng kiểu gì cũng không thể kiếm ra nhiều người vậy chứ! Những kẻ rõ ràng không hề có thù oán với nghĩa phụ ta mà vẫn lên núi, không biết là rắp tâm gì nhỉ?"
"Trương Vô Kỵ! Ngươi thật sự cho rằng tất cả chúng ta đều sợ ngươi sao?!"
"Các ngươi nếu không sợ ta, việc gì phải chạy tới Võ Đang lấy thái sư phụ ép ta? Trực tiếp tới Trừ Châu tìm ta là được!" Trương Vô Kỵ cười nhạo: "Chỉ tiếc ta ngồi đợi ở Trừ Châu suốt một tháng, người đến còn không đếm đủ trên đầu ngón tay."
Trương Vô Kỵ nói chuyện quá mức càn rỡ, rốt cuộc khiến cho quần hùng nổi giận, Diệt Tuyệt sư thái bước lên một bước: "Trương giáo chủ miệng lưỡi lợi hại! Vậy bần ni hỏi ngươi, ta không đến bức tử Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố, cũng không tin lời đồn đại truy sát ngươi, mà thân ca ca của ta lại bị Tạ Tốn giết chết! Trương Vô Kỵ, ta hỏi ngươi, ta đây muốn ngươi giải thích, ngươi có nhận hay không?"
Tạ Tốn thở dài: "Phương anh hùng đúng là chết trong tay ta, bây giờ ta cũng biết sai áy náy, sư thái có oán hận, cứ tới tìm ta là được.
Không liên quan đến Vô Kỵ."
"Nghĩa phụ! Cha nợ con trả đạo lý hiển nhiên, làm sao phải chối từ." Trương Vô Kỵ chắp tay hành lễ: "Sư thái cứ nói, Vô Kỵ không chỗ nào không đáp."
Diệt Tuyệt sư thái nói: "Tốt! Có mấy lời Trương chân nhân không tiện nói với ngươi, ta lại không có gì không nói được! Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi đã là đệ tử Võ Đang, tại sao còn gia nhập Thiên Ưng Giáo?"
"Ưng Vương là ngoại công của ta, huyết mạch chí thân, không thể từ bỏ."
"Bởi vì huyết mạch, ngươi không thèm phân biệt đúng sai, thông đồng làm bậy với ma đầu Ma giáo sao?"
Trương Vô Kỵ nghiêm mặt: "Sư thái lời ấy sai rồi, người trong Minh giáo quả thực có chỗ không tốt, nhưng cũng có người hiệp nghĩa.
Ta gia nhập Minh Giáo trở thành giáo chủ, đương nhiên đốc xúc ước thúc, lại xua đuổi Thát Tử, hiện giờ cũng thấy hiệu quả, đây chính là đại thiện!"
"À! Ngươi đã nghĩ như vậy, thế tại sao còn giấu giếm Trương chân nhân?" Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói: "Còn không phải vì chính ngươi cũng biết đây là việc không thể lộ ra ngoài hay sao?"
Trương Vô Kỵ lắc đầu cười khổ: "Thái sư phụ cùng các vị sư thúc bá tính tình cương trực, không có khả năng chấp nhận cách làm của ta! Ta cũng chỉ có thể ngỗ nghịch một lần, đợi thời cơ chín muồi, ta đương nhiên sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì."
——
"Vô Kỵ." Trương Tam Phong bỗng nhiên lên tiếng: "Nếu ngươi cũng biết là ngỗ nghịch, vậy chúng ta muốn xử trí ngươi, ngươi có nhận phạt?"
Trương Vô Kỵ nói: "Lời của thái sư phụ, Vô Kỵ đương nhiên vâng theo! Chỉ là bất luận thế nào, hiện tại con không thể lãnh phạt! Phản Nguyên đang vào thời khắc mấu chốt, không phải lúc thanh nhàn, đợi đến khi con đuổi đi Thát lỗ, lại đến thỉnh tội!"
Mạc Thanh Cốc cười lạnh: "Bây giờ chúng ta nào còn phạt được ngươi?"
Tứ Hiệp còn lại mặc dù không nói, nhưng thần sắc đều biểu hiện bất mãn khi thấy Trương Vô Kỵ chống đối.
"Có lẽ bây giờ bất luận con nói cái gì, các vị sư thúc bá đều nghe không vào." Trương Vô Kỵ cười khổ.
Hắn đúng là định chờ khi Minh Giáo đoạt được thiên hạ sẽ nói rõ hết thảy với mọi người Võ Đang, đến lúc đó bất kể họ xử phạt mình thế nào cũng sẽ không hai lời.
Chỉ tiếc giờ đây sẽ không ai tin hắn thật lòng.
Nhưng nghĩ lại, khi đó hắn tất nhiên cũng đã xưng đế, cho dù nói hết chân tướng, mấy người Trương Tam Phong cũng không dám thật sự động vào hắn, chẳng qua là một loại phương thức uy hiếp khác thôi.
Các vị sư thúc bất mãn như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Trương Tam Phong ra hiệu tất cả mọi người yên tĩnh, nói: "Từ xưa đến nay, chưa từng nghe đạo lý một người có thể gia nhập hai phái.
Bảo ngươi rời khỏi Minh Giáo e là ngươi cũng không muốn, vậy Võ Đang không thể giữ lại ngươi được nữa!"
Trương Vô Kỵ quỳ rạp xuống đất: "Vô Kỵ bất hiếu."
"Ngươi đã không phải đệ tử Võ Đang, ta chẳng qua chỉ là chưởng môn Võ Đang, làm sao xứng phạt ngươi." Trương Tam Phong thất vọng lắc đầu.
Tống Viễn Kiều cùng Trương Tùng Khê đều giơ tay chỉ vào Trương Vô Kỵ, lắc đầu liên tục: "Vô Kỵ! Vô Kỵ! Ngươi...!Hầy!"
"Vô Kỵ bất hiếu." Trương Vô Kỵ cúi xuống dập đầu một cái với Trương Tam Phong, tiếp đó đứng dậy, quay người nhìn về phía tất cả mọi người.
"Chờ đã!" Không Văn đứng không vững nữa: "Trương chân nhân, Trương Vô Kỵ người này chung quy xuất thân từ Võ Đang, được Võ Đang bồi dưỡng nên, bây giờ Trương Vô Kỵ làm điều ngang ngược, quý phái chỉ đem hắn trục xuất sư môn là coi như giải thích rồi sao?"
Phạt này có thể nói là không đau không ngứa, hoàn toàn khác xa với mong muốn của họ.
"Cái gì gọi là làm điều ngang ngược? Vô Kỵ vốn không hề làm chuyện thương thiên hại lý gì!" Ân Lê Đình phản bác: "Võ Đang chúng ta xoá tên nó đã là quá nặng rồi!"
Ban Thục Nhàn ngoa ngoắt nói: "Được! Trương Vô Kỵ làm giáo chủ Minh Giáo các ngươi xoá tên hắn, vậy Tống Thanh Thư còn làm giáo chủ phu nhân Minh Giáo kia kìa! Lần này không quay về, coi bộ đúng là gả gà theo gà, lấy chó theo chó, chi bằng dứt khoát đuổi luôn đi!"
"Ban Thục Nhàn, bà có ý gì?! Đây là việc nhà của Võ Đang ta, khi nào tới phiên một người ngoài như bà khoa tay múa chân?" Mạc Thanh Cốc giận dữ.
"Bất luận xử trí ra sao cũng phải gặp mặt để xem nó nói thế nào đã! Thanh Thư vẫn chưa về, bảo phạt là phạt thế nào!"
Ban Thục Nhàn hừ hừ hai tiếng, quay đầu hỏi Trương Vô Kỵ: "Thế Trương giáo chủ có biết khi nào thì Tống Thanh Thư trở về không?"
Trương Vô Kỵ lạnh lùng nói: "Thời khắc chúng ta cùng triều đình quyết chiến đang gần ngay trước mắt, thế cục gấp gáp, ta đến đây đã là không ổn, Tống sư huynh là tiên phong kháng Nguyên, đương nhiên càng không thể thoát thân."
Lấy danh đại nghĩa dân tộc úp xuống, lập tức bịt kín không ít miệng mồm.
Tống Viễn Kiều ho khan một tiếng: "Hôm nay dừng ở đây đi! Bây giờ sự tình cũng không liên quan đến Võ Đang ta nữa, các vị tự nhiên.".