Tống Thanh Thư không thèm đáp lại Hàn Lâm Nhi, xách theo nó chui vào rừng.
Đi được một đoạn, Hàn Lâm Nhi cảm giác hơi ẩm trong không khí trở nên dày đặc, đất dưới chân cũng biến thành ướt át sền sệt...!Bọn họ hình như đang đi tới đầm lầy.
"Ngươi muốn làm gì?!" Hàn Lâm Nhi có chút sợ hãi, nó cảm thấy Tống Thanh Thư tuyệt đối có thể hủy thi diệt tích nó ngay tại đây, giãy giụa lên.
"Ngươi muốn dẫn truy binh tới thì cứ giãy tiếp đi! Đến lúc đó ta lấy ngươi làm ám khí chào hỏi bọn chúng trước, đừng hòng ta mang theo ngươi chạy!" Tống Thanh Thư không kiên nhẫn đá nó một cú bảo nó đi nhanh lên.
Y vốn có chút bệnh thích sạch sẽ, đi trong bùn nhão thế này làm y rất khó chịu, hỏa khí phát ra đương nhiên trút hết lên người Hàn Lâm Nhi.
Dù sao Hàn Lâm Nhi cũng không phải kẻ có thể khiến người ta dễ nói chuyện.
Hai người đi một đoạn, cỏ lau đong đưa phía trước bỗng nhiên tách ra, một con thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt tới, người đứng trên thuyền cởi nón che xuống, đồng thời nhóm lửa, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng gương mặt, chính là Lưu Phúc Thông.
"Lưu...!Ứm!" Hàn Lâm Nhi vừa thốt ra đã bị Tống Thanh Thư bịt miệng đè xuống.
"Bây giờ tình hình thế nào rồi?"
Giọng của Tống Thanh Thư rất nhẹ.
"Tất cả diễn ra đúng như kế hoạch của chúng ta." Lưu Phúc Thông nói.
"Trương Xương làm phản, bề ngoài phái người tới tiếp ứng các cậu, thực tế lại là muốn thừa cơ giết các cậu.
Tống công tử mang theo Lâm Nhi lặn xuống nước trốn, những kẻ đó không biết chúng ta đã sớm chuẩn bị, cho rằng Lâm Nhi đã chết, Trương Xương quả nhiên báo tin về Trừ Châu, bị Thạch Vinh bắt được...!
Thạch vinh vốn có uy vọng hơn so với Trương Xương, hơn nữa ta mang theo bộ hạ cải trang thành ngư dân đến giúp đỡ, bây giờ Trương Xương đã bại."
"Phong tỏa tin tức, không thể để cho một kẻ nào chạy thoát." Tống Thanh Thư hơi nheo mắt, nói: "Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân còn chưa đi xa, lỡ như bọn chúng đuổi kịp báo cho Chu Nguyên Chương thì nguy."
Trước khi xuất phát Tống Thanh Thư đã thông báo tin Nhữ Dương Vương điều binh vây công cho bộ hạ, đồng thời ra lệnh cho họ dẫn binh đến Võ Đang cứu viện Trương Vô Kỵ, chọn Từ Đạt, Chu Nguyên Chương, Thường Ngộ Xuân dẫn đầu.
Mục đích đương nhiên là điều Chu Nguyên ra khỏi hang ổ Trừ Châu, tăng khả năng giành phần thắng.
"Bây giờ ta sẽ mang theo Hàn Lâm Nhi đi tìm Vô Kỵ, thuận tiện vạch trần Chu Nguyên Chương." Tống Thanh Thư nói với Lưu Phúc Thông.
"Trừ Châu làm phiền Lưu thống lĩnh và Quách Tử Hưng.
Nhất định phải chặt đứt đường lui của Chu Nguyên Chương!"
"Việc này ta đương nhiên hiểu." Lưu Phúc Thông vội vàng nói, nhưng vẫn có chút chần chờ, nhìn Hàn Lâm Nhi muốn nói lại thôi.
"Tống công tử...!Lâm Nhi nó..."
"Ta hiểu tâm ý của Lưu thống lĩnh.
Yên tâm, ta và Vô Kỵ sẽ không làm gì nó đâu." Tống Thanh Thư an ủi Lưu Phúc Thông.
"Nhưng Lưu thống lĩnh cũng nên hiểu, tính cách của Hàn Lâm Nhi có khuyết điểm rất lớn, bản lãnh của nó không gánh vác nổi địa vị và trách nhiệm của nó hiện tại, cho dù tránh được lần này, về sau cũng có khả năng lại bị người ta lợi dụng mất mạng.
Thay vì để nó tiếp tục liên lụy chúng ta, không bằng cho nó đeo cái hư chức như Ưng Vương mà nuôi.
Tuy không thể có gì để làm, nhưng không phải lo lắng đến tính mạng."
Lưu Phúc Thông há to miệng, cũng biết lời Tống Thanh Thư nói không ngoa: "Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, chúng ta đã cho nó rất nhiều cơ hội rồi." Tống Thanh Thư lắc đầu.
"Nếu sửa nó đã sớm sửa rồi."
Lưu Phúc Thông không còn lời nào để nói.
——
Mà lúc này, Chu Nguyên Chương đang trên đường đến Võ Đang bỗng cảm thấy trong lòng bất an, giống như có chuyện gì đang thoát khỏi nắm giữ của mình, quay sang tìm Từ Đạt hỏi: "Từ Đạt, Tống công tử nói thu được tin tức triều đình sẽ vây quét núi Võ Đang, tin này có thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi!" Từ Đạt nhìn thoáng qua Chu Nguyên Chương, quả quyết khẳng định vấn đề của Chu Nguyên Chương.
Kỳ thật y và Tống Thanh Thư cũng không rõ Nhữ Dương Vương rốt cuộc chỉ kiếm chỉ vào ai, nhưng là ai bảo bọn họ cần một cái cớ lôi Chu Nguyên Chương ra khỏi Trừ Châu như cái thùng sắt kia? Cho nên kể cả Nhữ Dương Vương không hứng thú Trương Vô Kỵ, bọn họ cũng phải nói cho thế cục nguy hiểm vạn phần.
Chu Nguyên Chương từ khi xuất đạo đến nay, cùng Từ Đạt Tiêu như hình với bóng.
Từ Đạt thông minh, tâm tư kín đáo tinh tế; mà Chu Nguyên Chương hung hãn, đồng thời thường có vài phần máu liều của dân cờ bạc.
Chu Nguyên Chương xông về phía trước, còn Từ Đạt thay hắn kết thúc phía sau, hai người chính là một đôi cộng sự hoàng kim.
Chu Nguyên Chương đã quen mọi việc đều thương lượng với Từ Đạt, mà Từ Đạt cũng chưa từng làm hắn thất vọng.
Cho đến hôm nay, có lẽ trong lòng Chu Nguyên Chương đã nghĩ tới không biết bao nhiêu phương pháp sau này gạt bỏ lực lượng của Từ Đạt, thế nhưng hắn vẫn coi Từ Đạt xem như người một nhà, không hề nghĩ tới khả năng Từ Đạt sẽ phản bội hắn.
Nhưng hiện tại Chu Nguyên Chương rời khỏi Trừ Châu, rời khỏi vùng an toàn của mình, không khỏi có chút lo được lo mất, muốn thăm dò Từ Đạt một phen: "Từ Đạt, đệ cảm thấy giáo chủ và Tống công tử thế nào? Lúc trước khi ta cứu họ, thật sự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay!"
"Đúng vậy, thế sự thật là kỳ diệu!" Từ Đạt nhìn gương mặt thô kệch của Chu Nguyên Chương, mỉm cười.
Chu Nguyên Chương thở dài: "Hầy..."
" Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, chẳng lẽ còn có cái gì khó nói với đệ sao?" Từ Đạt cười nói.
"Ta nói cho đệ, ngươi cũng đừng nói với Tống Thanh Thư!" Chu Nguyên Chương nghiến răng, giãy giụa một phen giãy dụa xong vẫn là nói với Từ Đạt: "Trong lòng ta thật sự không thoải mái! Đệ...!Đệ với Tống Thanh Thư có quan hệ tốt à?"
"Ấp a ấp úng như vậy chẳng giống huynh chút nào.
Đệ có quan hệ tốt với Tống công tử chẳng qua là bởi vì cùng làm việc thôi, làm sao có thể sánh bằng chúng ta từng cùng nhau vào sinh ra tử?" Từ Đạt nhíu mày lại, điều chỉnh tư thế một chút, nói: "Có điều, Nguyên Chương, đệ cũng đã sớm muốn nói với huynh, đây thật sự không giống huynh! Huynh muốn làm gì? Mấy ngày qua, huynh..."
"Ta chính là khó chịu!" Chu Nguyên Chương đoạt lấy chén rót rượu cho mình: "Từ Đạt, đệ nói một chút, vì Trừ Châu này chúng ta trả giá bao nhiêu khí lực? Trên người chúng ta có bao nhiêu vết sẹo, bao nhiêu lần suýt chết? Lúc nguy hiểm nhất, là chúng ta nâng đỡ nhau đi tới.
Không có Trương Vô Kỵ, cũng không có Tống Thanh Thư! Thế nhưng bây giờ.
bọn họ vừa đến đã bắt ta phải giao ra tất cả! Nuôi một con lợn đến lúc ăn tết còn không nỡ giết, huống chi ta tốn bao nhiêu khí lực cho Trừ Châu như vậy? Bảo ta cứ thế mà giao ra...!Ta..."
Từ Đạt vội la lên: "Đệ đương nhiên hiểu ý của huynh! Nhưng hành vi của huynh như vậy, làm sao giáo chủ có thể dung được huynh? Làm sao không khiến Tống Thanh Thư kiêng kỵ huynh, tìm cách xa lánh huynh? Là đệ, đệ cũng sẽ không nương tay!"
"Đệ không hiểu!"
"Đệ đương nhiên hiểu! Huynh chính là nghiện rồi!" Từ Đạt bắt lấy bả vai Chu Nguyên Chương, ra sức lắc lắc: "Nguyên Chương, huynh tỉnh táo một chút đi! Chúng ta vốn là thuộc hạ của Minh Giáo! Chúng ta..."
"Chúng ta đang giành thiên hạ! Đang đuổi đi Thát Tử, trả lại thái bình cho bách tính!" Chu Nguyên Chương cắt ngang lời Từ Đạt, lớn tiếng nói: "Nhưng...! Nhưng vì sao chỉ có Trương Vô Kỵ có thể? Vì sao ta không thể? Từ Đạt, đệ nói đi, ta không bằng Trương Vô Kỵ sao?! Ta rõ ràng hơn xa hắn! Vì sao ta phải nghe một người không bằng ta? Ta..."
"Huynh điên rồi!" Từ Đạt sợ hãi đến biến sắc.
"Huynh có biết huynh đang nói cái gì hay không? Giáo chủ lúc này không bằng huynh, thế nhưng lúc chúng ta bằng tuổi giáo chủ, căn bản không thể so với ngài ấy! Huynh không thể chỉ nhìn hiện tại!"
"Thì đã sao? Người có tài thì làm!" Chu Nguyên Chương nhìn phản ứng của Từ Đạt, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm xem ra Từ Đạt cũng không biết ý định của mình, coi bộ việc này thật sự chỉ là trùng hợp, người mang theo tuyệt đại đa số là thân tín của mình, chỉ cần Từ Đạt không sinh lòng phản, thì vẫn là an toàn.
"Từ Đạt, đệ không cần vội vã phản đối ta!" Chu Nguyên Chương nói.
"Ta cũng không muốn giấu đệ, ta có ý định này, cũng không phải ngày một ngày hai, đệ có sẵn lòng giúp ta không?"
"Chuyện như vậy, đệ làm sao dám giúp huynh?" Từ Đạt đánh giá Chu Nguyên Chương, biết mình đã thành công lừa được Chu Nguyên Chương rồi.
Nhưng nghĩ tới Chu Nguyên Chương ngay lúc này lại thẳng thắn với mình, đại khái cũng là muốn thăm dò mình, không ngờ hai người cuối cùng lại thành cục diện như vậy.
"Nếu không phải đệ, ta cũng sẽ không nói!" Chu Nguyên Chương đỡ vai Từ Đạt, thần sắc thành khẩn: "Từ Đạt! Lúc trước ta bị hai người Bành, Tôn bắt làm con tin, bọn họ không chịu thả ta, trừ phi có người tới thay ta làm con tin.
Không ai dám tới, chỉ có đệ chủ động tới trao đổi với ta.
Từ Đạt, ta biết đệ coi ta là huynh đệ! Ta cũng vậy! Cho nên ta không cầu xin đệ giúp ta, chỉ cần đệ đừng tố giác ta, xem chúng ta ai thắng ai thua không được sao?"
Từ Đạt lắc đầu, cầm vò rượu trên bàn trực tiếp rót vào miệng..