Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư ghé tiệm đồ ngọt mua ít món ăn vặt đặc sản Tô Châu, tùy ý đi dạo trên đường.
Hai người cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ.
Bỗng nhiên có người gọi họ lại, là một đạo nhân cầm phất trần, trán rộng như tượng đất trong miếu, khuôn mặt gầy gò, giữ lại một chòm râu đẹp, một đôi mắt trầm tĩnh sáng ngời, hơi híp lại, như đang bình luận gì đó, thú vị nhất là đạo quan trên đầu hắn, làm bằng sắt đúc.
Bên cạnh hắn là một người mặc áo phanh ngực, bộ dáng phóng túng, mặt ngắn chữ điền, mũi tẹt rộng, dù đội một khối khăn vuông, nhưng tóc lại rối bời, nhìn là biết người tính tình tùy tiện.
Trương Vô Kỵ nhận ra bọn họ chính là Thiết Quan Đạo Nhân Trương Trung và Chu Điên trong Ngũ Tán Nhân, có điều Ngũ Tán Nhân xưa nay như hình với bóng, bọn họ ở đây, không biết ba người khác đâu?
Thiết Quan Đạo Nhân đánh giá Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư một phen, thầm nói kẻ này tướng mạo kỳ dị, nhìn qua mặt rồng mắt phượng cao quý không tả nổi, nhìn kỹ lại cảm thấy có chỗ khác với chân long, là một thương long gãy kích đẫm máu, thiên thọ bất vĩnh.
Mà Tống Thanh Thư tuy cốt tú thần tuệ, lại không khéo có một đôi mắt ẩn tình, khóe mắt mỏng phiếm hoa đào, ứng với câu "Tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương"() mà chết yểu.
Nhưng bấm đốt ngón tay một phen, phát giác hai người này lại có một tầng biến số khác, hư hư thật thật, khó lòng dò xét.
"Thuyết Bất Đắc lần này không gạt ta, quả là vô cùng đặc biệt." Trương Trung nhìn thoáng qua Chu Điên, nháy mắt.
Cả hai đều là người giỏi xem tướng mệnh, Chu Điên cũng nhìn ra Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư tướng mạo khác thường, tấm tắc lấy làm lạ.
Vì thế Chu Điên bước lên một bước, nói: "Hai vị tiểu huynh đệ tướng mạo bất phàm, thật sự hiếm thấy trên đời."
Trương Vô Kỵ kỳ dị liếc hắn một cái.
"Để ta xem nào, hà hà, ta và huynh đệ đây của ta mỗi người xem tướng cho một người, nói không đúng ta mời các ngươi uống rượu, có được hay không?" Chu Điên chỉ vào Tống Thanh Thư trước, nói: "Vị tiểu huynh đệ này thật sự là người thiên hạ đệ nhất tiêu chí, cũng là người thiên hạ đệ nhất thông minh! Dù là Văn Khúc Tinh hạ phàm cũng chỉ đến thế này thôi!"
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy hai người này thần thần đạo đạo, nghe không hiểu gì, không trả lời.
Thiết Quan Đạo Nhân nói với Trương Vô Kỵ: "A, tiểu huynh đệ mặt rồng mắt phượng, tướng mạo cao quý hiếm thấy trên đời, sợ là ngay cả Cửu Ngũ Chí Tôn() cũng làm được."
Trương Vô Kỵ ngơ ngẩn, lời này hắn đã từng nghe qua, còn không phải chính là lời kiếp trước Thiết Quan Đạo Nhân đánh giá về Chu Nguyên Chương hay sao? Sao bây giờ lại nói với hắn trước? Hắn chợt nhớ kiếp trước mọi người đều nói Thiết Quan Đạo Nhân thiện tướng thuật, nhưng chẳng biết tại sao lại chưa bao giờ nói về mình, Trương Vô Kỵ không nghĩ nữa, lắc đầu nói: "Nói đùa, ta không đảm đương nổi."
Thiết Quan Đạo Nhân chăm chú nhìn hắn, ánh mắt không xê dịch chút nào.
Người bình thường nghe câu này, cho dù không tin cũng sẽ bị chấn động, nhưng lời Trương Vô Kỵ vừa nói không phải là chối từ, mà là cực kì chắc chắn, tựa như đã tận mắt chứng kiến vậy.
Sắc mặt khẽ biến, thầm nghĩ biến số sợ là nằm trên người Trương Vô Kỵ, nhìn thoáng qua Chu Điên, nói với Trương Vô Kỵ: "Có thể gặp riêng ta một lát không?"
Tống Thanh Thư trong lòng đã nhận định đây là hai tên giang hồ bịp bợm, giữ chặt tay Trương Vô Kỵ nói: "Chúng ta đi thôi."
" Sự tình quan hệ trọng đại.
" Thiết Quan Đạo Nhân nắm chặt cổ tay Trương Vô Kỵ, muốn kéo hắn tới một quán trà nhỏ, rất có tư thế không đạt mục đích không bỏ qua.
Trương Vô Kỵ trong lòng có chỗ nghi hoặc, liền nói với Tống Thanh Thư: "Không sao, ngươi chờ ta một lát là được."
Hai người ngồi xuống, Thiết Quan Đạo Nhân liền mở miệng nói thẳng: "Lời vừa rồi là ta hù ngươi thôi.
Ngươi tuy có đại tạo hóa, lại thọ không quá trung niên."
Trương Vô Kỵ khẽ giật mình, nhớ ra mình sau khi say khướt một trận thì quay ngược thời gian, hóa ra là đã chết rồi sao? Nhưng hắn chẳng qua uống nhiều chút rượu, trước đó không có tật xấu say rượu, thân thể còn rất cường kiện, không thể có khả năng bởi vì mê rượu mà say đến chết, huống chi hắn cũng không hề thấy đau đớn, chỉ cảm thấy mình ngủ một giấc mà thôi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Trương Vô Kỵ đột nhiên trở nên khó coi.
Thiết Quan Đạo Nhân khó hiểu, vừa định hỏi chuyện, bỗng nghe thấy một trận xôn xao.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hòa thượng trên vai vác một cái túi vải lớn, nhảy lên nóc nhà, mấy cái liền không còn bóng dáng.
Trương Vô Kỵ chỉ nhìn quét một vòng, liền phi thân lên, lướt nghiêng trên nóc nhà, chân không chạm đất đuổi theo, động tác nhanh như gió, cho dù là Thiết Quan Đạo Nhân cũng chỉ kịp nhìn thấy một mảnh góc áo.
"Cha mẹ ơi!!!!." Chu Điên nhảy dựng lên, "Khinh công này đến cả con dơi họ Vi cũng thua xa! Thuyết Bất Đắc lần này xui xẻo rồi.".
Kiếm Hiệp Hay
Nói cho hết lời, hai người liền đồng thời đề thân đuổi theo.
Thuyết Bất Đắc vác cái túi lớn của mình chạy như bay, dáng người hắn béo tròn như Phật Di Lặc, bây giờ lại cõng một cái túi lớn, nhìn từ xa trông như một quả bóng da liên tục nảy lên nảy xuống trên nóc nhà.
Trong túi vải không ngừng giãy giụa truyền ra âm thanh nghèn nghẹn: "Ngươi chạy nữa cũng vô ích! Bây giờ lập tức thả ta ra còn kịp, nếu không lát nữa ngươi chắc chắn sẽ bị Vô Kỵ cho một trận nhớ đời!"
"Ranh con, hù dọa ông nội ngươi đấy à!" Thuyết Bất Đắc khịt mũi coi thường, hững hờ quay đầu lại nhìn, đã thấy một bóng người lướt thật nhanh đến, trong nháy mắt đã tới trước mắt mình.
"Ối mẹ ơi!!!!!"
Thuyết Bất Đắc gào lên, trong tiếng cười nhạo của Tống Thanh Thư quay đầu cất bước chạy.
Chưa được mấy bước, Thuyết Bất Đắc đột ngột cảm giác một luồng kình phong đánh về phía bả vai mình.
"Buông tay!"
Trương Vô Kỵ truyền nội lực lên đầu lưỡi, hét lớn một tiếng, ngón tay phải cong thành hình vuốt ưng, bấu lấy vai trái Thuyết Bất Đắc.
Thuyết Bất Đắc bị tiếng hét lớn như sấm sét chấn cho hoa mắt chóng mặt, trong lòng hoảng hốt, thầm hô: "Đây là yêu nghiệt chuyển thế gì?!" May mà bản năng thân kinh bách chiến vẫn còn, hướng bên phải ngã xuống, né tránh trên vai lần này.
Trương Vô Kỵ đã sớm chuẩn bị, cổ tay khẽ lật, bắt lấy cánh tay trái của Thuyết Bất Đắc, dùng sức vặn ra phía sau.
Thuyết Bất Đắc không tránh né nữa, hơi ổn định tâm thần một chút, trực tiếp đánh tới phía trước.
Lần này dùng toàn lực, giống như một tòa núi thịt đổ xuống, thầm nghĩ kiều gì ngươi cũng không kéo nhúc nhích được ta, vừa định cúi đầu lăn khỏi đó, đã thấy bên trái vươn ra một cái chân, như roi quất thẳng vào cái bụng tròn vo của hắn.
Trương Vô Kỵ thu chân, người đã đến trước mặt Thuyết Bất Đắc, thấy Thuyết Bất Đắc bị một cước này đá lung lay, nắm chặt cơ hội điểm huyệt đạo tay phải của hắn.
Thuyết Bất Đắc chỉ cảm thấy trong bụng bị một cước này đá cho dời sông lấp biển, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, hạ bàn lại không ổn định được, thấy không thể không bị Trương Vô Kỵ đoạt đi cái túi trong tay, lập tức cười ha hả, cầm túi ném vào lòng Trương Vô Kỵ: "Bắt lấy!"
Trương Vô Kỵ bước chân dừng lại lùi về phía sau, ôm cả túi lẫn người vào ngực.
"Cái túi này của Thuyết Bất Đắc ta chính là một kiện kì binh, thủy hỏa bất xâm đao thương bất nhập, nút thắt cũng là phương pháp độc môn của ta, coi như ta cho ngươi, ngươi...!Hả?!"
Thuyết Bất Đắc đang đắc ý dào dạt nói đến một nửa, đã thấy Trương Vô Kỵ nhẹ nhàng thuần thục mở nút buộc ra, kinh hãi đến suýt rớt tròng mắt ra ngoài, như vịt bị bóp cổ nói không nên lời, tất cả đắc ý dào dạt khoác lác hóa thành một tiếng quái âm kẹt trong cổ họng, "Hả" một tiếng liền không còn gì nữa.
Trương Vô Kỵ kéo Tống Thanh Thư từ trong túi ra, thấy y mặt đỏ bừng, vội hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Tống Thanh Thư lắc đầu.
Lúc này có tiếng la truyền đến, Chu Điên cùng Thiết Quan Đạo Nhân khoan thai tới chậm, thấy bọn họ liền hô to: "Thuyết Bất Đắc!"
Chờ thấy rõ dáng vẻ của Thuyết Bất Đắc, Chu Điên không khỏi líu lưỡi: "Thuyết Bất Đắc, bộ dạng của ngươi sao lại xui xẻo thế này?"
Trương Vô Kỵ hận Thuyết Bất Đắc bắt đi Tống Thanh Thư, vừa rồi lúc giao thủ tuyệt không giữ dư lực, bởi vậy Thuyết Bất Đắc bây giờ cực kỳ chật vật khó coi, nhưng hắn không để ý tới cái này, một mực nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ chất vấn: "Sao ngươi biết cách mở dây thừng này? Ngươi nói! Mau nói!"
Ngươi dạy ta.
Đương nhiên Trương Vô Kỵ sẽ không trả lời như thế, chỉ coi như Thuyết Bất Đắc không tồn tại, chuẩn bị mang theo Tống Thanh Thư rời đi.
Thuyết Bất Đắc thấy thế nôn nóng, duỗi tay định kéo bọn họ lại: "Mau nói! Nếu không ta sẽ..." Nói được nửa câu mới nhớ ra võ công của mình kém xa Trương Vô Kỵ, đừng nói bắt hắn lại áp chế, nếu Trương Vô Kỵ muốn, ngay cả một mảnh góc áo của hắn cũng sờ không tới, lập tức ảo não: "Được rồi, ta nhận thua! Ngươi sư tòng phương nào? Cho biết tên họ, chí ít cho ta thua rõ ràng đi!"
"Ta họ Trương, tên Vô Kỵ." Trương Vô Kỵ nói, "Môn hạ đệ tử Võ Đang.
Đây là sư huynh ta Tống Thanh Thư, con trai độc nhất của Võ Đang Tống đại hiệp."
"A a, ngươi không phải Ân Di Ái à?" Thuyết Bất Đắc thốt ra, tiếp theo luyên thuyên không ngừng: "Thuyết Bất Đắc, Thuyết Bất Đắc! Ngươi là đồ ngu, đùa giỡn sai người rồi!"
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư ngạc nhiên, thì ra trước đó Ngũ Tán Nhân này tưởng hắn là Ân Di Ái nên mới ra tay sao? Cũng thật là một món nợ hồ đồ.
"Cũng không hẳn là sai." Chu Điên vỗ vỗ vai Thuyết Bất Đắc, cười nói: "Trương Vô Kỵ là ngoại tôn của Bạch Mi lão nhi, ngươi đây cũng là chó ngáp phải ruồi."
"Ba chúng ta là Ngũ Tán Nhân Minh Giáo, ta là Bố Đại Hòa Thượng Thuyết Bất Đắc, đây là Chu Điên, đây là Thiết Quan Đạo Nhân Trương Trung, còn có hai tên khác chê chúng ta rỗi hơi làm chuyện này, đang trong quán rượu chờ chúng ta đó!" Thuyết Bất Đắc cười to hai tiếng, tự giới thiệu mình.
"Chúng ta cũng coi như không đánh thì không quen.
Ta nói, Bạch Mi lão nhi kia bản lĩnh chẳng có gì, nhưng lại rất biết sinh con!"
Chu Điên lông mày dựng lên đâm ngang: "Làm sao lại là lão Bạch Mi kia sinh? Ta thấy Ân Dã Vương kia cũng rất không có bản lĩnh, Trương Vô Kỵ là Ân Tố Tố và Trương Thúy Sơn sinh ra, phải là bọn họ biết sinh con mới đúng!"
Lời này Trương Vô Kỵ không tiếp được.
Thiết Quan Đạo Nhân thấy bằng hữu của mình lại bắt đầu cãi lộn, lắc đầu.
Tống Thanh Thư không muốn ở lại nữa, kéo Trương Vô Kỵ cùng nhau rời đi.
.