Diệt Tuyệt Sư Thái như Định Hải Thần Châm của phái Nga Mi, bà vừa lên tiếng, bầu không khí hoảng loạn tức khắc nghiêm lại, đệ tử Nga Mi nhao nhao đứng lên tấm ván gỗ ổn định thân hình, hướng tới bờ sông mà đi.
Nhưng giữa mặt sông lay động, thỉnh thoảng lại có đệ tử bị lôi xuống nước, tiếng thét chói tai chưa dứt, máu đỏ tươi đã loang khắp mặt nước xanh biếc.
Diệt Tuyệt Sư Thái nhìn mà hốc mắt muốn nứt ra, rút Ỷ Thiên Kiếm gầm lên: "Bọn chuột nhắt phương nào? Giấu đầu lộ đuôi!"
Chu Chỉ Nhược bị Bối Cẩm Nghi kéo đi phía trước, nghe thấy sư phụ hét lớn, nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người màu tím chợt lóe lên, một nữ nhân thân hình mảnh khảnh từ trong nước phóng lên, rơi xuống một mảnh boong thuyền cách Diệt Tuyệt Sư Thái không xa.
Khinh nhan ngọc mạo, da tuyết mắt lam, cho dù Chu Chỉ Nhược tự cao dung mạo, lúc này đây cũng không khỏi tự ti mặc cảm.
Diệt Tuyệt Sư Thái phát hiện mình không nhận ra người phụ nữ này: "Ngươi là người phương nào?"
Đại Ỷ Ti còn nhớ rõ mối thù bại trong tay Diệt Tuyệt ở Hồ Điệp cốc, bởi vậy Diệt Tuyệt vừa lên tiếng, bà liền nghênh chiến: "Tử Sam Long Vương, Đại Ỷ Ti."
"Thì ra là yêu nhân Ma giáo.
Đã thế, xem kiếm!" Diệt Tuyệt Sư Thái đạp mạnh lên tấm ván gỗ dưới chân, bọt nước bay tứ tung, Ỷ Thiên Kiếm vẽ ra một kiếm hoa, chính là một chiêu " Thính song lạc vũ", kiếm mang như sao, sắc bén không thể cản.
Đại Ỷ Ti chợt cười một tiếng, ngửa mặt ngã xuống, mặt nước bắn ra vô số bọt nước.
Diệt Tuyệt Sư Thái nhịn không được nhắm mắt tránh né giọt nước bắn vào mắt, trong lòng đột nhiên cả kinh, mượn lực trên tấm ván gỗ của Đại Ỷ Ti, toàn thân bay lên không.
Mà trong chớp mắt bà ta nhảy lên không trung, tấm ván gỗ kia bị một đôi dao găm bén nhọn của Nga Mi xuyên qua.
Đại Ỷ Ti một kích không trúng, cũng không thu hồi, mà mượn lực hướng phất tay sang hai bên, tấm ván gỗ lập tức bị cắt thành hai phần.
Diệt Tuyệt trên không trung cong người rơi xuống nơi khác, mũi chân quán lực, trong chớp mắt dừng chân, tấm ván gỗ vỡ vụn thành từng mảnh, phóng như bay vào Đại Ỷ Ti dưới nước.
Đại Ỷ Ti chỉ uốn éo thân mình liền tránh được, đồng thời mang theo một chuỗi gợn nước hướng Diệt Tuyệt Sư Thái mà đi.
Trong lúc nhất thời chỉ thấy Diệt Tuyệt Sư Thái bay nhảy trên vụn gỗ, tựa như bạch hạc đạp nước; mà mặt nước bên dưới bà ta lộ ra một bóng người màu tím mờ mờ ảo ảo, gắt gao đuổi theo động tác của Diệt Tuyệt Sư Thái, tựa như một con cá bơi lội.
Nơi hai người đi qua, tấm ván gỗ đặt chân đều bị phá hủy, có bị Diệt Tuyệt đạp nát, có bị Đại Ỷ Ti đâm vỡ.
Trong lúc đó Diệt Tuyệt giơ tay đâm kiếm xuống nước, nhưng Đại Ỷ Ti chỉ cần chìm sâu xuống liền có thể thoát khỏi phạm vi lưỡi kiếm, không chút nào tổn thương.
Nhìn bà động tác linh hoạt, Diệt Tuyệt không khỏi sinh lòng cảnh giác, thầm nghĩ: "Ta tuyệt đối không thể để ả lôi xuống nước, nếu không sẽ thật sự thành cá nằm trên thớt."
Mà Đại Ỷ Ti ở trong nước dù sao vẫn chịu lực cản lớn hơn Diệt Tuyệt, bởi vậy luôn luôn kém Diệt Tuyệt một bước, hai người lưu động trên mặt sông một vòng, bà cũng chưa từng đắc thủ, âm thầm cân nhắc: "Nếu trong tay Diệt Tuyệt lão ni không có Ỷ Thiên Kiếm, ta đã sớm nhào tới giao thủ với mụ, kiểu gì cũng có thể đánh mụ ta xuống nước.
Nhưng Ỷ Thiên Kiếm của mụ ta cực kỳ sắc bén, ta tuyệt không thể đối đầu trực diện, cứ hao tổn thế này không biết tới khi nào?"
Tình hình chiến đấu của hai người đang giằng co, bỗng nhiên vài tiếng cười quái dị truyền đến, trên sông một bóng người màu xanh đen bay tới, lại có tiếng cười âm lãnh đến cùng: "Đại Ỷ Ti? Thật đúng là khách quý ít đến! Xem thủ đoạn của tứ ca đây!"
Diệt Tuyệt chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo xâm nhập vào da đầu, thân thể bỗng nhiên tê rần, quát chói tai một tiếng hồi chưởng đánh ra, đối đầu với một bàn tay lạnh băng, hai người đồng đều nhịn không được toàn thân chấn động.
Đối phương một kích không đắc thủ liền thối lui, bóng xanh như quỷ mị lưu động, chớp mắt đã bắt lấy một đệ tử Nga Mi đi xa.
Diệt Tuyệt Sư Thái dẫm chân xuống, liền bị Đại Ỷ Ti túm bắp chân kéo xuống nước, trơ mắt nhìn đệ tử của mình bị bắt đi mà không thể đuổi theo, chỉ kịp hét lớn một tiếng: "Đừng đuổi!" Liền đi ứng phó Đại Ỷ Ti.
Tuy bà ta biết bơi, nhưng vẫn thua xa Đại Ỷ Ti tinh thông, mấy lần giao thủ đều không tránh thoát được, chỉ có thể dùng Ỷ Thiên Kiếm múa ra kiếm võng quanh tự thân, kiếm khí sắc bén, Đại Ỷ Ti bị ép tránh lui, trong lòng hận phát cuồng: "Chỉ biết dựa vào binh khí thì tính là anh hùng hảo hán gì?"
Bức lui Đại Ỷ Ti xong, Diệt Tuyệt Sư Thái không dám ham chiến, vội vàng ra khỏi nước bay lên bờ.
Diệt Tuyệt Sư Thái vừa rơi xuống đất, Đại Ỷ Ti cũng đồng thời nổi lên mặt nước, dựa vào một tấm gỗ nổi nhìn đám người Nga Mi trở về từ cõi chết.
"Sư phụ!" Bối Cẩm Nghi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy lên đỡ: "Tĩnh Tuệ sư muội..."
Diệt Tuyệt Sư Thái lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Đại Ỷ Ti còn đang trong nước, cười lạnh nói: "Tử Sam Long Vương, quả nhiên không hổ danh xưng Long Vương."
Đinh Mẫn Quân trào phúng: "Chẳng qua là hơn ở chỗ bơi giỏi thôi! Bây giờ chẳng phải không dám lên bờ tái chiến với sư phụ ta hay sao?"
Ngờ đâu Diệt Tuyệt Sư Thái nghe nàng nói vậy không những không phụ họa, còn giận dữ mắng: "Thua chính là thua! Sư phụ ngươi chẳng lẽ là người thua mà không dám nhận?"
Đại Ỷ Ti nghe vậy nở nụ cười xinh đẹp, đẩy tấm ván gỗ ra chìm vào đáy nước, một chút bọt nước cũng không văng lên.
"Lập tức dùng bồ câu đưa thư, dặn bọn họ lúc qua sông cẩn thận một chút." Diệt Tuyệt Sư Thái sắc mặt thay đổi liên tục: "Cẩm Nghi, vừa rồi chúng ta mất bao nhiêu người?"
Bối Cẩm Nghi báo con số, khóc không thành tiếng: "Ban nãy trừ Tử Sam Long Vương, dưới nước còn có một người đánh lén chúng ta lúc qua sông, không thấy rõ dung mạo..." Nước sông quá sâu, những đồng môn bị kéo xuống nước đó, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Dù Diệt Tuyệt Sư Thái tâm vững như sắt, lúc này cũng không nhịn được lộ vẻ xúc động, nhưng rất nhanh, bà ta một lần nữa trở nên lạnh lùng, mang theo đệ tử quay người hướng tới Quang Minh Đỉnh mà đi.
Sắc trời dần tối, đoàn người Võ Đang dừng lại nghỉ ngơi ở một bìa rừng.
Mọi người hoặc đi chặt củi nhóm lửa, hoặc lấy lương khô mang theo ra chuẩn bị bữa tối.
Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, mọi người vội vàng cầm kiếm chạy đến xem xét.
Một đệ tử ngồi co quắp dưới đất, trên cây trước mặt hắn treo một nữ ni đã tắt thở từ lâu, hai chân cách mặt đất, theo nhánh cây đong đưa trong gió đêm.
Nàng sắc mặt xanh trắng, đầu gục xuống thấy không rõ diện mạo, lại có thể trông thấy cổ bị rách một mảng, vết máu nhuộm đỏ tăng bào xám trắng trước người, mặt đất dưới chân cũng có một vũng máu lớn đỏ sậm, sớm đã khô lại.
Tống Thanh Thư chỉ liếc một cái đã hoảng sợ, khó trách đệ tử này bị dọa đến như vậy.
Du Liên Châu chạy tới, phi thân lên thả người xuống, thấy hai mắt nữ ni vẫn trợn lên, nói: "Đây là Tĩnh Tuệ Sư Thái của Nga Mi, vết thương trên cổ cô ấy là bị người ta cắn đứt hút máu, là Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu của Ma Giáo gây nên.
Hắn bắt người hút máu sau đó treo lên cây, hẳn là muốn làm chúng ta kinh sợ."
Tin đồn Thanh Dực Bức Vương uống máu người sống ai ai cũng biết, tử trạng của thi thể lại đáng sợ như vậy, mọi người chỉ cảm thấy phía sau âm phong từng trận, tóc gáy dựng đứng.
Du Liên Châu sai người đào hố mai táng Tĩnh Tuệ, nghiêm nghị nói: "Ma đầu kia không khỏi quá coi thường chúng ta, cho rằng loại thủ đoạn yêu tà này có thể làm chúng ta sợ hãi thối lui sao?! Sẽ chỉ làm chúng ta càng thêm quyết tâm, cũng cần phải vì thương sinh vô tội mà chém giết ma đầu kia!"
Đoàn người Võ Đang nghe vậy, đều reo hò không ngớt, nỗi sợ hãi vừa rồi dường như đã tan đi hết cả.
Đêm đã khuya, Tống Thanh Thư lại không có chút nào buồn ngủ.
Đi về phía tây chứng kiến đủ loại, đều cho y thấy được người trong Minh Giáo ngoan độc khốc liệt, có vài thủ đoạn y thậm chí chưa từng nghe qua, kinh hãi vô cùng.
Có đôi khi y cũng giống như phụ thân và các trưởng bối, cảm thấy những ác đồ này thật sự nên xuống địa ngục hết, một tên cũng không thể bỏ qua.
Trương Vô Kỵ muốn chỉ huy bọn họ, trở thành giáo chủ của họ, muốn cho Minh Giáo và chính phái nhất tiếu mẫn ân cừu, lại có bao nhiêu khó khăn?
Mình muốn ở bên Trương Vô Kỵ, sau này không thể tránh khỏi ở chung với bọn họ, nhưng chỉ sợ bản thân không có cánh nào sống chung hòa bình với thuộc hạ của Trương Vô Kỵ, đến lúc đó lại làm hắn đau đầu.
Tống Thanh Thư trong lòng hỗn loạn, ngủ cũng không ngon, ngày hôm sau cứ buồn bã ỉu xìu.
Chẳng qua trong đệ tử Võ Đang có không ít người bởi vì nhìn thấy thi thể của Tĩnh Tuệ mà gặp ác mộng, bộ dạng này của y cũng không nổi bật.
Đám người yên lặng ăn sáng, mấy ngày liền gió cát đã mài giũa nhuệ khí trên người họ rất nhiều.
Lúc này bỗng nhiên có tiếng lục lạc vang lên, tiếng chuông chợt xa chợt gần, khi thì từ bên trái đến, lúc lại từ rất xa phía sau tới, một hồi lại xa xa đứt quãng, chốc sau lại đột nhiên tới gần, thanh âm rầm rĩ làm lòng người phiền muộn.
Mọi người trong lòng biết có cao thủ Minh Giáo đến tập kích quấy rối, cảm thấy lo sợ, nhưng thấy hắn chỉ lo cố làm ra vẻ thần bí mà không lộ diện, không khỏi lại cảm giác bực bội, chẳng còn chút khẩu vị nào.
Du Liên Châu khoát tay: "Ăn tiếp đi!"
Thế là mọi người lại tập trung gặm bánh ngũ cốc trong tay, tưởng như tiếng chuông kia không tồn tại.
Tục ngữ nói "Thấy nhiều không trách, kỳ quái tự bại", tiếng chuông quấy rầy mấy cũng cảm thấy không thú vị, không còn thanh âm.
Tống Thanh Thư không cảm thấy người kia đi dứt khoát như vậy, ăn xong bánh bột ngô trong tay, nghĩ nghĩ, lấy trong tay nải ra một dải lụa trắng quàng lên cổ, mới quay qua cầm túi nước.
Chỉ là vừa duỗi tay ra, túi nước kia bỗng biến mất ngay dưới mắt y.
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam tử mặc quần áo màu xanh viền trắng cầm túi nước, uống một hơi cạn sạch, thấy Tống Thanh Thư nhìn hắn, còn dốc ngược túi nước trống không lại cho y xem, một giọt nước khó khăn treo trên miệng túi.
Tống Thanh Thư sắc mặt kịch biến, vội vàng đứng dậy lui ra sau, chỉ nghe thấy đồng môn kêui một tiếng: "Túi nước này bị ai rạch mất rồi?" Liền lập tức im bặt.
Vi Nhất Tiếu thấy tất cả mọi người nhìn qua, cười quái dị hai tiếng, lập tức bắt lấy Tống Thanh Thư ôm ngang lên, xoay người chạy.
.