Lúc này, trên sông lại bị quấy đến người ngửa thuyền lật.
Lần này qua sông không phải đại phái như Nga Mi, mà là Thương Kim Phái, chưởng môn tiểu môn phái này là đệ tử của Không Động Ngũ Lão, bởi vậy cũng theo tới tỏ lòng trung thành xem náo nhiệt.
Chỉ tiếc vừa qua sông liền đụng phải quỷ, chờ cứu viện theo tín hiệu chạy đến, chỉ còn thấy mảnh gỗ thuyền trôi đầy sông cùng vài đệ tử bị dọa hồn phi phách tán, hỏi qua mới biết được, tám phần nhân thủ bao gồm cả chưởng môn đều đã chôn thây đáy sông.
Nghe họ khóc lóc kể lể, tăng nhân Thiếu Lâm dẫn đầu chắp tay trước ngực niệm một tiếng "A Di Đà Phật", nói: "Những việc này không phải là các ngươi có thể lẫn vào, thu thập một chút rồi trở về đi!"
Lúc này đây lục đại phái đều đã tới Quang Minh Đỉnh, đến nơi mới biết được mọi người trong Minh Giáo cũng không bỏ mặc Dương Tiêu, nhao nhao quay về viện trợ.
Trong đám người Ma giáo lên núi giúp đỡ, Thanh Dực Bức Vương khắp nơi giở trò quỷ, Thiên Ưng Giáo có một tiểu tử vô cùng lợi hại, Ngũ Hành Kỳ vừa gặp là đại chiến,...!đều khiến người đau đầu vô cùng.
Lại như Tử Sam Long Vương đây, bà không lên núi, chỉ tiềm ẩn trong nước ra tay đánh lén.
Một vùng rộng lớn như vậy, nhân mã bốn phương chạy đến không thể không có người qua sông, nếu không may đụng độ bà, vận khí tốt thì như Nga Mi tổn thất chừng mười người, vận khí không tốt thì như Thương Kim Phái hôm nay, gần như toàn bộ chìm xuống đáy sông.
Mà bà lại xuất quỷ nhập thần, không ai biết bà sẽ chờ ở đâu, khiến tất cả người lên núi trông thấy sông liền run chân, không ít môn phái khác vốn muốn giúp đỡ bởi vì kinh sợ bà mà rút lui.
Tăng nhân Thiếu Lâm nhịn không được nói: "Tứ Đại Pháp Vương hộ giáo đây, thật sự là người này khó chơi hơn người kia."
Lúc này Đại Ỷ Ti đã xuôi dòng mà đi, rời xa chiến trường mới nổi lên mặt nước, lên bờ nghỉ ngơi.
Cùng bà ra khỏi nước còn có một đại hán, râu tóc vàng nhạt, không phải Tạ Tốn thì là ai? Ông ngồi lên một tảng đá vận nội lực, toàn thân nóng hổi, nước trên quần áo nhanh chóng bốc hơi hết.
Hai mắt ông dù đã mù, nhưng vẫn phân biệt được phương hướng, dõi về phía Quang Minh Đỉnh ngẩn người.
Đại Ỷ Ti lau khô tóc, nói: "Mấy ngày nay chặn giết cũng nhiều rồi, hẳn là không còn mấy ai đến đâu.
Chúng ta lên núi đi?"
Tạ Tốn hỏi: "Tiểu nha đầu muội mang theo kia đâu?"
"Huynh nói A Ly? Mang con bé lên núi cũng không giúp được gì, cứ để nó lại dưới Quang Minh Đỉnh chờ chúng ta đi!" Đại Ỷ Ti lắc đầu, "Ân nhị ca dạy con trai thành cái dạng này, còn liên lụy ta giúp hắn nuôi cháu gái."
Tạ Tốn gật đầu: "Đưa mặt nạ của muội cho ta mượn dùng một chút." Ông biết Thành Côn bái nhập môn hạ Không Tính, đã là tăng nhân Thiếu Lâm, lần này lục đại phái vây công Quang Minh Đỉnh, lão nhất định sẽ tới.
Cho dù hai mắt ông đã mù, thế nhưng là ân sư thụ nghiệp, giọng nói cũng vậy, bước chân hay hơi thở cũng thế, hóa thành tro ông cũng có thể nhận ra Thành Côn.
Thời khắc báo được đại thù đang ở trước mắt, Tạ Tốn tự biết kết thù vô số, không muốn tự nhiên đâm ngang, chỉ mong kịp lên Quang Minh Đỉnh, quyết một trận tử chiến với Thành Côn.
Đại Ỷ Ti cũng không hỏi ông muốn làm cái gì, lấy mặt nạ sửa sang một phen sau đó đội lên đầu Tạ Tốn, đè xuống mái tóc vàng nhạt, biến thành một thanh niên dị vực tóc nâu.
Bà đánh giá Tạ Tốn thay đổi dung mạo, nhịn không được cười lên một tiếng: "Những người kia bại bởi ta còn mạnh miệng nói ta chỉ cậy vào bơi giỏi, lại không biết chặn giết bọn chúng kỳ thực là hai vị Pháp Vương, coi như cả môn phái chết hết cũng không oan uổng!"
Hai người cùng nhau lên Quang Minh Đỉnh.
Võ Đang và Nga Mi cùng đi mấy ngày, nghe thấy phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng đao binh, có vẻ là rất nhiều người đang hỗn chiến, vội vàng vận khinh công chạy đến, vòng qua một con dốc thoải, đã thấy mấy phương nhân mã dây dưa vào nhau, huyết nhục bay tứ tung.
"Là hai phái Côn Luân và Không Động, bọn họ gặp phải ba kỳ Duệ Kim, Hồng Thủy, Liệt Hỏa của Minh Giáo." Trương Tùng Khê rất nhanh liền phân rõ địch ta, cao giọng nói: "Chúng ta mau đến giúp!"
Mạc Thanh Cốc thấy phía trước chém giết thành một mảnh, càng là kích động, nghe thấy tiếng hô của sư huynh, vội vàng rút kiếm lao vào chiến trường, chỉ thấy kiếm quang lập loè, không bao lâu liền có máu người văng tung tóe.
Có điều hắn quá mức liều lĩnh, bỗng thấy một người áo đỏ cầm một cái ống sắt màu đen chĩa thẳng vào mình, Mạc Thanh Cốc chưa kịp nhận ra ám khí nào lớn như vậy, đã thấy ánh đỏ lóe lên trước mắt.
"Á!"
Mạc Thanh Cốc lui nhanh lại, lông mày râu ria bị bén lửa, hoảng hốt chạy bừa về phía Nga Mi.
Diệt Tuyệt Sư Thái vốn định lập tức hoan sát một trận, bị chặn đường, thấy hắn như vậy cũng không cách nào bỏ mặc, vòng về lấy túi nước dội lên mặt hắn.
"Yêu nhân Ma giáo rất nhiều thủ đoạn, chớ có lỗ mãng."
Diệt Tuyệt chỉ dặn dò một tiếng lại nhảy vào chiến trường, Ỷ Thiên Kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lúc này bay ra, liên tiếp xuyên qua thân thể hai giáo chúng Duệ Kim Kỳ.
Đệ tử Nga Mi thấy thế reo hò lớn tiếng khen hay, sĩ khí đại chấn, cùng nhau giết tới.
Diệt Tuyệt tay cầm Ỷ Thiên Kiếm, khí thế làm người ta không thể đương đầu, không binh khí nào có thể ngăn cản, ánh kiếm lướt qua, rất nhiều người cùng binh khí đồng loạt bị chém thành hai nửa, trong chớp mắt Duệ Kim Kỳ đã hao tổn hơn mười người.
Chưởng kỳ sứ Duệ Kim Kỳ Trang Tranh thấy thế, vội vàng xông lên cuốn lấy Diệt Tuyệt Sư Thái, chỉ giao thủ mấy chiêu đã kinh hãi với độ sắc bén của Ỷ Thiên Kiếm, nhưng hắn trời sinh tính dũng mãnh, không nhận thua, vung lang nha bổng trong tay tìm cơ hội hướng vào đầu Diệt Tuyệt Sư Thái đập tới.
Diệt Tuyệt Sư Thái cổ tay uốn éo, Ỷ Thiên Kiếm vung nghiêng tới, chợt nghe một tiếng hét to, Ỷ Thiên Kiếm vang lên một tiếng "Keng!", Diệt Tuyệt Sư Thái chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại, Ỷ Thiên Kiếm vù vù không ngừng, muốn thoát khỏi tay, tập trung nhìn vào, thứ đánh lệch tay mình chỉ là một cục đá chỗ nào cũng có thể thấy, càng thêm khiếp sợ.
Trang Tranh nhìn lang nha bổng trong tay bị Ỷ Thiên Kiếm chém vào một nửa, cũng bị dọa toát mồ hôi lạnh ướt sũng.
Cùng lúc đó, một bóng xám đã vào chiến trường.
Hắn động tác cực mạnh, ra tay càng là tàn nhẫn, đệ tử lục đại phái chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cổ tay đã đau đớn kịch liệt, binh khí rơi xuống đất, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên cổ tay xuất hiện mấy cái lỗ máu, sâu đến mức có thể thấy cả xương.
Đệ tử lục đại phái trong lòng hoảng sợ, giáo chúng Minh Giáo nhất thời cũng bị kinh sợ, không tự chủ được dừng tay lại.
Người áo xám kia động tác không ngừng, đánh thẳng tới Diệt Tuyệt Sư Thái, tay phải vươn ra, ngón tay thành trảo, hướng tay phải Diệt Tuyệt Sư Thái chộp tới.
Diệt Tuyệt Sư Thái hừ lạnh một tiếng: "Cố làm ra vẻ thần bí!"
Cổ tay giương đâm tới hắn, đã thấy người áo xám bước chân đột nhiên dừng lại, toàn thân như một sợi dây thép đang từ uốn lượn bỗng nhiên thẳng đuột, từ tư thế nhào tới thẳng tắp ngả về phía sau, toàn thân song song với mặt đất, dưới chân lại không chậm chút nào đi vòng quanh phía trước, đá vào hạ bàn của Diệt Tuyệt.
Ỷ Thiên Kiếm thế đi chưa suy đã mất mục tiêu, chuôi kiếm trong tay Diệt Tuyệt Sư Thái vừa chuyển, thẳng tắp cắm xuống mặt đất, nhưng lần này lại như là cầm đũa đâm cá sống, mũi kiếm vừa chạm đến người áo xám liền không tự chủ được vòng qua bên cạnh.
Diệt Tuyệt Sư Thái từ khi chấp chưởng Ỷ Thiên Kiếm chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy, nhưng chẳng kịp chờ bà ta phản ứng, người áo xám bỗng nhiên bắn lên, năm ngón tay thẳng tắp bắt lấy cổ tay phải của Diệt Tuyệt, là muốn hạ binh khí của bà.
Diệt Tuyệt Sư Thái hét lớn một tiếng, Ỷ Thiên Kiếm trong tay lật một cái, chém ngang qua, mà người áo xám kia cũng không vội, thủ thế biến đổi, hai ngón tay lập tức nâng lên, nhẹ nhàng gõ vào thân Ỷ Thiên Kiếm.
Người áo xám động tác nhẹ nhàng, Ỷ Thiên Kiếm cũng không chấn động, nhưng lòng bàn tay phải của Diệt Tuyệt Sư Thái đã bị một luồng kình lực bá đạo chấn liệt, máu chảy không ngừng.
Chỉ là Diệt Tuyệt Sư Thái làm người cực kỳ kiên cường, dù cho toàn bộ tay phải đã máu me đầm đìa, cũng không buông tay, mà là đột nhiên rút ra sau.
Diệt Tuyệt Sư Thái thối lui, người áo xám cũng không đuổi, mà là đạp về phía sau, túm lấy sau cổ áo Trang Tranh, nhẹ nhàng chuyển hai vòng không trung, rơi xuống đất bên ngoài chiến trường.
Mọi người lúc này mới thấy rõ dung mạo của hắn, bộ dáng chỉ mới chừng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan sắc bén, hốc mắt cùng xương lông mày cực rõ ràng, lộ ra đôi mắt như mắt ưng, mà phía sau áo bào của hắn thêu một con hùng ưng đang giương cánh bay lượn.
Lúc này lại có tiếng người truyền đến, chỉ thấy một đám người áo xám chạy tới, dừng phía sau thanh niên kia.
"Thiếu chủ, người chạy nhanh quá!" Lão giả cầm đầu cười khổ.
"Ta nếu từ từ chờ các ngươi, cái tên...!Trang Tranh đúng không? Đã bị Diệt Tuyệt lão ni đánh cho u đầu mẻ trán rồi!" Thanh niên kia vung tay một cái, hoàn toàn thất vọng: "Chẳng qua Diệt Tuyệt lão ni này thật sự là xương cứng, bị ta đánh rách tả tơi lòng bàn tay vậy mà bà ta vẫn không buông tay.
Ta còn muốn nhìn xem Ỷ Thiên Kiếm dáng dấp ra sao đây!"
Ân Vô Lộc cười một tiếng: "Thiếu chủ còn cần Ỷ Thiên Kiếm trợ uy hay sao? Cầm tới tay cũng chẳng qua là để phủ bụi thôi, còn không bằng để trong tay Diệt Tuyệt Sư Thái cho có tác dụng chút."
Lời này chính là nói thẳng mặt Diệt Tuyệt Sư Thái võ công không tinh, chỉ có thể cầm binh khí giữ thể diện.
Đám người Nga Mi nghe vậy đều nhịn không được tức giận ra mặt.
Giữa lúc mọi người sắc mặt khác nhau, chỉ có vợ chồng Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn sắc mặt cổ quái, nhìn kỹ mới thấy, là sợ hãi.
Thanh âm của Ban Thục Nhàn có chút sắc nhọn: "Ân Di Ái! Thiên Ưng Giáo các ngươi không phải đã thoát ly Minh Giáo rồi sao? Còn tới làm cái gì?!"
Người tới dĩ nhiên là Trương Vô Kỵ ngụy trang thành Ân Di Ái, bởi vì thân phận thay đổi, tính tình hắn biểu hiện ra ngoài cũng khác xa với ngày xưa: "Hai cái răng ngà này của chưởng môn phu nhân thật tinh xảo, không biết là tay nghề của vị nghệ nhân kim hoàn nào?"
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, sắc mặt của mọi người lập tức vặn vẹo.
Người này đa phần bọn họ đều không xa lạ gì, mấy năm trước hắn bỗng nhiên một thân một mình tìm tới núi hỏi Hà Thái Xung muốn linh chi lan, Hà Thái Xung không chịu cho, hắn liền trực tiếp ra tay đoạt.
Đại náo Côn Luân một trận xong cầm linh chi lan nghênh ngang bỏ đi, chỉ để lại Hà Thái Xung bị đánh gãy xương mũi cùng Ban Thục Nhàn rơi hai cái răng cửa.
Tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, nhưng Ân Di Ái cố ý đánh mặt, để lại trên mặt hai vợ chồng này dấu hiệu không thể xóa mờ.
Hà Thái Xung xương mũi chữa lành cũng vẹo sang một bên, Ban Thục Nhàn chỉ có thể đánh hai cái răng ngà mà đeo, muốn giấu cũng giấu không được.
"Lời này không đúng, Thiên Ưng Giáo chúng ta vốn là một nhánh của Minh Giáo, sao có thể không đến? Nếu vậy chẳng phải là bị các ngươi coi thường sao?" Trương Vô Kỵ cười tủm tỉm hỏi Trang Tranh: "Ngươi nói có đúng hay không?"
Ngũ Hành Kỳ cùng Thiên Ưng Giáo xưa nay bất hòa, Trang Tranh sắc mặt khó coi như bị ép ăn một đống phân đồng.
"Các ngươi chỉ có ba kỳ, đối diện có bốn môn phái, mà số người của một kỳ trong các vốn đã ít hơn một phái của họ, nếu như chúng ta khoanh tay đứng nhìn, các ngươi sẽ nhanh chóng bị chém sạch sẽ như chặt dưa thái rau." Trương Vô Kỵ vỗ vỗ bả vai Trang Tranh, nhìn về phía Chưởng kỳ sứ Hồng Thủy Kỳ Đường Dương cùng kỳ Chưởng kỳ sứ Liệt Hỏa Tân Nhiên: "Không bằng ta cho các ngươi một ý kiến, các ngươi bây giờ đi cùng Thiên Ưng Giáo chúng ta, những người này muốn ngăn cũng không được.".