Cho dù toại nguyện đơn đả độc đấu, nhưng dưới xa luân chiến, Đại Ỷ Ti và Ân Thiên Chính cuối cùng cũng chỉ có một kết cục thua trận.
Nhìn Ân Thiên Chính vẫn nỗ lực chống đỡ, Vi Nhất Tiếu nhịn không được thở dài: "Tạo hóa trêu người, xem ra Vi Nhất Tiếu ta hôm nay phải mệnh tuyệt tại đây, chẳng qua trước khi chết còn có thể thấy Tứ Vương Minh Giáo ta tề tựu, cũng coi như tròn một tâm nguyện của ta."
Dương Tiêu nghe hắn cảm khái, nhớ tới Phạm Dao không biết đang ở phương nào, trong lúc nhất thời không biết nên khổ sở trước khi chết vẫn như không biết tung tích Phạm Dao, hay là may mắn Phạm Dao không trở về, tránh thoát họa sát thân.
Chu Điên thấy Ân Thiên Chính bị Không Tính đánh trúng sườn trái mà hộc máu, nhịn không được nói: "Bạch Mi lão nhi, ngươi không cần cứng rắn chống đỡ nữa, Chu Điên ta nhận tình này của ngươi! Chờ ta kiếp sau lại báo đáp ngươi!"
Ân Thiên Chính thầm nghĩ ngươi thay vì hứa kiếp sau báo đáp ta, không bằng ngay bây giờ xưng hô ta cho đoan chính đi! Nhưng những lời này ông không rảnh nói ra, chỉ cắn răng bức lui Không Tính.
Ông biết mình không phải đang làm chuyện vô ích, bọn họ vẫn còn hi vọng, chỉ cần Trương Vô Kỵ có thể kịp thời chạy tới, tất cả mọi người có thể bảo vệ một cái mạng.
Rốt cuộc, đám người trên Quang Minh Đỉnh chỉ nghe một tiếng gió rít từ phương xa truyền đến, réo rắt cuồn cuộn, rất nhanh liền tới gần Quang Minh Đỉnh, hiển nhiên là đang dùng khinh công đi đường, nhưng tiếng rít lại không chút run rẩy, có thể thấy được người này nội lực võ công đều đã đạt đến trình độ siêu phàm.
Ân Thiên Chính khẽ giật mình, lộ ra nét mừng.
Trương Vô Kỵ cuối cùng khoan thai tới muộn, chỉ có một mình hắn.
Trương Vô Kỵ chưa vào tràng đã nhìn thấy Tạ Tốn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, đến khi trông thấy Đại Ỷ Ti, trong lòng càng chấn động, chỉ cảm thấy kiếp này rất nhiều chuyện đã khác xa, mình nhất định phải cẩn thận ứng đối: "Chúng con trên đường bị vây công, con thoát thân, ba vị Chưởng kỳ sứ với ba huynh đệ Ân Vô Phúc ở lại tại chỗ tu dưỡng."
Lời này tương đương nói cho mọi người biết, Minh Giáo cũng không phải là hoàn toàn không còn sức đánh một trận, đường về của lục đại phái lúc này tất nhiên cũng đã phủ kín cạm bẫy và mai phục.
Mà Ân Di Ái đã thoát thân, vậy đệ tử đi vây công hắn lại thế nào rồi? Nghĩ tới đây, lập tức sắc mặt rất nhiều người trở nên khó coi.
"Đương nhiên, cũng có không ít cao đồ của lục đại phái đã bất lực lên núi, đành phải cùng ở lại."
Xem ra đại đa số là bị bắt làm con tin, mặc dù mất mặt, nhưng không phải lo lắng đến tính mạng.
Bởi vì Ân Di Ái quá khó chơi, đều là đệ tử tinh anh hoặc trưởng lão được phái đi, nếu thật sự xảy ra chuyện, dù là đại phái như bọn họ cũng sẽ đau lòng.
Trương Vô Kỵ nói hai câu thoáng hòa hoãn bầu không khí, mới nhìn về phía Dương Tiêu cùng Tạ Tốn.
lúc này bọn họ đã biết kế hoạch của Thành Côn, lại có Tạ Tốn làm nhân chứng.
Trương Vô Kỵ thấy thương thế của Tạ Tốn không giống với đám người Dương Tiêu, trong lòng có một phỏng đoán: "Đây là có chuyện gì? Dương tả sứ, năm vị Tán Nhân còn có Thanh Kim hai vị Pháp Vương bị thương hẳn không phải đều do giao thủ với lục đại phái đấy chứ?"
Dương Tiêu nói: "Việc này nói ra thì rất dài." Tiếp đó kể lại mọi việc.
Bắt đầu từ mình và Ngũ Tán Nhân, Vi Nhất Tiếu đấu pháp bị Thành Côn đánh lén, nói đến Tạ Tốn vừa rồi tự bộc thân thế, Ân Thiên Chính cùng Đại Ỷ Ti ứng chiến kết thúc, trong đó bỏ qua nội tình cái chết của Dương Đỉnh Thiên, còn lại đều rất chi tiết.
Biết được Thành Côn đã bị Tạ Tốn chém giết dưới Đồ Long Đao, bất luận là Trương Vô Kỵ hay là lục đại phái đều cảm thấy hả giận.
Cục diện bây giờ so với kiếp trước dễ nói chuyện hơn nhiều.
Trương Vô Kỵ nghĩ qua là biết tiếp theo nên nói như thế nào: "Các vị, họa của chúng ta hôm nay đều là do gian tặc Thành Côn tính kế mà ra, nếu lại tiếp tục chỉ khiến kẻ thù sung sướng, uổng hại tính mạng rất nhiều đệ tử.
Bây giờ Di Ái có một cách, không biết các vị có muốn nghe?"
Lục đại phái vừa nghĩ tới đệ tử chết trên Quang Minh Đỉnh liền đau lòng, quả thực không muốn lại cho Thành Côn tròn tâm nguyện, đồng loạt gật đầu nói: "Rửa tai lắng nghe."
"Từ bây giờ, Minh Giáo cùng lục đại môn phái lần lượt đối chiến, bất luận là sinh tử hay là điểm đến thì thôi đều có thể." Trương Vô Kỵ nói, "Nếu Minh Giáo ta thua, sau này Minh Giáo sẽ không bước vào Trung Nguyên một bước.
Nếu quý phái thua, liền tự động rút lui.
Sau khi trận chiến này kết thú, đôi bên lập quân tử chi ước, sẽ không tiếp tục trả thù nhau, được chứ?"
Lục đại phái xì xào bàn tán một phen, đều cảm thấy đề nghị này của Trương Vô Kỵ không tệ, thương lượng một hồi liền riêng phần mình chọn ra đại biểu, Không Văn bước lên đồng ý: "Chúng ta chấp nhận.
Thiếu Lâm chúng ta lấy sư đệ ta Không Tính xuất chiến, Hoa Sơn lấy chưởng môn Tiên Vu Thông xuất chiến, Không Động lấy Cung nhị lão xuất chiến, Côn Luân lấy phu thê Hà Thái Xung xuất chiến, Võ Đang lấy Du nhị hiệp xuất chiến, Nga Mi lấy Diệt Tuyệt sư thái xuất chiến.
Không biết Minh Giáo an bài thế nào?"
Nghe được danh tự của Diệt Tuyệt sư thái, Trương Vô Kỵ cũng không nhịn được cảm thán bà bất khuất kiên cường, cười nói: "Một mình tại hạ là đủ rồi."
Lời này cực kỳ cuồng vọng, nhưng toàn trường yên tĩnh, không ai dám lên tiếng trào phúng.
Kỳ thật tất cả mọi người biết mình phải thua không thể nghi ngờ, thế nhưng nếu không đánh mà lui, tương lai còn mặt mũi nào đi gặp người trong thiên hạ?
Vợ chồng Hà Thái Xung liếc nhau, phát giác trong lòng mình đã không còn một chút dũng khí nào, bây giờ chỉ mong mau chóng thua, lập tức mang theo môn nhân xuống núi, không muốn ở lại lâu thêm một chút nào nữa, vừa định tiến lên liền thấy Ân Di Ái giơ tay chỉ vào Tiên Vu Thông.
"Cơ hội khó được, vừa lúc ta được người nhờ vả, muốn chấm dứt một chuyện cũ năm xưa, không bằng nhân lúc này làm luôn." Trương Vô Kỵ nói với Tiên Vu Thông: "Chưởng môn Hoa Sơn, xin hỏi ngươi có còn nhớ Hồ Thanh Dương không? Điệp cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu cứu mạng ngươi, ngươi lấy hại chết muội muội ông ấy để báo đáp sao?"
Tiên Vu Thông sắc mặt co lại, nhưng rất nhanh cười lạnh: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
"Cũng biết ngươi sẽ không nhận." Trương Vô Kỵ thở dài: "Thôi, động thủ đi!"
Tiên Vu Thông cảm thấy mình vừa rồi đồng ý xuất chiến thực sự là quá mức thất sách, sớm biết người này biết chuyện cũ của gã, vậy gã kiểu gì cũng sẽ không xuất thủ, bây giờ muốn tránh cũng không được.
Quan trọng hơn chính là, vừa rồi bọn họ đã lập sinh tử trạng, cho dù gã không nhận, cũng không thể cam đoan Ân Di Ái sẽ không giết chết gã ngay tại chỗ.
Trương Vô Kỵ dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tiên Vu Thông, chỉ vô thanh vô tức tạo áp lực cho gã, như mèo vờn chuột mà đùa giỡn gã: "Ngươi trúng Kim Tàm Cổ Độc, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, là Hồ Thanh Ngưu cứu ngươi một mạng, đúng hay không? Nhưng ngươi lại mơ ước chức chưởng môn Hoa Sơn, bội bạc."
Tiên Vu Thông muốn cướp lời, nhưng Trương Vô Kỵ vừa đúng lúc xuống tay, ngực gã bị một hơi chân khí chặn lại, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể nghe Trương Vô nói tiếp: "Hồ Thanh Ngưu không chỉ cứu ngươi, còn kết nghĩa huynh đệ với ngươi, ngay cả muội muội ông ấy Hồ Thanh Dương cũng hứa gả cho ngươi! Có phải hay không?"
Tiên Vu Thông sắc mặt trắng bệch.
"Ngươi còn nhớ rõ cô ấy chết thế nào không? Cô ấy chết khi đang mang thai, một thi hai mệnh, ngươi có từng mơ thấy đứa bé kia không?" Trương Vô Kỵ một ngón tay chỉ thẳng vào giữa mày Tiên Vu Thông, nhất thời toàn bộ ý thức của Tiên Vu Thông trở nên mơ hồ.
"Ngươi vì leo lên thiên kim của chưởng môn Hoa Sơn, làm chuyện bội bạc cỡ này, không sợ có báo ứng sao?"
Không, không phải như thế!
Tiên Vu Thông mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong đầu tính toán mấy chục nước giải vây cho mình, bỗng nhiên có người cất cao giọng hỏi: "Tiên Vu chưởng môn, Hồ tiểu thư kia bị ngươi hạ Kim Tàm Cổ Độc mà chết, đúng không?"
Theo tiếng nói chuyện vang lên, chưởng lực áp chế Tiên Vu Thông đột nhiên triệt tiêu, Tiên Vu Thông vừa được tự do, lập tức vô thức nói: "Nói bậy! Cô ta rõ ràng là tự sát!"
Lời này vừa ra, Tiên Vu Thông bỗng nhiên kịp phản ứng, nhìn về phía người hỏi.
Tống Thanh Thư vẻ mặt vô tội: "Ta chỉ tò mò mà thôi."
Tiên Vu Thông sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng cười lạnh một tiếng, lấy ra quạt xếp bên hông hất về phía Trương Vô Kỵ: "Hồ Thanh Dương kia là yêu nữ Ma giáo, đòi thi ân cầu báo ta, ta mới lá mặt lá trái với ả tìm cách thoát thân, sao có thể thật sự thông đồng làm bậy với ả?"
Tiên Vu Thông nói hết lời, thấy Trương Vô Kỵ vẫn sắc mặt như thường, trong lòng có chút hoảng loạn, không biết Kim Tàm Cổ Độc trong quạt vì sao không phát huy tác dụng, nhưng lúc này vẫn là giải thích tẩy trắng quan trọng hơn, vừa định giảo biện thêm một phen, lại thấy Trương Vô Kỵ bỗng nhiên thổi một hơi về phía gã.
Chóp mũi tràn ngập mùi hương ngọt ngào quen thuộc, Tiên Vu Thông đột nhiên biến sắc, nhưng lúc này hối hận thì đã muộn, cổ độc lập tức phát tác, Tiên Vu Thông bịch một tiếng ngã xuống đất.
Trương Vô Kỵ tay mắt lanh lẹ điểm á huyệt của Tiên Vu Thông trước khi gã kịp kêu lên thảm thiết, tiếp đó một chân đá bay Tiên Vu Thông đến trước mặt mọi người Hoa Sơn: "Ngày xưa ngươi trúng độc này được Hồ Thanh Ngưu cứu, lại hại tính mạng của muội muội ông ấy.
Bây giờ để Kim Tàm Cổ Độc lấy mạng của ngươi, cũng coi như trở về lại từ đầu."
Ở đây tất cả mọi người chỉ thấy Tiên Vu Thông xụi lơ trên mặt đất, toàn thân vặn vẹo co rút, há mồm kêu thảm lại không phát ra được một thanh âm nào, sắc mặt vặn vẹo tự bóp cổ mình, trán không ngừng nện xuống đất, thế nhưng lúc này đây gã đã toàn thân bất lực, cả làm rách da cũng không nổi, hình dạng đáng sợ, khiến người nhìn mà phát khiếp.
"Trong cây quạt này có giấu Kim Tàm Cổ Độc mà Tiên Vu Thông luyện chế, thứ hại người như vậy, tốt nhất là nên biến mất khỏi cõi đời này." Trương Vô Kỵ nói xong, ném cây quạt xuống đất, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một cái lỗ nhỏ, sâu không thấy đáy, cây quạt mang theo độc vật đã chìm sâu xuống đất, không được thấy ánh mặt trời.
"Ân thiếu hiệp, xin chỉ giáo!" Không đợi Trương Vô Kỵ nghỉ ngơi, vợ chồng Hà Thái Xung bước lên một bước, rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm hai thanh bảo kiếm chạm vào nhau "keng" một tiếng, bày ra chiêu thức khởi động của Côn Luân Lưỡng Nghi Kiếm Pháp..