Vô Lại Kim Tiên

chương 200: quan âm bồ tát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" A, sao ngươi lại có đại pháp của phật môn chúng ta?" Hòa thượng kia thấy Lâm Phong cũng có một kim thân, hơn nữa so với kim thân của mình còn lớn hơn nhiều thì ngạc nhiên hô lên.

" Chớ có nói bậy, đây là Bát Bảo kim thân chính tông, không phải La Hán kim thân của phật môn các ngươi!" Lâm Phong chỉ một ngón tay, bát bảo kim thân liền đánh tới. Tám cánh tay cùng vung lên, hai tay bắt lấy thiền trượng, bẻ " rắc " một tiếng gãy thành hai đoạn, sáu tay còn lại thì tóm lấy La Hán kim thân, quát lên một tiếng, vận khởi thần lực xé tan kim thân của hòa thượng kia.

Hòa thượng kêu thảm một tiếng, kim sắc xá lợi tử do bản mệnh nguyên thần ngưng tụ lại nhảy ra ngoài, đang định bay đi trốn.

Kim quang phiến của Lâm Phong xoạt một tiếng liền hút xá lợi tử của hòa thượng vào trong, thu bát bảo kim thân lại, lại hút tiếp la hán kim thân do tinh thần lực hóa thành vào trong kim quang phiến để luyện hóa toàn bộ ở trong.

Kim quang phiến này vốn là một rễ cây của thiên diệp kim linh sinh ra trong hỗn độn, sau được hắn dùng tiên pháp tế luyện thành pháp bảo có thể thu vạn vật. Mặc dù không thể vô vật bất lạc ( không vật gì không thu được) nhưng cũng là một kiện pháp bảo rất tốt rồi.

Pháp thân và xá lợi tử của hòa thượng kia là do tinh thần lực ngưng tụ lại, chính là bổ phẩm tốt nhất. Chỉ là do thời gian luyện hóa quá ngắn, hơn nữa uy lực của kim quang phiến còn thua xa với tiên thiên pháp khí lên hiệu quả còn chưa cao. Đợi sau này trở về dùng Hồng Mông, Huyền Hoàng nhị khí luyện lại một lần nữa thì sẽ càng có hiệu quả hơn.

Hoàng đế Huyền Tông thấy Lâm Phong nhấc tay một cái đã diệt được Ngọa Hổ hòa thượng thì kinh hãi. Vốn hắn là người thường nên không biết tam thanh đạo tôn và tây thiên phật tổ có gì khác nhau, nhưng thấy cảnh này thì chỉ sợ phật với đạo đang như sói với hổ. Hiện giờ hòa thượng kia đã bị giết rồi, hắn hận không thể nhanh chóng hạ một đạo thánh chỉ bắt nhà nhà hộ hộ dân trong Đại Đường cung phụng tam thanh tổ sư.

" Phu quân, chuyện của Đại Đường chúng ta đừng can thiệp vào quá sâu, tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi." Thất công chúa tuy thấy Lâm Phong vung tay giết hòa thượng cũng không đứng ra ngăn cản, nhưng giờ nàng lại cảm thấy hơi bất an nên mới mở miệng nhắc nhở.

" Cũng được!" Lâm Phong nói:" Ta từ khi hỗn độn sinh ra đã thành đạo, không bái tam thanh, chẳng tôn phật đà. Chuyện của phật đạo quả thực không cần can thiệp nữa!" Nói rồi đi truyền cho lão đồ đệ Chí Minh pháp môn tu luyện, vừa xong liền cùng thất công chúa bay đi, không để ý gì đến Huyền Tông cả.

Rời khỏi thành Trường An, chưa đến một ngày sau đã ra khỏi lãnh thổ Đại Đường, hai người cưỡi mây đến thăm tiên sơn thắng cảnh, tìm tiên kết giao, đã kết bạn với một vài thượng cổ tiên nhân đang ẩn cư. Không thì cùng tham ngộ đại đạo, vô cùng vui vẻ.

Ngày hôm đó, hai người đến Giới Diếu sơn trong lãnh thổ Nam Chiêm Bộ Châu. Vừa hạ mây xuống một đỉnh núi thì đã thấy trên trời thải vân tầng tầng, phật quang chiếu rọi. Một đóa thất thải liên hoa nhẹ nhàng hạ xuống, người ngồi trên đó hai tay cũng nâng một đóa sen. Lâm Phong và thất công chúa nhận ra đấy chính là nam hải quan âm đại sĩ, bồ tát.

" Bồ tát hữu lễ." Vợ chồng hai người Lâm Phong đều cúi đầu hành lễ.

Quan âm bồ tát đáp:" Đạo huynh hữu lễ, vài ngày trước nghe nói đạo huynh trên đường đi có ghé qua Trường An, có cùng phật đệ tử của ta xảy ra hiểu lầm. Vì thế ta đặc biệt đến đây để chấm dứt đoạn ân oán này với đạo huynh."

" Không biết bồ tát muốn giải quyết thế nào?" Lâm Phong thầm phòng bị, mấy hôm trước do nhất thời hăng máu nên dây vào cái chuyện rắc rối ấy, ai ngờ giờ lại rước họa vào người. Có điều hắn vốn là người có mệnh nghịch thiên nên không thèm sợ cái rắc rối nho nhỏ này, chỉ ngầm nhắc nhở thất công chúa cẩn thận, tránh để bồ tát mê hoặc.

Quan âm bồ tát cười nói:" Mấy ngày trước được nghe Như Lai giảng pháp, người có nói đạo huynh có duyên với phật ta nên lần này ta đặc biệt đến đây để dẫn đạo huynh về chốn cực lạc tây phương tham ngộ đại pháp của phật ta."

Lâm Phong cười nói:" Ta nghe nói tây thiên có hoan hỉ thiền pháp, chẳng lẽ bồ tát muốn mời ta đến cùng tham ngộ nó phải không?" Nhưng lại ngầm vận pháp lực toàn thân đề phòng cẩn thận.

Quan âm đại sĩ chính là một trong hai tọa hạ đại sĩ của Như Lai, đã nhập phật môn ngộ đại tịch diệt chi đạo.

Đạo gia tu lục đại nguyên thần, trảm lục đại hóa thân là thành kim tiên đại đạo. Phật môn không tu lục đại nguyên thần mà lấy lòng thương nhập tịch diệt chi đạo, không pháp, không tương, không linh, không tịch, không diệt, không vô lục không chi cảnh. Tuy khác biệt với pháp môn của đạo gia nhưng đại đạo là một, tu thành lục không chi cảnh sẽ thành đại tịch diệt, giống như vô lượng kim tiên đạo gia vậy.

Nghe nói nam hải quan âm đại sĩ mới tu thành lưỡng không chi cảnh, ngang với kim tiên đạo gia đã trảm lưỡng đại hóa thân.

Nếu đánh nhau thật, cả hai phu thê mình đều chưa đạt đến kim tiên, chắc chắn không phải là đối thủ của quan âm.

Thất công chúa nghe hắn nói năng hỗn hào như vậy thì trừng mắt với hắn.

Quan âm bồ tát mặt không đổi sắc, cười mỉm nói:" Phật ta nam mô a di đà phật từng có chí nguyện, muốn độ hóa chúng sinh niết bàn, hưởng vĩnh sinh cực lạc. Đạo huynh nghiệp chướng quấn thân, sớm muộn gì cũng rơi vào luân hồi chuyển kiếp. Ngã phật từ bi, ta muốn mời đạo huynh nhập vào phật môn."

" Phải cảm ơn ý tốt của bồ tát rồi!" Lâm Phong cười nói:" Có điều ta đã đắc đạo từ khi hỗn độn sinh ra. Không bái tam thanh, chẳng tôn phật đà, phật môn Tây thiên tuy quảng đại, e rằng cũng không nuôi được ta."

Thất công chúa rất tức giận, cười nhạt nói:" Chúng ta nếu không đi, chẳng lẽ bồ tát sẽ bắt chúng ta phải đến tây thiên sao?"

Quan âm bồ tát cười nói:" Công chúa đừng tức giận, chỉ vì phu thê hai người nghiệp chướng quấn thân, cuối cùng sẽ không được giải thoát, lại có duyên với phật ta nên ta mới đến độ hai vị đến cõi cực lạc. Chớ nên chấp mê bất ngộ, tránh cho phải rơi vào luân hồi."

Lâm Phong không nhịn được nữa, cười nhạt nói:" Nghe nói đệ tử cửa Phật từ lúc sinh ra đã có lưỡi hoa sen. Chỉ bằng miệng lưỡi là có thể độ hóa tà ma, xem ra đúng thật. Bồ Tát này công phu miệng lưỡi quả thật đã lô hỏa thuần thanh. Nhưng nếu muốn độ hai vợ chồng ta đi tới chốn Tây phương cực lạc mà chỉ dựa vào công phu miệng lưỡi thì e rằng chưa đủ."

Quan Âm Bồ Tát cũng không tức giận, bình tĩnh nói:" Đạo huynh khăng khăng cố chấp, vậy bần tăng đành phải đắc tội."

"Đi" Lâm Phong thấy bồ tát trở mặt, trong lòng biết không phải đối thủ của bồ tát nên nào dám liều mạng. Không tiến mà lùi, kéo Thất công chúa lao vào trong đất, dùng độn thổ rời đi.

Bồ tát vội vàng giơ tay lên, một đóa hoa sen bay ra định ngăn sông cách núi. Chợt có một tiếng đạo hiệu vang lên, một đạo nhân cưỡi gió đi tới, đang lơ lửng ở gần đó. Đấy chính là một trong Thượng Động Bát Tiên, đệ tử của Thái Thượng lão quân ở Huyền Đô Thiên Bát Cảnh Cung, Thuần Dương Tử Lã Động Tân.

"Bái kiến Bồ Tát, sau lần từ biệt ở đại hội bàn đào lần trước dễ cũng đến mấy trăm năm, bồ tát phật pháp ngày càng tinh thâm, thật là đáng mừng." Lã Động Tân cười sang sảng chào hỏi, tay hắn phất ra, một thanh phi kiếm màu tím hóa thành một chuỗi tử quanh đánh lên hoa sen. Đóa hoa sen kia rung lên, sau đó liền bay về tay bồ tát.

Thanh Tử Dương kiếm kia cũng lập tức bay trở về tay Lã Động Tân.

"Tham kiến chân tiên." Quan Âm Bồ Tát thấy Lã Động Tân thì trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng giơ tay lên, một đạo phật quang màu vàng phá đất nhập vào Lâm Phong vừa chui xuống được vạn trượng. Lâm Phong cảm thấy có một lực kéo mạnh mẽ trói chặt mình lại như muốn kéo hai người ra khỏi mặt đất thì không khỏi kinh hãi.

"Phật môn không độ người không có duyên, bồ tát cớ sao làm khó Cực Lạc cung chủ!" Lã Động Tân mỉm cười, ra tay cũng không chậm, ngón tay chỉ một cái một đạo tử quang phá đất chui xuống. Lâm Phong đang muốn lấy Thất Thải Nguyên Thạch ra để phá quan mở đường, nhưng chợt cảm thấy lực kéo kia biến mất, hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, vội kéo tay Thất công chúa bỏ chạy.

Quan âm bồ tát thấy Lã Động Tân ngang nhiên nhúng tay vào, biết vị đệ tử thân truyền của Thái Thượng lão quân này pháp lực không thua kém mình, có vị này ở đây thì khó có thể độ được Cực Lạc cung chủ về thế giới cực lạc tây phương. Không còn cách nào khác bồ tát đành cười trừ, nói:"Đại hội bàn đào năm trăm năm một lần đã cách không xa, đến lúc đó lại cùng chân tiên tranh luận." Liền đó thất thải liên thai bay lên, vút về phương tây xa xa.

"Bồ tát đi cẩn thận!" Lã Động Tân cười sang sảng, sau đó cả người hóa thành kim quang bay về phía đông.

Lâm Phong kéo Thất công chúa chạy ra ngoài mười vạn dặm, sau khi xác nhận không có ai theo dõi nữa mới dám cùng Thất công chúa chui ra.

"Quan âm bồ tát kia thật vô sỉ!" Thất công chúa thân làm ngọc đế công chúa chưa khi nào phải chịu chật vật như vậy nên oán hận nói:"Kể từ lúc Tề Thiên Đại Thánh đại náo thiên đình mấy trăm năm trước, phụ hoàng không ra tay, mời Như Lai tới trấn áp yêu hầu, thì phật môn này càng không để thiên đình vào mắt. Hôm nay còn muốn độ hai phu thê chúng ta qua Tây phương. Thật là quá ghê tởm!"

Lâm Phong nói:"Từ chuyển kiếp từ thời hồng hoang, trải nghiệm muôn đời, đến nay mới có thể thoát được kiếp nạn, vượt được luân hồi, lại có nhiều tiên thiên pháp khí để ngăn cản kiếp số, tuy hung hiểm vô cùng nhưng cũng chưa đáng kể. Quan âm bồ tát kia pháp lực tuy mạnh, nhưng cũng chẳng thể gây khó dễ cho ta, sau này chỉ cần cẩn thận một chút là được."

Thất công chúa nói:" Thiếp thấy lần này phu quân kết nhân quả với phật môn ở thành Trường An sợ cũng không phải tình cờ. Phu quân thành đạo từ trong hỗn độn, được Hồng Quân Thánh Mẫu Nữ Oa nương nương che chở, Tây Thiên Phật Tổ cũng không dám tới làm khó phu quân. Nhưng lần này kết nhân quả với phật môn ở thành Trường An, có thể là có người làm trò trong đó?"

Lâm Phong suy nghĩ một hồi nhưng không nắm được trọng điểm, đành bỏ qua không suy nghĩ tới nữa, ôm lấy thất công chúa cười nói:"Ta đắc đạo hỗn độn, được thánh mẫu nương nương rủ lòng chiếu cố, vốn số mệnh kéo dài, phúc duyên vô tận, cho dù có người muốn tính kế với ta thì cũng chỉ uổng công thôi, ta cứ tiêu dao trong trời đất, không quản đến họ nữa!"

Sau đó liền mang theo Thất công chúa bước lên tường vân bay về phía Bắc.

Nam Vũ Bộ Châu có một ngọn núi, tên là Thiên Dương Sơn, trong núi một ma, tên là Thiên Dương Ma Quân. Tên Thiên Dương Ma Quân này vốn là một tên tôm tép, từ sau khi trận hồng hoang yêu ma đại chiến, rất nhiều thượng cổ yêu thần và ma vương bỏ mình, vô số tiên thiên pháp khí thành vật vô chủ. Tên lão ma này cơ duyên xảo hợp, lấy được tiên thiên thánh vật Thiên Đãng Cầm, tu thành vài phần thần thông, ở ngọn Thiên Đãng Sơn này làm vương làm tướng, tiêu diệt vô số yêu ma quỷ quái xung quanh, thủ hạ có đến mấy trăm vạn ma tử ma tôn, kể ra cũng thuộc loại có số có má.

Hôm nay, Thiên Đãng lão ma đang trầm tư suy nghĩ, chính đang chuẩn bị đi tiêu diệt một vài yêu vương ở xung quanh thì có đệ tử vào báo, rằng Cực Lạc cung cung chủ ở Đông Thắng Thần Châu có rất nhiều tiên thiên pháp khí lợi hại. Vị Cực Lạc cung chủ này gần đây ra ngoài vân du, chính đang tới gần khu vực Thiên Dương Sơn. Lão ma vừa nghe vậy thì động tâm, nảy lòng muốn giết người cướp vật.

Phu phụ Lâm Phong và Thất công chúa đi thẳng về phía bắc, ít ngày đã tới được Thiên Dương Sơn, gọi thổ địa lên thì mới biết hai người mình đã chạy tới địa bàn của Thiên Đãng lão ma, Thất công chúa kinh hãi, nói:"Không tốt, tên Thiên Đãng lão ma đó pháp lực thần thông tuy không bằng quan âm bồ tát, nhưng vẫn vượt trên hai phu thê chúng ta, trong tay lại có tiên thiên thánh khí Thiên Đãng Cầm, e rằng khó mà đối phó!" nguồn TruyenFull.vn

Lâm Phong cười nói:"Không sao, tiên thiên thập đại thánh khí đều có kỳ chủ, Thiên Đãng lão ma kia chẳng qua chỉ là một tên tôm tép, nhờ vào may mắn mới có được Thiên Đãng Cầm, sao có thể sở hữu được lâu dài chứ. Ta được Thánh Mẫu nương nương che chở, có được Linh Lung bảo tháp và Thất Thải Nguyên Thạch, nắm giữ Hồng Mông, Huyền Hoàng hai khí. Dù sao cũng phải có mấy món thánh khí mới được, vừa đúng lúc gặp Thiên Đãng Cầm, lấy luôn!"

Thất công chúa trừng mắt với hắn:"Hành vi của chàng là hành vi của thổ phỉ đấy!"

Lâm Phong cười ha hả, nói:"Thời buổi thần phật bay đầy trời thế này ai chẳng là thổ phỉ, tiên nhân giết người diệt hồn phách cướp pháp bảo cũng không ít. Mà ngay cả bồ tát cũng muốn bắt ép hai phu thê chúng ta về tây phương cực lạc, so với thổ phỉ cũng chẳng khác gì nhau. Ta được Thánh Mẫu Nương Nương che chở, số phận cũng thuộc về thiên mệnh rồi."

Nói mấy lời này tuy rất bừa bãi, nhưng cũng là do Lâm Phong trong lúc nhập định mà nhìn ra tiền căn hậu quả, mơ hồ hiểu ra mình được Thánh Mẫu Nương Nương che chở, đó là nhờ số mệnh tốt, hay nói thô tục một tý thì là vận cứt chó cực tốt.

Không ngờ vừa mới dứt lời thì từ phía xa xa đã có một đám ma vân bay tới, thoáng cái đã đến trước mắt. Đó chính là Thiên Dương lão ma sớm nhận được tin tức, biết Lâm Phong và Thất công chúa tiến vào Thiên Dương sơn, liền lập tức đuổi tới đây, chuẩn bị để thu nguyên thần, cướp pháp bảo.

Đám ma vân kia che khuất bầu trời, bên trong còn mơ hồ có ma trơi nổ lách tách. Vô số sinh hồn dương phách bị giam cầm trong ma vân ẩn hiện lập lòe, trông tướng mạo có vẻ như đang rất đau đớn. Đó là do vô số tiên nhân bị Thiên Dương lão ma dùng ma đạo đại pháp thu lấy hồn phách, luyện thành ma công thượng thừa cực kỳ lợi hại của ma đạo, U Diễm Ma Vân.

Đạo gia chém lục niệm tu thân ngoại hóa thân, đạt được vô lượng kim tiên.

Phật môn thoát bỏ nhân quả, lấy đại hoạn bi nhập tịch diệt tri đạo, tu luyện lục không chi trảm trừ bỏ lục niệm.

Nhưng ma môn lại đi theo một con đường riêng, lấy luân hồi nghiệp hỏa để rèn luyện thân thể và nguyên thần, tiến vào hỗn nguyên đại đạo.

Có điều đại đạo là một, không phân tiên phật yêu ma, theo đuổi chẳng qua chung một con đường. Ma môn không chém lục niệm, không tu lục đại thân ngoại hóa thân. Phật môn tuy khác ma môn, nhưng lấy đại hoạn bi tiến vào tịch diệt chi đạo thì lại hơi giống với ma môn. Chẳng qua là đại thừa phật chủ a di đà phật sau tu luyện lục không chi trảm, lấy đại hoạn bi tiến vào tịch diệt chi đạo, đã từng lập nhiều công đức cứu giúp thế nhân, cho nên sau trận yêu ma đại chiến mới đi về tây phương, lập nên phật môn.

"Khặc khặc, quả thật không ngoài dự liệu của bản ma quân. Hai đứa nhóc các ngươi mau chóng giao pháp bảo ra, bản ma quân có lẽ còn tha cho các ngươi một con đường sống. Nếu không ta sẽ hút nguyên thần các ngươi để tế luyện U Diễm Ma Vân, cho các ngươi suốt đời không được siêu sinh!"

Âm thanh chói tai vang lên, mây đen tản ra, Thiên Dương lão ma đã xuất hiện. Lão ma kia hình dáng cực kỳ xấu xí, hai mắt rực cháy lửa ma trơi xanh lét, bắn ra tầm mười trượng, ma vân chung quanh vừa gặp phải lửa xanh liền lập tức bốc cháy, vô cùng dữ tợn, khủng bố.

Lâm Phong và Thất công chúa tuy pháp lực cao thâm, nhưng giờ phút này cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio