Diệp Vô Ưu kinh ngạc, hắn không hề nghĩ rằng tự nhiên Tiêu Diêu lại hỏi về Lãnh Sương Sương, ngơ ngác một lúc, hắn lại mở miệng nói: “Đương nhiên, không biết Tiêu huynh tìm sư tỷ có việc gì vậy?”
Diệp Vô Ưu bản thân đối với Tiêu Diêu có cảm giác không được tốt lắm, nhưng cũng chẳng tính toán, nhưng khi nghe Tiêu Diêu hỏi đến Lãnh Sương Sương, hắn tức thì cảnh giác.
“Có lẽ nào tiểu tử mặt trắng lại thích sư tỷ? Không sai, ta luôn cảm thấy hắn nhìn sư tỷ với ánh mắt kì lạ!” Diệp Vô Ưu trong lòng nghĩ thầm. Sau đó, không quản Tiêu Diêu có thật sự thích Lãnh Sương Sương hay không, hắn liền coi Tiêu Diêu là tình địch.
Đối với tình địch, tuyệt đối không được nhẹ tay, đấy chính là nguyên tắc của Diệp Vô Ưu, hắn trước kia chỉ có hai tình địch, đều bị hắn hại rất thảm, u Dương Vân Phi ở tại góc đường lõa thể chạy trốn, Tạ Trường Phong bị một sửu bát quái cường bạo, hiện tại nói không chừng đã cùng sửu bát quái thành thân, bây giờ là Tiêu Diêu, hắn phải nghĩ cách nào tốt để đối phó.
“Không có việc gì.” Tiêu Diêu lắc đầu nói: “Nếu như Diệp huynh gặp lệnh sư tỷ, cho ta gửi lời hỏi thăm.”
“Không vấn đề gì, ta nhất định sẽ nói lại.” Diệp Vô Ưu làm ra vẻ rất sảng khoái, song tâm lý lại không tốt, hiện tại hắn có thể khẳng định, Tiêu Diêu có ý đối với Lãnh Sương Sương.
“Đa tạ Diệp huynh.” Tiêu Diêu trong lời nói có vẻ cảm kích.
“Không cần khách khí, ta đi đây, hện gặp lại.” Diệp Vô Ưu nói nhanh, sau đó quay người vội vàng bỏ đi.
“Sư tỷ bế quan đã nhiều ngày, không biết bây giờ ra sao.” Trên đường, Diệp Vô Ưu nghĩ thầm, thời gian Lãnh Sương Sương bế quan, hắn không lần nào đến quấy nhiễu, nhưng hiện tại hắn muốn đến coi thử.
“Diệp Vô Ưu ngươi đứng lại đó cho ta!” Đột nhiên có một âm thanh bên cạnh truyền lại.
Diệp Vô Ưu nhíu mày, âm thanh mà hắn nghe chẳng phải của người xa lạ, chính là của Lâm Lộng Nguyệt. Hắn dừng lại, quay đầu nhìn, chẳng xa, một người vận nam trang sắc vàng chính là Lâm Lộng Nguyệt, nàng ta đang dùng ánh mắt không chút thiện ý nhìn hắn.
“Có việc gì?” Diệp Vô Ưu có chút tức giận hỏi, tiểu tử này cơ hồ đối với tất cả mĩ nữ đều có hảo cảm, riêng với mĩ nữ này là ngoại lệ.
“Ta hỏi ngươi, Tiêu đại ca cùng ngươi nói cái gì?” Lâm Lộng Nguyệt hừ nhẹ nói.
“Tiêu đại ca của ngươi. Ta không biết người này rốt cuộc là ai vậy?” Diệp Vô Ưu giọng nói có vẻ giễu cợt.
“Phế ngôn, đương nhiên là Tiêu Diêu ca ca!” Lâm Lộng Nguyệt có ít tức giận nói.
“Sao?!” Diệp Vô Ưu làm ra vẻ đột nhiên hiểu ra, sau đó lẳng lặng nhìn Lâm Lộng Nguyệt, ánh mắt không người di chuyển trên khắp cơ thể nàng ta, sau đó lại hơi nhíu mày, hình dáng dường như đang có gì khó lý giải.
“Ngươi nhìn cái gì?” Lâm Lộng Nguyệt bị Diệp Vô Ưu nhìn đến mất cả tự nhiên, khuôn mặt đẹp từ từ hồng lên, tức giận hỏi.
“Ta muốn nhìn cho rõ, ta sợ nhận nhầm người.” Diệp Vô Ưu nhơn nhơn nói.
“Bây giờ ngươi nhìn đã rõ chưa?" Lâm Lộng Nguyệt kiều thanh nói.
“Nhìn thì rõ rồi, nhưng ta lại không thể xác định, xin hỏi cô nương mĩ lệ này, cô có phải là Lâm Lộng Nguyệt cô nương không?” Diệp Vô Ưu hi hi cười hỏi.
“Nói nhảm, ta đương nhiên là Lâm Lộng Nguyệt!” Lâm Lộng Nguyệt tức giận nói: “Diệp Vô Ưu, ngươi đùa bỡn cái gì chứ? Ta nói cho ngươi biết, cho dù bây giờ ngươi đã thành tu tiên bình giám giả, ta cũng chẳng sợ ngươi đâu.”
“Nàng chính là Lâm Lộng Nguyệt sao, tốt thật!” Diệp Cô Ưu hi hi cười: “xin hỏi Lâm cô nương mĩ lệ, ta và cô nương rất thân thiết sao?”
“Ai cùng thân thiết với ngươi chứ?” Lâm Lộng Nguyệt giận dữ hét lên một tiếng, có vẻ khinh nhờn nói.
“Vậy xin hỏi Lâm cô nương mĩ lệ. Chúng ta chẳng thân thiết, cô nương bằng cái gì yêu cầu ta phải nói cho cô nương biết, ta cùng vị Tiêu đại ca của cô nương nói chuyện gì chứ?” Diệp Vô Ưu lại đắc ý nói tiếp: “Không phải Lâm cô nương mĩ lệ của chúng ta não có vấn đề chứ?”
Không chờ Lâm Lộng Nguyệt nói, Diệp Vô Ưu lại ra vẻ thông cảm gật gật đầu nói: “Ta nghĩ đó cũng là hợp lí, trời đối với mỗi chúng sinh đều rất công bằng, Lâm cô nương mĩ lệ của chúng ta khuôn mặt rất xinh đẹp, thân hình lại rất hấp dẫn, vậy não có vấn đề cũng là điều bình thường.”
“Diệp Vô Ưu, ngươi nói bậy cái gì đấy?” Lâm Lông Nguyệt mặt đỏ rực, trùng trùng nộ khí nói.
“Ta nói Lâm cô nương mĩ lệ, ta nói rất đúng sự thật mà, cô nương chẳng nên đổ oan cho ta, ta tuyệt đối chẳng phải nói bậy!” Diệp Vô Ưu ra vẻ ngay thẳng nói.
“Ngươi!” Lâm Lộng Nguyệt tức run người.
“Lâm cô nương mĩ lệ sinh khí không tốt. Sau này, chỉ sợ não của Lâm cô nương mĩ lệ có vấn đề, lại biến thành não của sửu bát quái, Lâm cô nương coi chừng!” Diệp Vô Ưu hi hi cười, vừa nói vừa quay người bay nhanh đi. Hắn đối với mĩ nữ này không có nhiều hứng thú, nên không muốn quanh quẩn cùng nàng.
“Diệp Vô Ưu, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Sau lưng truyền lại âm thanh phẫn nộ của Lâm Lộng Nguyệt.
“Ta sợ ngươi sao. Ngươi còn quanh quẩn bên ta, ta lại không cưỡng gian ngươi sao!” Diệp Vô Ưu trong lòng chửi thầm.
Quay về sơn trang, Diệp Vô Ưu đi về phòng của mình, phát hiện có điều khác thường. Trong phòng hắn hiện tại có một người, người này, khiến hắn không bao giờ ngờ đến.
“Vân La, nàng đến khi nào vậy?” Diệp Vô Ưu kinh ngạc nhìn tuyệt đại giai nhân trước mắt, giống như không tin vào mắt mình, hắn dù liệu sự như thần, nhưng quả thật lúc này không nghĩ Vân La lại xuất hiện trong phòng mình.
“Tiểu phôi đản, không mừng ta đến sao?” Hoa Vân La cười nhẹ, giọng nói đầy kiều mị.
Diệp Vô Ưu không nói gì, chỉ nhảy lên một cái. Đem Hoa Vân La ôm vào trong lòng, sau đó hung bạo tấn công đôi môi anh đào của nàng.
Hoa Vân La rất nhiệt tình đáp lại hắn, rời nhau từ rất lâu, khiến cho hai người lúc này đều có chút phong cuồng. Bọn họ hình như không nhớ bây giờ đang là ban ngày, mãnh liệt quấn lấy nhau.
Lúc này Diệp Vô Ưu như sớm đã quên song tu. Có thể nói, hắn hiện tại chẳng hề nghĩ đến song tu, hắn chỉ nghĩ làm gì để chiếm hữu tuyệt sắc giai nhân này. Hắn xâm chiếm vào da thịt nàng, xâm chiếm từng bộ phận trên cơ thể nàng, mà mĩ nhân thân thiết này, cũng tận tình nghênh đón hắn.
Một trận oanh oanh liệt liệt diễn ra không dứt, trong phòng lúc này nóng bỏng như lửa, hơi thở gấp rút cùng tiếng rên rỉ giao nhau nổi lên, cuồng phong quét qua căn phòng. Đến khi hoàng hôn mới bắt đầu từ từ dừng lại.
Hoa Vân La da ngoài như phấn hồng, thân thể xích loã nằm trên người Diệp Vô Ưu, từ từ thở dốc nói: “Tiểu Phôi đản, ngươi muốn giết người sao!”
“Ai bảo Vân La quá dụ người cơ chứ?” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng vuốt ve làn da Hoa Vân La, nếu chẳng phải hắn không còn chút khí lực, chỉ sợ lại nghĩ cùng nàng tái đấu.
“Hi hi, tiểu phôi đản, ngươi có biết ta đến đây bằng gì không?” Hoa Vân La đột nhiên làm nũng hỏi.
“Đương nhiên là đi rồi, chẳng lẽ là nàng bay đến sao?” Diệp Vô Ưu mở miệng nói.
“Hi hi, tiểu phôi đản, ngươi đoán đúng rồi, nhân gia quả thật là bay đến!” Hoa Vân La nở nụ cười nói tiếp: “Muốn cùng ta bay trên bầu trời một hồi không?”
“Thật là bay đến sao?” Diệp Vô Ưu kinh ngạc: “Vân La, nàng bế quan lần này, chẳng lẽ nàng đại tiến bộ sao?”
“Hi hi, không nói cho ngươi biết!” Hoa Vân La nói nhỏ.
“Lại đây, ta bình giám cho nàng.” Diệp Vô Ưu nắm lây ngọc thủ của Vân La, thích thú nói.
“Ta chẳng cần ngươi bình giám!” Hoa Vân La khéo léo tránh khỏi tay Diệp Vô Ưu, sau đó nhảy lên khỏi giường, nhẹ nhàng bay trên không trung. Thân thể xích loã cùng với cảnh tượng ngự không tạo nên một khung cảnh mỹ diễm vô cùng. Khi Diệp Vô Ưu si mê chợt tỉnh lại, ngọc thể dụ người đã bị che lấp bởi làn áo mỏng màu tím nhạt.
“Tiểu phôi đản, ta ra ngoài chơi đây, chẳng chơi với ngươi nữa!” Hoa Vân La cười nhẹ, sau đó thân chớp một cái đã ra khỏi phòng.
Diệp Vô Ưu chẳng thể không cười khổ, hắn cũng muốn rời giường đi ra ngoài, chỉ là hiện tại toàn thân vô lực, không thể di chuyển được. Cảm thấy từng trận mệt mỏi, chỉ có thể khó chịu đưa mắt nhìn Hoa Vân La bay đi.
“Càng nghĩ càng đúng là yêu tinh mà!” Diệp Vô Ưu lẩm nhẩm tự nói, tính cách của Hoa Vân La hình như biến hoá dần dần từng chút một. Không biết nàng có phát giác hay không, trên thân nàng hình như dần dần có chút khí chất của hài tử, cùng với vẻ thành thục trước kia của nàng có chút không tương đồng, hay đây mới chính là tâm hồn của nàng.
Một lúc lâu, Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng chẳng chịu được mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ.
Khi Diệp Vô Ưu cũng tỉnh lại, đã rất tối. Khi tỉnh lại, hắn cảm thấy trong lòng có một cơ thể nhu nhuyễn, chẳng cần mở mắt, hắn cũng biết, trong lòng không người nào khác, chính là Hoa Vân La.
“Tiểu phôi đản, tỉnh rồi sao?” Hoa Vân La nghiêng người, hạ tay xuống, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Diệp Vô Ưu, nhẹ nhàng hỏi.
“Vân La, sau khi ta ngủ nàng không làm gì chứ?” Diệp Vô Ưu không nhịn được hỏi một câu.
“Đáng ghét, ta sao có thể làm mấy việc xấu đó được?” Hoa Vân La giận dỗi nói: “Ngươi là tiểu phôi đản, tự nhiên lại còn nói ta!”
“Ta lại nghĩ nàng sẽ làm gì ta chứ? Diệp Vô Ưu khẽ nói một câu. “Bằng không, nàng sao lại láu lỉnh chạy đến bồi tiếp ta chứ?”
“Hừ, không thích ta bồi tiếp, vậy ta đi!” Hoa Vân La hình dáng có vẻ có chút không vừa lòng. Tuy nói vậy, nhưng nàng chẳng có một tí nào muốn li khai.
“Ta đương nhiên thích nàng bồi tiếp ta rồi!” Diệp Vô Ưu vội vàng nói, đồng thời đưa tay kéo nàng vào trong lòng, nhìn thấy nàng như đang cười, hắn động tâm trở lại, đột nhiên lúc này hắn nói một câu: “Vân La, bồi tiếp ta song tu được không?”
“Không được.” Vân La khẽ kêu lên một tiếng: “Ngươi chẳng yêu ta, ta cũng chẳng giúp ngươi song tu!”
“Ta sao lại ko yêu nàng chứ?” Diệp Vô Ưu mặt cười khổ nói: “Vân La, sao nàng nói ta chẳng yêu nàng chứ?”
“Ngươi đúng là không yêu ta mà!” Hoa Vân La nũng nịu nói.
“Sao nàng lại nghĩ vậy?” Diệp Vô Ưu có chút không nhẫn nại, tuy biết Vân La làm nũng nhưng cũng chỉ có thể thuận theo nàng. Không có biện pháp nào, ai bảo hắn đối với nàng càng lúc càng mê luyến cơ chứ?
“Hi hi, giờ ngươi dậy đi, đi ra ngoài chơi với ta!” Hoa Vân La nhãn châu chuyển động, cười hi hi nói.