“Không sai! Đúng rồi, là việc này!” Lãnh Tâm m gật đầu.
Lăng Diễm trên mặt lộ ra nụ cuời cổ quái, nhẹ nhàng thở dài: “Lãnh tông chủ, kì thật việc này người chỉ cần phái người đến nói với ta một tiếng, cần gì phải thân hành đến đây chứ.”
“Nói vậy nghĩa là Lăng viện chủ đã đáp ứng?” Lãnh Tâm m thanh âm có chút sửng sốt, tựa hồ không nghĩ Lăng Diễm lại dễ dàng đáp ứng.
“Lãnh tông chủ không tin tưởng ta sao?” Lăng Diễm cười ảm đạm hỏi.
“Ta chỉ thấy ngạc nhiên thôi! Chẳng lẽ Lăng viện chủ không có một chút lo lắng rằng nếu đáp ứng, sẽ khiến cho mọi người nghĩ rằng Thiên Nhai thư viện cùng Ma tông ta quan hệ mật thiết sao?” Lãnh Tâm m trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Lãnh tông chủ nếu có lo ngại thì cũng không phải lo ngại sự việc đó đâu.” Lăng Diễm nhẹ lắc đầu “Đó đã là sự lo lắng của mấy ngày trước.”
“Xin Lãnh tông chủ chỉ điểm cho!” Lãnh Tâm m có chút thắc mắc.
“Lãnh tông chủ, hiện tại bây giờ đã có rất nhiều người biết Tổng đà Thiên Nhai thư viện chúng ta đặt tại Vô Ưu sơn trang, mà Lãnh tông chủ mấy ngày nay lại ở đây, giống như là chủ nhân của sơn trang, vì vậy trong mắt bọn họ Thiên Nhai thư viện và Ma tông chắc chắn có quan hệ. Trong mắt một số người thì hai bên đã là người một nhà rồi.” Lăng Diễm khẽ mỉm cười nói tiếp “Đương nhiên ta cũng không thể bắt bẻ suy đoán của người khác được, sự thật ta cũng không muốn có quan hệ bất hảo với Ma tông.”
Lãnh Tâm m hơi ngẩn người, lưỡi như cứng đờ không thể lên tiếng phản bác. Bây giờ nàng mới phát hiện ra, những yêu cầu thiết tha trước kia tưởng như có hảo ý với mình, nhưng chân chính mà nói lại là để cho tên tiểu bạch diện Diệp Vô Ưu kia chiếm lấy lợi thế. Nghĩ đến việc này Lãnh Tâm m không thể không dùng ánh mắt hung hãn liếc hắn.
“Nếu Lăng viện chủ nguyện ý nói vậy, ta cũng hy vọng quan hệ với Thiên Nhai thư viện có thể tăng tiến từng ngày.” Lãnh Tâm m trầm ngâm một lát rồi nói tiếp “Nếu bây giờ thật sự đã có nhiều người nghĩ Thiên Nhai thư viện và Ma tông là một nhà, vậy sao ta không biến nó thành sự thật?”
Lăng Diễm mỉm cười nhẹ: “Thiên Nhai thư viện và Vô Nhai sơn trang kì thật là một, mà Diệp công tử là trang chủ, Lãnh tông chủ người lại là sư phụ của Diệp trang chủ. Như vậy chúng ta còn không phải là người một nhà hay sao?”
“Đúng a, đúng a, sư phụ tỷ tỷ, ta cũng là người, người cũng là ta. Từ bây giờ Thiên Nhai thư viện và Ma tông sẽ có một sự khởi đầu mới a!” Diệp Vô Ưu ở bên cạnh liên miên bất tuyệt nói.
Lãnh Tâm m trừng mắt lườm Diệp Vô Ưu một cái, trong lòng bất mãn vô cùng, cái gì mà ta cũng là người, người cũng là ta chứ? Lãnh Tâm m nàng chắc chắn không thể là Diệp Vô Ưu hắn rồi! Chỉ là nàng cuối cùng cũng không hề lên tiếng, nghe Lăng Diễm nói nàng tất nhiên ngầm hiểu được. Lăng Diễm có thể để Thiên Nhai thư viện cùng Ma tông hợp nhất, nhưng cần phải có một điều kiện tiên quyết, đó chính là Diệp Vô Ưu. Nếu không có Diệp Vô Ưu ở giữa, thì Thiên Nhai thư viện vẫn sẽ là Thiên Nhai thư viện như cũ, không hề có quan hệ gì với Ma tông.
“Lăng viện chủ đã nói vậy thì bất quá ta cũng có một vấn đề, nếu ta cần sự trợ giúp của Thiên Nhai thư viện, thì có thể trực tiếp liên lạc với các người hay không?” Lãnh Tâm m trầm mặc một lúc rồi hỏi.
“Đương nhiên là có thể!” Lăng Diễm mỉm cười “Việc này nàng cùng Nguyệt Nguyệt thương lượng tiến hành, ta cũng hy vọng khi Thiên Nhai thư viện gặp phiền phức, hướng mong Lãnh tông chủ có thể phái người trợ giúp.”
“Sư phụ tỷ tỷ, việc này người cùng Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ từ từ thương lượng tiếp nha!” Diệp Vô Ưu ở bên cạnh khẽ nói.
“Diệp công tử nói không sai! Lãnh tông chủ có thể cùng Nguyệt Nguyệt từ từ thương lượng tiến hành mọi vấn đề.” Lăng Diễm gật đầu.
Lãnh Tâm m thoáng trầm mặc rồi khẽ gật đầu…
Mặc dù bây giờ Diệp Vô Ưu đã làm một việc rất tốt cho Lãnh Tâm m, nhưng những buổi tối sau đó, hắn tuyệt không có cơ hội để thực hiện nguyện vọng song tu cùng nàng, bởi vì cả buổi tối nàng đều cùng Lăng Nguyệt Nguyệt thương lượng cụ thể việc hợp tác giữa Ma tông và Thiên Nhai thư viện. Đương nhiên, Diệp Vô Ưu cũng không vì thế mà ngược đãi bản thân mình. Chẳng những vậy buổi tối hắn còn có sự thoải mái vô cùng, cùng Triệu Thiên Tâm và Tạ Phương loan phượng đảo điên. Vốn hắn cũng muốn tìm tới Hoa Vân La, nhưng có điều Thiên Thiên tiểu nha đầu kia cứ chạy đến ngủ cùng nàng ta, làm Diệp Vô Ưu hắn đành phải tìm tới Triệu Thiên Tâm và Tạ Phương Đình hai nàng. Một người thì nhẹ nhàng uyển chuyển, một người lại nóng bỏng nhiệt tình, làm hắn cả đêm hầu như không ngủ nổi. Trước khi bình giám đại hội bắt đầu một ngày, Lãnh Sương Sương rốt cuộc cũng xuất quan, trên khuôn mặt cùng với vẻ lạnh lùng tăng thêm lại có thêm vài phần tiên khí. Tuy vậy khi đối mặt với Diệp Vô Ưu, ánh mắt nàng vẫn rất ôn nhu. Lúc này, trong phòng ba người Lãnh Tâm m, Lãnh Sương Sương và Diệp Vô Ưu đang trò chuyện.
“Ngày mai là ngày khai mạc bình giám đại hội, nhưng căn cứ vào những gì ngươi quan sát thì công tác chuẩn bị đại hội này phải mấy ngày nữa mới hoàn toàn xong xuôi sao?” Lãnh Tâm m lên tiếng hỏi, đối tượng tự nhiên là Diệp Vô Ưu.
“Muốn làm cho nhanh thì phải xem tâm tình ta có tốt không nữa.” Diệp Vô Ưu dương dương tự đắc “Ta nghĩ tham gia đại hội sẽ có không ít người, nhưng chân chính muốn tham gia bình giám lại không nhiều, mà chủ yếu là đến để xem náo nhiệt thôi.”
“Phải đó! Ta thấy kì thật thì trong một ngày có thể là có thể hoàn thành rồi.”
“Một ngày có nhanh quá không?” Diệp Vô Ưu sững người thốt lên.
“Thời gian khẩn cấp, ta hy vọng ngươi nhanh chóng hoàn thành bình giám. Sau khi bình giám đại hội kết thúc, ngươi vẫn còn có một đoạn thời gian đến với Lăng Nguyệt Nguyệt mà!” Lãnh Tâm m lạnh nhạt nói “Ta cùng Sương Sương sau đại hội sẽ đi đến Phiêu Tuyết đế quốc, hy vọng ngươi sẽ đi cùng chúng ta.”
“Vân La phán đoán quả nhiên không sai, sư phụ tỷ tỷ quả nhiên muốn ta đi cùng nàng, để làm gì vậy nhỉ?” Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ. Không nghe thấy Diệp Vô Ưu trả lời, Lãnh Tâm m nói tiếp: “Tới Phiêu Tuyết đế quốc, ta sẽ thực hiện lời hứa trước đây với ngươi.”
“Thật sao?” Diệp Vô Ưu mừng rỡ. Hắn đối với vị sư phụ tỷ tỷ xinh đẹp thành thục này vẫn luôn mong muốn trong lòng nhưng chưa được thỏa nguyện, vậy mà bây giờ trước mắt hắn hiện đang có một cơ hội rất lớn.
“Tin hay không là do ngươi, mà đi hay không cũng do ngươi!” Lãnh Tâm m hừ nhẹ một tiếng.
“Đi chứ, đương nhiên đi!” Diệp Vô Ưu mơ màng nói, ánh mắt tham lam liếc khắp thân thể mềm mại quyến rũ của Lãnh Tâm m, để có được một đại ưu vật này thì hắn làm sao có thể không đi cho được?
Lãnh Sương Sương thủy chung không nói gì, Diệp Vô Ưu vốn muốn đêm nay ở cùng nàng, nhưng đáng tiếc Lãnh Tâm m nói có việc muốn thương lượng cùng Lãnh Sương Sương, đuổi hắn ra ngoài rồi đóng chặt cửa phòng thương lượng với Lãnh Sương Sương.
Diệp Vô Ưu bất đắc dĩ đành phải đi tìm Hoa Vân La, nhưng hắn buồn bã phát hiện ra đại mĩ nhân của hắn giờ đã bị một tiểu mĩ nhân độc chiếm. “Tử nha đầu, Vân La lão bà của ta mà cũng dám chiếm, một ngày nào đó ta sẽ cho tiểu nha đầu ngươi biết tay!” Diệp Vô Ưu trong lòng phẫn uất thầm nghĩ.
Thiên Thiên tiểu nha đầu này ngày càng đáng yêu lanh lợi, nhưng mấy ngày nay đều quấn quýt bên cạnh Hoa Vân La làm hắn bắt đầu cũng có chút bất mãn. Nếu không phải nàng còn quá nhỏ, thì hắn đã đem nàng bế lên giường mà đánh cho một trận rồi.
Nhưng đến cuối cùng thì Diệp Vô Ưu hắn cũng phải chịu thua. Hoa Vân La đối với Thiên Thiên tiểu nha đầu này tỏ ra yêu thích vô cùng, dùng sức mạnh để ngăn cản Thiên Thiên tất nhiên là không có khả năng. Bởi vì, dù thông qua song tu, tu vi tiên thuật của hắn tiến bộ rất nhanh, nhưng trong mắt Hoa Vân La hắn chỉ sợ so với trẻ con mười tuổi cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Cứ như vậy Diệp Vô Ưu đành phải đi tìm Triệu Thiên Tâm và Tạ Phương Đình, chỉ là đêm nay hắn như có vận rủi trên người, hai nàng sống chết cũng không bồi tiếp hắn, lý do thì đúng là khóc dở mếu dở, cái gì mà đến kì “nguyệt tín”. Sao lại trùng hợp quá vậy?
Mặc dù trong lòng có chút hoài nghi nhưng các nàng đã nói vậy, hắn đành quyết định đến tìm Hoa Nguyệt Lan thử vận khí một phen, nàng công chúa xinh đẹp này từ khi đến đây không thèm để mắt đến hắn dù chỉ một lần. Đi đến lầu các của Hoa Nguyệt Lan, thì đã thấy nàng ngồi ở bên trên, ánh mắt xa xăm ra chiều như đang suy nghĩ. Thấy hắn đến, nàng hơi đưa mắt liếc qua rồi lại quay mặt đi.
“Công chúa lão bà, nàng nhìn cái gì mà chăm chú vậy?” Diệp Vô Ưu đến bên nàng, cúi đầu nhẹ hỏi.
“Không nhìn gì cả!” Hoa Nguyệt Lan lạnh nhạt nói, mặc dù ngữ khí lãnh đạm nhưng cũng khiến trong lòng Diệp Vô Ưu tràn đầy vui mừng. Trước đây có vài lần hắn tìm đến nàng, nhưng Hoa Nguyệt Lan tuyệt không để ý tới hắn, lần này lại mở miệng nói chuyện, hiển nhiên thái độ đã tốt hơn nhiều.
“Ta ngồi cùng nàng được không?” Diệp Vô Ưu sà xuống cạnh Hoa Nguyệt Lan, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu yêu nàng, thử xem phản ứng nàng ra sao. Hắn trong lòng mừng rỡ vô cùng, trước hành động thân mật đó mà Hoa Nguyệt Lan tịnh không có kháng cự, tùy ý để hắn ôm.
“Sư phụ đến đây rồi, đúng không?” Hoa Nguyệt Lan lạnh lùng hỏi.
“Đúng rồi!” Diệp Vô Ưu không nghĩ đáp luôn. “Ngươi sao không ở lại mà bồi tiếp sư phụ?” Hoa Nguyệt Lan ngữ khí có phần khác thường. “Ta? Ta nhớ nàng nên muốn đến gặp nàng.” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng nói, hiển nhiên hắn sẽ không bao giờ nói ra rằng, Hoa Vân La không cần hắn nên mới đến tìm nàng.
“Ngươi có biết sư phụ ta có thân phận như thế nào không?” Hoa Nguyệt Lan trầm mặc một lát rồi hỏi. “Thân phận thế nào? Vân La không phải là sư phụ của nàng sao?” Diệp Vô Ưu trong lòng có chút sững sờ, thầm nghĩ giữa hai người họ chẳng lẽ còn có quan hệ bí mật nào đó mà hắn không biết. “Người không chỉ là sư phụ của ta...” Hoa Nguyệt Lan nhẹ lắc đầu, thâm âm chợt trầm xuống.
“Mà... mà... sư phụ nàng với nàng còn có quan hệ gì vậy?” Diệp Vô Ưu lúc này quả có chút ngơ ngác không hiểu, hắn hoàn toàn không thể đoán ra Vân La và Hoa Nguyệt Lan có quan hệ gì.
“Kì thật, vào hơn hai mươi năm trước, sư phụ và ta đều có thân phận giống nhau.” Hoa Nguyệt Lan trầm ngâm một lúc rồi nhẹ nhàng nói.