Vô Lại Quần Phương Phổ

quyển 8 chương 5: bán tiêu triền miên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tốt lắm, ngươi muốn tìm chết!" Lãnh Tâm Âm oán hận nói.

Diệp Vô Ưu cảm thấy buồn bực, Lãnh Tâm Âm trong lòng thật sự càng thêm buồn bực, mặc dù đã thất thân cho Diệp Vô Ưu, nhưng nàng cũng rất không quen thân mật xưng hô loạn lên của hắn, đáng tiếc mặc dù nàng có tức giận như thế nào, Diệp Vô Ưu này thế nào cũng muốn làm loạn, quả thực mắng hắn không có hiệu quả, đánh hắn lại không thể nặng tay, còn có biện pháp gì đây?

"Sư phụ lão bà, đừng nóng giận mà." Diệp Vô Ưu hì hì cười, từ phía sau ôm nàng ngang lưng nói: "Đừng nói vậy, ta mà thật sự chết đi, người sẽ thương tâm đấy, vì vậy, để không cho người thương tâm, ta nhất định không thể chết được."

"Ta sẽ thương tâm sao? Ngươi mà chết, ta thật sự cao hứng còn không kịp!" Lãnh Tâm Âm hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi đừng tự tác đa tình nữa đi!"

"Sư phụ lão bà, nói lời không thật với tâm là

không được đâu." Diệp Vô Ưu vừa nói, hai tay một bên bắt đầu làm những việc không có quy củ, bàn tay chậm rãi di động lên phía trên, sau khi lên tới song phong của nàng, còn cách một lớp quần áo, nhẹ nhàng xoa cái nơi đôi ngọc nữ phong tràn ngập đàn tính. cảm thụ thật tuyệt vời, làm cho dục vọng trong lòng hắn dần dần trổi lên.

Lãnh Tâm Âm thân thể trở nên có chút lửa, từ song phong truyền đến khác thường cảm giác, kích thích dục vọng trong đáy lòng nàng, mặc dù nhiều năm tới nay nàng vẫn đều là giữ thân như ngọc, nhưng vẫn là một phụ nữ thành thục, một khi những xúc cảm nam nữ với thứ tư vị này, khả năng chống cự của nàng liền trở nên yếu nhược đi rất nhiều. Mà người chọc phá nàng, lại là nam nhân duy nhất của nàng, tự nhiên là càng thêm kích phát dục vọng.

"Tử đản, ngươi vừa, lại muốn làm cái gì?" Lãnh Tâm Âm rên rỉ một tiếng, nhẹ giọng mắng.

"Với người sư phụ như nàng vậy, nàng nói ta muốn làm cái gì đây?" Diệp Vô Ưu có chút thở hổn hển nói, lúc này kiên đ của hắn đã hung dũng tực vào lưng Lãnh Tâm Âm, hai tay cũng đã rời khời khỏi cặp nhũ phong của nàng song lại bắt đầu thoát dần xiêm y của nàng.

Chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ quần áo trên cơ thể Lãnh Tâm Âm đã biến mất. Ngọc đồn Lãnh Tâm Âm tức khắc liền lộ ra trong không khí, bàn tay đầy dục hỏa của Diệp Vô Ưu đang để trên phong đồn nàng ta nhẹ nhàng ma sát, Lãnh Tâm Âm nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ nhẹ. Chỉ chốc lát nàng cũng dồng tình mà di chuyển.

nl."Sư phụ tốt của ta, phối hợp một chút nha!" Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng vừa nói, một bên cũng đồng thời lấy tay nhẹ nhàng vỗ nàng từ phía sau lưng. Lãnh Tâm Âm liền tức khắc hiểu được ý đồ của gã hỗn đản này.kien

"Tử sắc lang!" Lãnh Tâm Âm trong lòng mắng thầm. Mặc dù có chút tức giận, nhưng cũng rất phối hợp, liền nằm úp sấp, hai tay để tại mép giường, khiến cho phong đồn mê người càng nhếch cao lên, Hơn nữa còn khiến cho bộ vị bí ẩn kia cũng như ẩn như hiện.

Sớm kiềm chế không được, Diệp Vô Ưu không khách khí, nhanh chóng cỡi quần áo, hai tay đè trên kiều đồn Lãnh Tâm Âm, cố gắng dùng sức vào thắt lưng, từ phía sau nàng mà tiến vào trong cơ thể nàng ta.

"A a ……" Một tiếng rên rỉ ngân vang phát ra từ đôi môi anh đào của Lãnh Tâm Âm, lập tức Lãnh Tâm Âm nhận ra âm thành mà mình vừa phát ra thật vô cùng phóng đãng, liền nhanh chóng cắn môi. Cố gắng không cho chính mình phát ra thứ âm thanh đó. Song, Diệp Vô Ưu càng mãnh liệt công kích hạ thân nàng mang đến từng trận khoái cảm, thât sự làm cho nàng không còn nhịn được đành mở miệng phát ra tiếng rên rỉ mất hồn đích, lại một lần nữa từ trong miệng nàng phát ra những âm thanh kỳ quái.

Giờ tý.

Cách “Thú liệp sơn trang” phía bắc hai dặm là một mảnh rừng rậm. Thú liệp sơn trang thành lập cũng trãi qua một đoạn thời gian, mà cả mảng rừng rậm này lại càng cổ kính. Có lẽ bởi do bên trong có những cây đại thụ tán lá che trời, trong đó bên dưới một cây đại thụ, giờ phút này đang có một người đứng yên, thân mặc bạch y, dáng tựa tiên tử.

Tại cái rừng rậm hắc ám này, có thể vì sự xuất hiện của bạch y tiên tử mà nơi này mới có thêm chút màu sắc, khuôn mặt của bạch y tiên tử có chút nhíu lại, nàng chả có chút nào cao hứng mà còn đượm nét sầu buồn.

Vị bạch y tiên tử này không ai khác là Tô Tố Tố, hiện nàng đang đợi Diêp Vô Ưu. Bây giờ đã qua giờ tý mà ngay cả cái bóng của hắn cũng không thấy.

Tô Tố Tố trong lòng có chút kỳ quái: “Diệp Vô Ưu háo sắc như vậy, dù biết ta gây bất lợi cho hắn, hắn cũng sẽ đến, vậy sao đến giờ hắn lại chưa xuất hiện?” nàng tự tin vào tư sác của bản thân, có khả năng hấp dẫn nam nhân, với loại háo sắc như Diệp Vô Ưu thì lại càng lớn hơn nữa, nàng đã hẹn hắn gặp mặt không lý nào hắn không xuất hiện

Có điều bản thân Tô Tố Tố không thể nào ngờ rằng, lúc này Diệp Vô Ưu đang triền miên cùng Lãnh Tâm Âm, từ lâu hắn đã quên mất đi cuộc hẹn với nàng, bây giờ trong lòng hắn chỉ có cơ thể kiều mỵ Lãnh Tâm Âm. Lúc này hắn nhấc cao đôi chân thon dài của Lãnh Tâm Âm khoác cả hai chân nàng lên vai, hai tay hắn lại kéo tay Lãnh Tâm Âm, làm cơ thể nàng ta bị nhấc bổng trong khoảng không,, khiến cho cái địa phương kỳ lạ của hai người tự nhiên lại càng khắn khít sít sao hơn. Hắn mỗi lần cố gắn di chuyễn đều khiến cho Lãnh Tâm Âm phát ra những thanh âm phiêu đãng lòng người.

“ Tử hỗn đãn, ta không được rồi, người đừng như thế nữa.” Thanh âm Lãnh Tâm Âm có chút tắc nghẽn, trong giọng nói mang theo tia năn nỉ

Diệp Vô Ưu cử động hung hăn hơn rồi sâu đó ôm lấy Lãnh Tâm Âm lăn lộn trên giường, hắn lúc này đã ngừng công kích nàng ta, nằm úp lên người nàng rồi từ bên ta nhẹ nhàng nói: “Thật là sư phụ tốt của ta, hãy gọi ta một tiếng phu quân đi. Ta sẽ tha cho nàng.”

"Ngươi mơ tưởng!" Lãnh Tâm Âm giọng nói có chút giận dữ.

Vì vậy cuộc chiến tưởng chừng kết thúc lại tái khởi tranh phong, không đến một khắc, Lãnh tâm Âm đã cất những tiếng rên rỉ mê người. Chỉ là lúc này nàng không còn cầu xin tha nữa, xem ra nàng mặc kệ chuyện gì quyết không kêu Diệp Vô Ưu một tiếng phu quân.

Giờ tý canh ba, trận chiến của Diệp Vô Ưu cùng Lãnh Tâm Âm cuối cùng cung vào giai đoạn cao trào rồi kết thúc. Tuy có song tu công pháp tương trợ nhưng Diệp Vô Ưu cũng lâm vào trạng thái kiệt sức, mà Lãnh Tâm Âm càng không có khí lực, rất nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Đúng lúc này Diệp Vô Ưu bỗng nhớ tới cái hẹn mà hắn cùng Tô Tố Tố lúc trước đã ước hẹn.

nl.Vốn là hắn cũng chưa hề đáp ứng với Tô Tố Tố nhất định sẽ đi gặp nàng ta. Chỉ là ngay khi nghĩ đến hắn lại có chút hứng thú muốn đi. Nguyên căn cũng vì hắn đối với Tô Tố Tố không phải không lưu tâm, đặc biệt hơn là bên nàng còn có tám chị em đồng sinh, khiến cho trái tim của hắn ngứa ngáy khó chịu. Xong hắn cũng hiểu được, muốn có tám chị em đó, trước hết chỉ sợ hắn phải qua được cửa ải của Tô Tố Tố.

Nhìn sang người ngọc đang nghỉ ngơi kế bên, Diệp Vô Ưu thoáng có hcut do dự, song rốt cục cũng quyết định mặc áo rời giường. Song còn có chút việc mà hắn vẫn chưa nghĩ tới là liệu Tô Tố Tố giờ này có còn đợi hắn tại chỗ hẹn hay không.kien

Mặc quần áo một cách nhanh chóng, xong hắn lại khoát cho Lãnh TÂm Âm thêm một lớp chăn nữa, rồi han xuyên qua cửa sổ. Chỉ là hắn như thế nào cũng không nghĩ ra hắn vừa ra tới bên ngoài, Nữ tử thành thục Lãnh Tâm Âm của hẵn đang mỡ đôi mục châu nhìn vào hư vô một cách bình thản.

Một lát sau, Diệp Vô Ưu liền tới phía bắc thú liệp sơn trang, đi vào trong rừng rậm. Hắn nhìn chung quanh một chút, thật sự không thấy Tô Tố Tố.

“Xem ra nàng đã đi.” Diệp Vô Ưu lầu bầu nói. Nói xong quay lưng cất bước. Dù sao lúc này hắn cùng Tô Tố Tố không nên gặp mặt.

“Diệp công tử quả nhiên tới đây sao?” Lúc này thanh âm một người đột nhiên vang đến bên tai hắn. Lập tức một bóng trắng theo chợt lóe lên, Tô Tố Tố xuất hiện sau lưng Diệp Vô Ưu khoảng một trượng. “Tố Tố đã đợi nữa canh giờ, còn tưởng công tử sẽ không đến nơi này!”

“Tô dại mỹ nhân xinh đẹp, ta thế nào có thể bội ước không đến đây?” Diệp Vô Ưu hì hì cười.” Đại mỹ nhân người cùng ta hẹn gặp như vầy có chút làm ta hiểu lầm.”

“ Không biết công tử hiểu lầm cái gì?” Tô Tố Tố khẽ cười.

“DưỜng nhiên là hiểu lầm dại mỹ nhân nàng sẽ có phần lễ đặc biệt dành cho ta rồi!” Da mặt của Diệp Vô Ưu quả Thực rất dày.” Tại nơi bí ẩn này, lại giữa đêm, nàng nói cô nàm quả nữ như chúng ta ở đây có thể phát sinh sự tình gì?”

“Diệp công tử muốn Tố Tố như vậy cũng không khó.” Tô Tố Tố hờ hững đáp. “ Chỉ cần công tử có thể biểu hiện đầy đủ thành ý là được.”

“Thật chứ?” Diệp Vô Ưu tỏ ra khá kinh ngạc xen lẫn với vui mừng.”Tô dại mỹ nhân, người nói đi, muốn ta thể hiện thành ý như thế nào đây?”

“Kỳ thật chuyện này đối với Diệp công tử mà nói quả thực không chút khó hăn.” Tô Tố Tố có chút trầm ngâm, xong nói tiếp:” Chỉ cần Diệp công tử mang người của mình rời khỏi thú liệp sơn trang là được.”

“Ồ! Điều đó quả thực rất đơn giản, lúc nào ta cũng có thể rời đi!” Diệp Vô Ưu vội ứng thanh đáp ứng.

“ Diệp công tử, không phải chỉ có một mình công từ rời đi mà những người bên cạnh của công tử cũng phải rời đi, cả Hoa Vân La cung chủ. Nếu nhưng có để khiến cho Lãnh tong chủ rời đi thì thực lả rất tốt. Tô Tố Tố chậm rãi nói.

“Thiệt là, đâu cần phức tạp như vậy, sao ngươi không kêu ta đem Tuyết Minh Cương giết đi!” Trong lòng Diệp Vô Ưu vừa hiện lên một người, ngoài miệng lập tức lên tiếng.

“Diệp công tử nói đùa rồi, Chúng ta không hề có ý ra yêu cầu giết chết thái tử điện hạ.” Tô Tio Tố có chút sững sờ, lập tức miễn cưỡng nói.

‘Tô đại mỹ nhân, Người đàng hoàng không nói điều ám muội, nàng cũng không có gì cần phải che giấu, ta cũng nói thật cho nàng biết, ta và Tuyết Minh Cương kệ tuyệt không có chút quan hệ, ta sở dĩ hiện tại đến nơi này thuần túy chỉ để nhìn thấy diện mạo của sư phụ mà thôi. Chỉ là gần đây, ta lại có chút khó chịu hắn, thực muốn đem hắn giết đi cho xong.” Diệp Vô Ưu lại nói tiếp;” Nếu tô dại mỹ nhân nàng nói ra, ta sẽ vui vẽ giúp nàng thành toàn chuyện này.”

“Ôi? Diệp công tử có thành kiến đối với thái tử điện hạ sao?” Tô Tố Tố có chút kinh ngạc hỏi.

“Tô đại mỹ nhân, ta cũng cũng không muốn dấu giếm nàng, sư phụ lão bà của ta, là người của ta, chỉ cho phép bản thân ta nhìn mà thôi, bất kỳ người nào có ý tứ với lão bà của ta cũng không được. Tên Tuyết Minh Cương kia khiến lão bà của ta phải làm việc, khiến nàng không thể theo ta, chuyện này ta cũng không tính. Diều hắn không nên làm là đối với nàng có ý đồ đen tối. Tô đại mỹ nhân nàng nói coi, ta có phải nên giết hắn hay không?” Vẻ mặt của Diệp Vô Ưu có chút tức giận.

Hắn thật ra chỉ nói hưu nói vượn, Tuyết Minh Cương thật sự có thích Lãnh Tâm Âm hay không, hắn hoàn toàn không biết. Tuy nhiên vì giữ lời với Tô Tố Tố, hắn tựa hồ cũng tự đưa ra một câu chuyện. Chỉ là bản thân hắn cũng không thể ngờ rằng, chuyện hắn bịa ra lại có một phần sự thật trong đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio