Vô Lại Quần Phương Phổ

quyển 1 chương 22: vân mộng thập tiên tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bản thân cũng có tu vi như thần thâu, ánh mắt không ngừng dò xét trên dưới, phải trái toàn thân đối phương xem có thứ gì đáng lấy không, cuối cùng hắn phát hiện ra Lam Tiểu Phong còn giấu thứ gì đó. Không những thế lại còn rất quan tâm đến thứ đồ ấy. Bởi vậy, hắn quyết định sẽ trộm lấy món đồ ấy của Lam Tiểu Phong, cho cái tên tiểu tử ấy biết dám khinh thường mà đắc tội với Diệp Vô Ưu thì phải chịu hậu quả như thế nào.

Giống như những lần trước, khi Diệp Vô Ưu muốn nhảy đến bên Mộ Dung Tiểu Tiểu, Lam Tiểu Phong lại nhanh chóng chặn lại. Có điều lần này Diệp Vô Ưu tịnh không lùi lại ngay mà xô thẳng vào người Lam Tiểu Phong rồi mới nhanh chóng nhảy ra phía sau, lần này, trong tay hắn đã có thêm một quyển lụa trắng.

“A, họa tượng của ta”, nhìn thấy quyển lụa trắng trong tay Diệp Vô Ưu, Lam Tiểu Phong la lên thảm thiết, rồi phóng như bay về phía Diệp Vô Ưu.

“Ha ha, tiểu hoa si ngươi lại mà đuổi theo ta này, trước khi về đến khách sạn mà ngươi bắt kịp ta thì ta sẽ trả lại cho ngươi!” Diệp Vô Ưu cất ngay quyển lụa bạch vào trong người rồi vừa nói vừa triển khai Vô Ảnh thân pháp, như một làn khói bay về phía khách sạn.

Tình thế đã thay đổi, lúc trước Diệp Vô Ưu không có cách nào vượt qua Lam Tiểu Phong, giờ thì ngược lại, Lam Tiểu Phong cũng vô phương bắt được Diệp Vô Ưu. Công phu chạy trốn của Diệp Vô Ưu quả thật siêu hạng, chỉ thấy Diệp Vô Ưu đã nhẹ nhàng vượt tường vào khách sạn rồi Lam Tiểu Phong mới về đến trước cửa.

Một lát sau, Diệp Vô Ưu đã về đến phòng mình, nhảy lên giường, duỗi chân, thoải mái nằm xuống, tay cầm quyển lụa bạch giở ra, đang chuẩn bị thưởng thức thì nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lam Tiểu Phong đang đứng đó nhìn Diệp Vô Ưu.

“Tiểu hoa si, ngươi mà dám đến cướp, ta sẽ xé tan cho ngươi xem.” Chỉ một câu nói đó của Diệp Vô Ưu thôi đã Lam Tiểu Phong lập tức đứng lại, một bước cũng không dám tiến.

“Tranh vẽ Vân Mộng thập tiên tử sao? Thật là món đồ tốt, chính là thứ ta muốn đây!” Diệp Vô Ưu rất mực hưng phấn. Nghe vậy, Lam Tiểu Phong đã cay đắng lại càng cay đắng.

“Ồ, không thể sai được, đây là người có thể sánh với Băng tỷ tỷ.”

“Oa, thân hình này thật là đẹp!”

“Không sai, không sai, đây chính là hình Hàm Yên, một yêu tinh!”

Diệp Vô Ưu mở dần cuộn tranh ra, thong thả xem từng hình một, rất chăm chú, chốc chốc lại bật lên tán thưởng. Phía trên hình vẽ mỗi mĩ nhân đều có những thông tin chi tiết về tên tuổi, lai lịch v.v… Mỗi hình vẽ mĩ nhân này, nếu mang bán ra ngoài, đều là những bảo vật vô giá.

Lam Tiểu Phong tội nghiệp đứng bên cạnh không dám phát ra âm thanh nào, chỉ âm thầm cầu nguyện Diệp Vô Ưu sau khi xem xong có thể trả lại cho hắn. Đó là cả sinh mệnh của hắn, hắn hoàn toàn phải dựa vào những bức vẽ đó để tìm vợ cho mình!

“A! Vị tiên nữ áo trắng xếp thứ nhất trong Vân Mộng thập tiên tử này quả là danh bất hư truyền mà. Nhìn tranh thôi đã thấy khó phân cao thấp với Băng tỷ tỷ rồi. Đáng tiếc là nàng ở tận Phiêu Tuyết đế quốc, hơi xa. Uhm, sau này sẽ đi tìm nàng!” Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng đã xem tới những chữ cuối cùng, vừa xem vừa tự lẩm bẩm.

“Diệp gia ca ca, huynh đã xem xong rồi chứ? Có phải có thể trả lại cho ta rồi không?” Lam Tiểu Phong sốt ruột nhìn Diệp Vô Ưu hỏi, thanh âm có vài phần cầu khẩn.

“Trả lại cho ngươi á? Sao ta phải trả cho ngươi?” Diệp Vô Ưu có vẻ không vui nhìn Lam Tiểu Phong, tựa hồ như đã quên sạch những gì mình mới nói trước đó không lâu.

“Huynh đã nói là sau khi xem xong sẽ trả cho đệ mà. Diệp gia ca ca, nam tử hán đại trượng phu đã nói phải giữ lời, huynh không thể chơi xấu như vậy được!” Lam Tiểu Phong nói, mặt như muốn khóc.

“Tiểu hoa si, ngươi thật là đồ ngốc. Ta cho ngươi hay, làm người không thể vô sỉ nhưng nhất định phải vô lại.” Diệp Vô Ưu nói, chẳng hề ngẩng đầu lên lấy một cái, vẫn chăm chú nhìn hình tiên nữ áo trắng. “Lại nói, mấy bức hình này đều là hình vợ của ta, sao lại phải trả cho ngươi?”

“Diệp gia ca ca, huynh không được nói xàm thế chứ, đó là tranh vẽ Vân Mộng thập tiên tử, sao có thể là hình vẽ vợ huynh được? Tuy vợ huynh và họ đều đẹp như nhau, nhưng vợ của huynh không thể có vị trí trong đó được!” Lam Tiểu Phong rất muốn tiến đến lấy lại cuộn tranh nhưng lại sợ không cẩn thận làm hỏng mất, đành nói đạo lý với Diệp Vô Ưu vậy.

“Ai bảo là vợ ta và họ đẹp như nhau? Vợ ta so với họ còn đẹp hơn nhiều.” Diệp Vô Ưu bất mãn, ngẩng lên trừng mắt với Lam Tiểu Phong. “Tiểu hoa si, ta nói cho ngươi biết, Băng tỷ tỷ là người xinh đẹp nhất!”

“Đúng, đúng, đúng, tiên tử tỷ tỷ đẹp nhất. Diệp gia ca ca, huynh mau trả tranh lại cho ta đi!” Lam Tiểu Phong vội nói.

“Ta đã nói rồi, mấy hình đó đều là vợ của ta, tự ta sẽ giữ, đương nhiên là không thể trao cho ngươi được!” Diệp Vô Ưu một mực từ chối. “Tiểu hoa si, tuy ta đã có Băng tỷ tỷ nhưng trước khi ta xuất môn, ta đã từng thề nhất định phải cưới Vân Mộng thập tiên tử về nhà làm vợ!”

“Nhưng huynh đã có vợ rồi kia mà!” Lam Tiểu Phong cố gắng thuyết phục Diệp Vô Ưu.

“Nam nhi không được phép hạ lưu nhưng nhất định phải phong lưu. Ai nói ta đã có vợ rồi thì không được lấy vợ nữa? Cùng lắm ta đem Vân Mộng thập tiên tử cho Băng tỷ tỷ làm thị nữ thì sau này nhất định Băng tỷ tỷ sẽ không tức giận nữa!” Diệp Vô Ưu đắc ý nói. “Còn nữa, tiểu hoa si, ta cảnh cáo ngươi, ngươi cũng đã có vợ, không được có ý tứ gì với mấy bà vợ của ta nữa!”

“Diệp gia ca ca, huynh đừng nói oan cho đệ, đệ làm gì đã có vợ nào!” Lam Tiểu Phong vội phản đối.

“Hi hi, Lam tiểu ca ca, ngươi nói vậy là không đúng rồi!” Tiếng Hàm Yên từ trước cửa vọng vào. Nàng và Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng đã về đến khách sạn. “Ngươi đã trao sính lễ cho nha đầu ngốc của ta rồi, không thể chối bỏ hôn ước như vậy chứ!”

“Ha ha ha…!” Diệp Vô Ưu cất bức họa vào trong người, cười lớn. “Tiểu hoa si, ta nói ngươi đã có vợ, có sai đâu? Lần trước ngươi nạp sính lễ vẫn còn hơi ít, bức tranh này coi như bổ sung cho đủ vậy!”

“Phải rồi, phải rồi, Lam gia tiểu ca ca, khi nào thì ngươi mới đến rước nha đầu ngốc đây?” Hàm Yên đứng bên cạnh thúc giục.

“Tỷ tỷ, nha đầu ngốc là ai vậy?” Mộ Dung Tiểu Tiểu tò mò hỏi.

Lam Tiểu Phong hết nhìn Hàm Yên lại quay sang nhìn Diệp Vô Ưu, đỏ mặt kêu lên: “Ta, ta không lấy nha đầu ngốc đâu!”

“Tiểu hoa si, ai vừa nói nam tử hán đại trượng phu đã nói phải giữ lời vậy? Ngươi đã đồng ý lấy nha đầu ngốc, sao giờ lại muốn thoái hôn vậy?” Diệp Vô Ưu vẫn không chịu buông tha.

“Điều này, ta…” Lam Tiểu Phong nhất thời chân tay như mất hết cảm giác, ấp a ấp úng hết nửa ngày trời cũng không nói được tiếng nào, cuối cùng đành lấy bộ dạng đáng thương năn nỉ Diệp Vô Ưu: “Diệp gia ca ca, chúng ta tốt xấu gì cũng là chỗ quen biết, huynh giúp đệ đi, đệ không lấy nha đầu ngốc đâu!”

“Chuyện đó hả, ta còn phải cân nhắc đã”, Diệp Vô Ưu cười cười nhìn Lam Tiểu Phong. “Nhưng trước tiên ta vẫn phải hỏi ngươi, ngươi có còn muốn có bức tranh đó nữa không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio