“Đừng nghĩ ta chỉ hung dữ ngoài miệng. Mau quay trở về khách điếm, đừng ở đây quấy rầy ta!” Hoa Nguyệt Lan trở nên cứng rắn, cất giọng lạnh lùng nói.
“Đi thì đi!” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm trong lòng. Nhìn dáng điệu Hoa Nguyệt Lan, hắn biết rằng đêm nay chẳng thể chiếm được tiện nghi gì của nàng. Thêm vào đó, trong lòng hắn cũng có một chút không thoải mái, Yến Băng Cơ đã ra đi, điều này ảnh hưởng không nhỏ đến hắn.
“Công chúa lão bà, ta đi đây. Đêm mai sẽ lại tới tìm nàng.” Diệp Vô Ưu tiện miệng nói một câu, thân hình chớp lên, nhanh chóng rời khỏi tẩm cung của Hoa Nguyệt Lan.
Lần này chẳng có ai truy sát hắn, Diệp Vô Ưu trở về khách điếm thuận lợi, nhảy lên giường Yến Băng Cơ, mong tận hưởng chút tàn hương Yến Băng Cơ còn lưu lại đâu đây. Chẳng bao lâu, hắn đã từ từ chìm vào giấc ngủ.
oo
“Vô Ưu ca ca, không hay rồi, không hay rồi!” Sáng sớm hôm sau, tiếng la của Hàm Yên khiến Diệp Vô Ưu giật mình tỉnh giấc.
“Ngươi mới là không hay, ta rất tốt mà!” Diệp Vô Ưu không cao hứng trừng mắt nhìn Hàm Yên.
“Vô Ưu ca ca, Băng tỷ tỷ đi mất rồi!” Hàm Yên nhệch miệng nói.
“Ta biết rồi!” Diệp Vô Ưu uể oải đáp. “Chẳng phải việc gì lớn. Hôm nay chúng ta đi tìm Băng tỷ tỷ!”
Diệp Vô Ưu tỏ ra bất cần nói: “Băng tỷ tỷ đi rồi cũng tốt. Ta đã có thể thoải mái đi tìm cái tên mặt trắng Tạ Trường Phong đó, tính nợ với hắn.”
“Ha, Băng tỷ tỷ nếu ở đây khẳng định sẽ không để chúng ta đi.” Hàm Yên liến thoắng. “Vô Ưu ca ca, bây giờ chúng ta đi kiếm Tạ Trường Phong luôn được không?”
“Đừng sốt ruột, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo. Đến đêm mới đến phủ tướng quân.” Diệp Vô Ưu nghĩ ngợi nói. Làm chuyện mờ ám thì ban đêm là phù hợp nhất, ban ngày ư, sẽ phát sinh nhiều sự tình phải đối phó.
Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Lam Tiểu Phong cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu đang ở bên ngoài. Mộ Dung Tiểu Tiểu hiện tại giống như cái bóng của Hàm Yên. Hàm Yên đi đâu, nàng liền theo đến đó. Còn Lam Tiểu Phong, chỉ liếc mắt một cái là biết đến tìm Diệp Vô Ưu làm gì.
“Diệp ca ca!” Vừa nhìn thấy Diệp Vô Ưu, Lam Tiểu Phong liền tiến lại gần. Một bộ dạng xu nịnh hiện rõ trên mặt.
“Cái gì?” Diệp Vô Ưu không khách khí hỏi.
“Diệp ca ca, huynh hôm qua đã đáp ứng giúp đệ trộm kiếm…” Lam Tiểu Phong ấp a ấp úng nói, tựa hồ thấy có chút hơi trơ tráo.
“Ta biết rồi. Ta có thể giúp ngươi ăn trộm. Bây giờ chúng ta đi đến phủ tướng quân, tìm hiểu kỹ lưỡng địa hình phủ tướng quân. Đến đêm chúng ta sẽ chính thức hành động.” Diệp Vô Ưu nói với vẻ hơi khó chịu.
“Nhưng…, Diệp ca ca! Tạ Trường Phong không nhất định phải ở tướng quân phủ!” Lam Tiểu Phong do dự một lúc rồi nói.
“Bất kể chuyện gì, trước tiên đêm nay phải đến đốt phủ tướng quân.” Diệp Vô Ưu phất phất tay. “Tiểu hoa si, ngươi cứ yên tâm. Ta nhất định có thể trộm được bảo kiếm của gã mặt trắng đó!”
Mặc dù cái tay Diệp Vô Ưu này chẳng có chút tín nghĩa gì, song lần này Lam Tiểu Phong lại tín nhiệm hắn vì thế cũng không nói thêm lời nào.
“Công tử, thiếp đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng rồi.” Một thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng truyền đến tai mọi người. Không cần nói, tự nhiên là Thất Thất đã đến.
Dùng bữa xong, đám Diệp Vô Ưu đứng dậy rời khỏi khách điếm, nhằm hướng phủ tướng quân thong thả dạo bước. Thất Thất thì bị Diệp Vô Ưu lưu lại khách điếm. Hắn lúc này không có tâm tình đưa nàng đi dạo khắp nơi.
Tạ gia ở Bách Hoa đế quốc tuy không có địa vị lớn, nhưng phủ tướng quân thực sự rất hùng vĩ. Đặc biệt phía trước cổng phủ tướng quân có hai con thạch sư rất lớn, cảm giác hiển nhiên hoàn toàn khác biệt so với thạch sư của những phủ đệ khác. Cũng bởi vì thế, Diệp Vô Ưu khi đến bên ngoài phủ tướng quân, liền chăm chăm ngó hai con thạch sư.
“Tiểu nha đầu, đến đêm ngươi đưa cho ta hai quả Thiên lôi đạn!” Diệp Vô Ưu nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu nói.
“Không đưa, sao ta nhất định phải đưa cho ngươi!” Mộ Dung Tiểu Tiểu cong cớn, tỏ ra không cao hứng nói.
“Vô Ưu ca ca, huynh muốn làm gì?” Hàm Yên yêu kiều hỏi.
“Muốn thổi bay hai con thạch sư này.” Diệp Vô Ưu nói với vẻ chẳng quan tâm lắm.
“Hi hi, Vô Ưu ca ca, huynh cứ yên tâm! Muội có thể giúp huynh thổi bay chúng đi.” Hàm Yên cười hi hi nói.
Diệp Vô Ưu không phải kẻ ngốc. Hắn biết rằng mình không có khả năng bảo Mộ Dung Tiểu Tiểu giúp, bất quá, chỉ cần Hàm Yến nói một tiếng, Mộ Dung Tiểu Tiểu khẳng định sẽ vui vẻ nghe lời.
Bốn người lang thang bên ngoài phủ tướng quân một hồi, cơ bản đã nắm vững tình hình mặt ngoài phủ tướng quân. Còn tình hình bên trong, thực không có chút hiểu biết nào. Ban đầu Diệp Vô Ưu muốn đi vào xem xem, nhưng phát hiện phủ tướng quân giới bị rất nghiêm ngặt. Vì không muốn đả thảo kinh xà, hắn quyết định tạm thời bỏ qua. Đợi đến đêm, hắn trở lại sẽ âm thầm tiến vào tìm hiểu.
oo
Nửa đêm đến, những người đang phải chờ đợi như Diệp Vô Ưu hầu như đã không còn nhịn được nữa, liền vội vã rời khách điếm, nhằm hướng phủ tướng quân lao tới.
Hai tiếng nổ lớn phát ra, báo hiệu cuộc tấn công phủ tướng quân của Diệp Vô Ưu đã bắt đầu. Khói bụi cuồn cuộn mù mịt, đá tảng bay loạn xạ. Sau tiếng nổ lớn, hai con thạch sư hùng vĩ trước cổng phủ tướng quân đã trở thành lịch sử, biến mất hoàn toàn.
Vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu thật hưng phấn, đây chính là công lao của nàng, nàng sao có thể không hưng phấn?
Hai tiếng nổ lớn này đã làm kinh động tất cả mọi người trong phủ tướng quân. Nhưng vào lúc này lại nghe thấy vài người cao giọng hét lớn: “Có cháy, có cháy, mau tới cứu hỏa!”
Ngọn lửa phát ra từ đâu, không một ai biết. Lúc này phủ tướng quân nhanh chóng rơi vào tình trạng hỗn loạn. Đó đúng là kết quả mà Diệp Vô Ưu mong muốn.
Lam Tiểu Phong, Hàm Yên, Mộ Dung Tiểu Tiểu ba người vẫn ở trước cổng phủ tướng quân gây ra hỗn loạn, còn Diệp Vô Ưu tranh thủ sự hỗn loạn đó lẻn vào trong phủ. Hắn đánh ngã một tên hạ nhân của tướng quân phủ, lột lấy y phục mặc vào, sau đó ung dung thong thả đi khắp phủ tướng quân.
Hôm nay Diệp Vô Ưu thuần túy đến để gây náo loạn, mục đích tự nhiên là muốn phát tiết oán khí bấy lâu. Hôm trước hắn bị cái tên mặt trắng Tạ Trường Phong đó truy sát, suýt nữa chẳng toàn mạng, hôm nay hắn mà không làm cho nơi này đảo lộn trời đất, hắn khó tiêu hóa nổi khí tức trong lòng.
Hắn lẻn vào một căn phòng, nhìn thấy bình hoa cùng các thứ lặt vặt rơi vãi liền tiện tay lục soát chỗ này. Chợt có người đi đến, hắn liền ra tay đánh ngã. Dù tu vi của hắn rất kém nhưng đối với một hạ nhân trong phủ tướng quân thì chuyện đối phó có thừa.
Không biết có phải vận khí Diệp Vô Ưu rất tốt hay không, đang lang thang khắp nơi gã đột nhiên lạc đến võ trường nội bộ của phủ tướng quân. Võ trường cất giữ rất nhiều binh khí. Chỉ đáng tiếc là hắn không nhìn thấy thần binh Thanh Vân ở đâu.
Diệp Vô Ưu cũng chỉ muốn phá phách. Trong mọi trường hợp nếu có thể phá phách liền phá phách. Đến khi hắn rời khỏi, võ trường đã trở thành một đám tan hoang.
“Không hiểu cái tên mặt trắng Tạ Trường Phong ở chỗ nào. Chắc chắn Thanh Vân kiếm kia giấu trong phòng ngủ của hắn!” Diệp Vô Ưu nói thầm trong lòng, không kìm được có chút hối hận đã đánh ngất mấy người. Bằng không, cũng có thể tìm một người tra hỏi!
Chạy quanh phủ tướng quân, Diệp Vô Ưu chợt đến trước cửa một tiểu các lâu nằm độc lập một chỗ. Đó là một căn tiểu trúc lâu cao hai tầng, bên cạnh trúc lâu có một hồ nhỏ, trong hồ thấy toàn là lá sen.
Trên trúc lâu ánh đèn vẫn đang tỏa sáng, Diệp Vô Ưu không kìm được lòng hiếu kỳ đang nổi lên, bèn nhảy lên tầng trên trúc lâu. Theo ánh đèn, đẩy cửa tiến vào một gian phòng nhỏ ở lầu trên, ánh mắt chợt tràn ngập một màu xanh lục. Căn phòng bày trí rất trang nhã nhưng điều khiến Diệp Vô Ưu hứng thú nhất là có một mỹ nhân y phục bằng sa mỏng đang ngồi trên giường trúc bên trong.