Võ Lâm Bại Hoại

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn một màn này, Ngọc Như Hồng im lặng đứng yên, không biết vì sao trong mắt cũng bịt kín một tầng hơi nước. Chậm rãi kéo cánh cửa, y dựa vào tường thở hồng hộc không ngừng, ánh mắt thì rơi vào nơi xa xăm nào đó.

Giới Viện ở bên chưa bao giờ thấy y như vậy, không khỏi có chút lo lắng: “Như Hồng, ngươi không sao chứ?”

Đột nhiên, Ngọc Như Hồng ôm lấy hắn, gắt gao mà ôm chặt, đầu cũng tựa vào trong ngực hắn, buồn bực nói: “Giới Viện, đừng rời khỏi ta… Ta không thể mất ngươi…”

Vừa nghe lời này, thân thể Giới Viện đã cứng đờ, có chút giãy giụa nói: “Ngươi buông ra…”

“Không buông! Vĩnh viễn không buông!” Ngọc Như Hồng như đứa trẻ ôm chặt eo hắn không tha: “Ta không muốn phải hối hận, ta không muốn giống cha ta…” Vì không cách nào xác định được tương lai, vì không cách nào nắm giữ được hạnh phúc, lại càng hối hận khi không biết quý trọng, đến khi chính mắt thấy hạnh phúc trôi đi mới cố gắng níu giữ, nhưng lại phát hiện đã quá muộn… Y không muốn mất đi người quan trọng nhất của y, bởi vậy, y cần toàn lực mà giữ cho bằng được…

“Như Hồng…”

Giới Viện định nói gì đó, nhưng lại bị Ngọc Như Hồng cắt đứt, dung nhan xinh đẹp ngẩng lên, lúc này đã lệ ngân đầy mặt, như hoa lê trong mưa…

“Ngươi đừng nói gì cả, ta biết ngươi không thương ta, nhưng ta vĩnh viễn cũng không buông tha ngươi, ta sẽ vĩnh viễn quấn lấy ngươi!”

Lời nói tuy bá đạo, nhưng bộ dáng lại rất đáng thương, phảng phất như con chó nhỏ sợ bị người vứt bỏ. Nhìn khuôn mặt đầy lệ ngân cùng âm thanh nghẹn ngào, Giới Viện không nói nên lời, ngực như bị thứ gì đó chặn lại. Nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau lệ cho y, Giới Viện mấp máy môi, nhưng cuối cùng chỉ nói được hai chữ: “Như Hồng…”

Vì sao y cứ luôn làm khó hắn? Mặc dù những việc Ngọc Như Hồng làm với hắn thật không thể tha thứ, nhưng hắn chưa bao giờ trách y, thậm chí còn vô cùng quan tâm y, lo lắng cho y. Nhưng những yêu cầu của y lại trái với luân thường đạo lý, hắn không cách nào tiếp nhận, sau này thế nào hắn cũng không biết. Nhưng hôm nay hắn đã mất đi tất cả, người thân cận nhất của hắn là Như Hồng, vì sao y còn muốn ép hắn?

Cơn hờn dỗi đột nhiên tràn ra, Giới Viện đẩy y, rồi xoay người chạy nhanh về phía núi.

Ngọc Như Hồng giật mình một chút, rồi cũng quay đầu đuổi theo, y hiểu rõ hắn muốn tỉnh táo suy nghĩ, nhưng thân thể hắn còn yếu, lại mất đi nửa nội lực, làm sao y yên tâm để hắn một mình cho được.

Trên sườn núi phủ đầy lá khô, hồng hồng vàng vàng đẹp đến mê người.

Buổi chiều đầu đông, thời tiết vẫn còn ấm áp, gió nhẹ thổi tới cũng không rét lạnh. Đi đến sườn núi, Giới Viện thở hồng hộc mà tựa vào cây cổ thụ, theo sau là Ngọc Như Hồng vẫn thần thanh khí sảng, lẳng lặng đứng một bên.

Nhìn y hồi lâu, Giới Viện cuối cùng mới mở miệng: “Ta cảm thấy nội lực của ta đã mất đi gần nửa, có phải không có cách nào khôi phục, đúng không?” Vốn cũng biết, chỉ là không muốn truy cứu, bây giờ đi một quãng mà đã mệt không khác gì người không có võ công, hắn lại càng thêm xác định.

Ánh mắt chớp chớp, Ngọc Như Hồng an ủi nói: “Không đâu, ta sẽ nghĩ biện pháp khôi phục lại nội lực cho ngươi…”

“Biện pháp gì?”

Tránh đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm của hắn, Ngọc Như Hồng úp úp mở mở nói: “Thần y nói có, ngươi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ vì ngươi mà lấy cho bằng được!”

“Lấy? Lấy ở đâu?” Giới Viện gặng hỏi.

“…” Trầm mặc một lúc lâu, Ngọc Như Hồng mới thở dài, nói thật: “Thiếu Lâm Tự, Dịch Cân kinh. Ngươi yên tâm, dù khó khăn đến mấy ta cũng sẽ quyết lấy được Dịch Cân kinh…”

Mặc dù đã nghi ngờ sẽ nguy hiểm, nhưng sắc mặt Giới Viện vẫn trắng bệch. Dịch Cân kinh là trấn tự chi bảo của Thiếu Lâm Tự, được bốn vị đại trưởng lão Thiếu Lâm thay nhau trông coi, ngay cả phương trượng sư huynh còn không được nhìn thấy, thế mà y còn đòi đi lấy nó?

Mới bình tĩnh được một chút, trái tim lại bắt đầu loạn nhịp, làm hắn không thể trấn định được: “Ngươi muốn đến Thiếu Lâm Tự cướp? Ngươi cũng biết một mình ngươi căn bản không cách nào lấy được Dịch Cân kinh! Dịch Cân kinh vốn là trấn tự chi bảo của Thiếu Lâm Tự, làm sao dễ dàng để ngươi cướp được? Ngươi điên rồi sao?”

“Điên cũng được, chỉ cần có thể giúp ngươi khôi phục nội lực, thì dù địa ngục ta cũng xông vào!”

“Ngươi có từng nghĩ tới, xông vào Thiếu Lâm Tự, cướp trấn tự chi bảo, chỉ hai tội danh này cũng đủ cho ngươi vào chỗ chết? Ngươi tự tin có thể vượt qua được thập bát La Hán trận của Thiếu Lâm sao? Ngay cả ta, ngươi cũng không phải là đối thủ, làm sao có thể đoạt được Dịch Cân kinh trong tay tứ đại trưởng lão?”

“Dù là vậy ta vẫn muốn thử một lần, kể cả chết ta cũng phải cướp được nó.”

“Ngươi…” Nhìn ánh mắt y toát lên vẻ kiên định, Giới Viện nhất thời thất thần, sau lại càng lo lắng: “Ngươi không được đi! Hôm nay ngươi là người duy nhất ta có thể dựa vào, giờ ta đã mất gần nửa nội lực, nếu ngươi chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta… ta…”

Trong nháy mắt, khuôn mặt Ngọc Như Hồng như phát sáng, ánh mắt cũng lóe lên quang mang, y nhìn thẳng vào Giới Viện: “Xem ra trong lòng ngươi quả thật có ta.” Ngọc Như Hồng vui vẻ nói.

Nghe y nói thế, Giới Viện nghĩ lại lời mình vừa nói lúc tình thế cấp bách, quả thật rất dễ khiến người khác hiểu lầm, làm hắn xấu hổ mặt đỏ bừng bừng.

Ngọc Như Hồng cười ha ha, tự phụ nói: “Yên tâm đi, vì ngươi, ta nhất định sẽ bình an trở về.”

“Ngươi vẫn muốn đi?” Giới Viện cả kinh, bất chấp thẹn thùng, vội vàng ôm chặt lấy tay y, la lên: “Ngươi không được đi! Ta không cần khôi phục nội lực gì hết, chỉ cần chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh ẩn cư là được rồi, mà lúc đó cũng không cần đến võ công. Ngươi ngàn vạn lần không được đi Thiếu Lâm Tự!”

Ngạc nhiên nhìn hắn, Ngọc Như Hồng phảng phất như đang nhìn thứ gì đó mới lạ, Giới Viện thấy vậy, rụt cổ lại, nói: “Trên mặt ta… có gì sao? Không phải cũng bị biến già rồi chứ?”

“Không, không có gì…” Ngọc Như Hồng không cách nào giữ bình tĩnh được, y tiến lên ôm lấy Giới Viện, vui vẻ cười nói: “Giới Viện, ngươi nói muốn cùng ta tìm một nơi ẩn cư, không được quên đâu đó!”

“Hả?” Giới Viện ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình lại phát ngôn gây hiểu lầm! Ý của hắn là, tìm một chỗ ẩn cư sẽ không phải dùng đến võ công, như thế nào lại bị y giải thích thành…

“Ta không đi Thiếu Lâm Tự nữa, chúng ta tìm một nơi vắng vẻ ẩn cư, không để ai tìm được! Ngươi mất nội lực cũng không sao, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Bị y ôm chặt, Giới Viện nói không ra lời, thật đúng là họa từ miệng mà ra! Hơn nữa, hắn chỉ mất một nửa nội lực thôi, đâu có đến mức phải cần y bảo vệ. Chỉ là ngay lúc này, hắn cũng không muốn tranh cãi với Ngọc Như Hồng, nếu tương lai được sống một cuộc sống bình yên, vậy là được rồi.

Trong rừng phong, tiếng cười nhẹ nhàng theo gió vang xa…

————————-

Lúc tỉnh lại, Triệu Tĩnh thấy có một người đang ngồi bên giường, mái tóc xám trắng như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim hắn. Dung nhan chưa già mà tóc đã bạc trắng, trong lòng y có cam lòng không, có oán hận không?

Muốn vươn tay xoa lên mái tóc người yêu, nhưng tay lại không thể nhúc nhích, thì ra là bị Triệu Hồng Lân nắm chặt. Nhẹ nhàng ngồi dậy, Triệu Tĩnh nhìn hai tay đang giao quấn, không khỏi hoàng hốt, liệu bàn tay ấm áp này có cùng hắn vượt qua trời đông giá rét không? Song mười năm mưa gió, hai người như nước với lửa, dày vò lẫn nhau… thanh xuân đã qua, nếu đã xác định, thì sao trái tim lại vì y mà rung động?

Tay kia khẽ vuốt ve mái tóc xám bạc, Triệu Tĩnh mỉm cười, trên mặt thoáng hiện lên thần thái động lòng người. Mái tóc xám bạc này nhắc nhở hắn, “niên hoa dịch thệ”. Nếu không cách nào buông tay, vậy sao không một lần nữa toàn tâm mà lao vào, thời gian đâu thể để trôi qua vô ích.

Lại nhìn hai tay đang nắm chặt lấy nhau, Triệu Tĩnh còn có thể thấy được một vài dấu vết nhợt nhạt uốn lượn xuống đệm giường. Nước sớm đã được gió thổi khô, nhưng vẫn để lại dấu vết… Là lệ sao? Y khóc ư?

Giật mình nhìn bóng lưng y, trái tim của Triệu Tĩnh không khỏi quặn đau. Lãnh ngạo như y, thông duệ như y, bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng nhìn thấy y rơi lệ? Dù là khi thê tử qua đời, y cũng chưa từng khóc, thế mà hôm nay, y lại rơi lệ, vì sao? Dù chưa từng chứng kiến bộ dạng khi khóc của y, nhưng Triệu Tĩnh biết, nếu không phải đến mức không thể kiềm chế, thì sao y lại có thể rơi lệ được.

Mà chuyện gì khiến y như vậy?

Lại nhìn y phục mong manh của y, Triệu Tĩnh với tay lấy cái chăn, nhẹ nhàng đắp lên người y, sau đó định giãy khỏi tay y, để ôm y lên giường, nào ngờ Triệu Hồng Lân khẽ nhúc nhích, rồi mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt giao nhau như muốn nhìn rõ tới tận sâu bên trong linh hồn.

Một lúc lâu, Triệu Hồng Lân đột nhiên giật mình mà quay mặt ra chỗ khác, nói: “Ngươi tỉnh.”

Triệu Tĩnh gật đầu, cũng mặc kệ y có nhìn thấy hay không, nhẹ giọng nói: “Đi mặc thêm quần áo đi, thân thể ngươi mới khỏe lại, nếu nhiễm lạnh sẽ không tốt.”

Triệu Hồng Lân hơi động đậy, như muốn quay đầu lại, nhưng cuối cùng vẫn thôi, y chậm rãi đi về phía giường của mình, lấy cái chăn quấn quanh người.

Im lặng một hồi, cánh cửa bỗng mở ra, Ngọc Như Hồng và Giới Viện đi vào, bọn họ bưng một ít đồ ăn tới. Thấy phụ thân ngồi ở mép giường ngẩn người, ánh mắt của Ngọc Như Hồng liền phiêu về phía Triệu Tĩnh, trong chốc lát, y đi tới bên giường Triệu Hồng Lân, nói: “Cha, ăn cơm đi, đây là do bọn con nấu đó.”

Triệu Hồng Lân vươn tay cầm bát, vài khắc sau, ánh mắt y lại bay về phía Triệu Tĩnh, rồi lại nhìn Ngọc Như Hồng, như đang hỏi: Của hắn đâu?

Hừ lạnh một cái, Ngọc Như Hồng châm chọc nói: “Cha đừng lo, thê nhi của hắn sẽ tự nấu cho hắn ăn.”

Triệu Tĩnh nghe vậy, từ trong trầm tư đã lấy lại tinh thần, ánh mắt kiên định như đã hạ quyết tâm gì đó, nhìn Ngọc Như Hồng, hắn cười cười, thấy vậy, Ngọc Như Hồng lại càng hoảng sợ! Hắn còn cười? Một kẻ lúc nào cũng u buồn trầm tĩnh mà cũng có lúc cười thư thái thế này sao?

Lại nhìn về phía phụ thân vì già yếu mà trở nên yếu ớt, Ngọc Như Hồng trừng mắt. Giờ thì tốt rồi, vốn Triệu Tĩnh đã muốn rời khỏi phụ thân, giờ đã tìm được lý do, cao hứng là phải.

Đột nhiên, trong phòng sáng bừng, hai người một cao một thấp cầm đèn đi vào, chính là hai mẹ con Hồng Linh và Triệu Kiến Thành. Hồng Linh bưng một bàn thức ăn, còn Triệu Kiến Thành thì cầm theo đèn g, thuận tay đóng cửa lại, sau đó treo đèn lên.

Chăm chú nhìn Hồng Linh, khóe mắt nàng ửng đỏ, cùng vóc dáng tiều tụy gầy gò làm Triệu Tĩnh đau lòng…

“Tĩnh ca, ăn cơm đi, chắc huynh đói bụng lắm rồi?” Hồng Linh vẫn duy trì thanh âm bình tĩnh đi đến trước mặt hắn, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng, vì nàng sợ sẽ thấy quyết tâm muốn rời khỏi nàng trong mắt hắn.

Triệu Tĩnh nói cám ơn, sau khi cầm bát, liền vội vàng ăn, đến mức suýt mắc nghẹn. Triệu Kiến Thành vội vỗ vỗ lưng hắn, một bên còn ngây thơ nói: “Cha, cứ ăn từ từ, Kiến nhi sẽ không cướp của cha đâu.” Nghe vậy, thần sắc trầm trọng của Triệu Tĩnh giảm đi không ít, bên kia, Giới Viện cùng Ngọc Như Hồng cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười.

Sau khi Hồng Linh dọn đống bát đi, Triệu Tĩnh mới khoác thêm quần áo, đi ra ngoài. Triệu Kiến Thành muốn theo, nhưng lại bị Giới Viện kéo lại. Mà Ngọc Như Hồng thì lo lắng nhìn về phía Triệu Hồng Lân còn đang buồn bã ỉu xìu, không biết phụ thân đang nghĩ gì?

Cont…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio