Thiên Hùng thở phào nhẹ nhõm khi không gian thay đổi lần nữa, bọn họ lại được di chuyển về kinh thành của Lê quốc. Thời gian công thành đã chấm dứt, phe Khất Nhi được ghi nhận chiến thắng do bức tượng thành chủ vẫn chưa bị triệt hạ hoàn toàn. Nhưng lúc này, những nhân vật vừa trải qua cơn ác mộng kinh hoàng không muốn nói đến thứ gì khác, một số cẩn thận kiểm tra vật phẩm cuả mình, một số lẳng lặng offline.
[Cận] Dám yêu dám hận: “Chúng ta không hề cảm ơn mi.”
Sau đó là tràng ê a hung hăn của hội Thần Long. Vì chúng tiếc nhân vật nên trong suốt quá trình không hề ra tay ám toán Lam Y Công Tử. Nếu không có vị đại thần này áp trận, có khi toàn bộ bọn họ đều mất account rồi, chứ nói gì đứng đây chê trách người ta. Bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là cơ hội duy nhất khiến Lam Y Công Tử biến mất vĩnh viễn.
Nhưng con người vốn là những sinh vật ích kỷ, họ sẽ chẳng bao giờ làm thiệt hại chính mình chỉ vì những của thù hận vớ vẩn trong game. Nói cho cùng, Võ Lâm chỉ là một trò chơi, các phe phái địch ta đều là giả tạo hết. Giống như đám trẻ chia nhóm chơi cướp cờ, sau khi kết thúc họ có ghét nhau thật sự đâu.
Tiếp theo là nhóm bạn hữu của gia tộc Bách Thắng đến chúc mừng nhau thoát qua đại nạn. Hồng Phấn Lý Chiêu Phu gửi lời cảm ơn sau sắc đến Lam Y công tử vì đã nhiều lần chắn đòn dùm nàng. Sau sự việc bắt cóc, xem ra ấn tượng của Ngọc Linh đối với vị đại thần trong game càng lúc càng tốt. Chẳng phải người này còn tốt hơn bạn trai cũ của nàng gấp trăm, gấp ngàn lần hơn à.
Thiên Hùng cũng lẳng lẳng đăng thoát, mừng rỡ vì bản thân đã có thể trao trả toàn vẹn nhân vật cho Steven. Trong suốt quá trình, hắn cứ canh cánh lo âu không biết nếu Lam Y Công Tử có sứt mẻ gì thì làm sao trả nợ. Đã từng nhìn thấy toàn bộ thông số nhân vật, hắn đột nhiên có một khao khát làm sao Anh Hùng của mình cũng có thể đạt được cấp độ như vậy. Một chút ganh tị trẻ con và sĩ diện người lớn thúc đẩy Thiên Hùng phải làm điều gì đó.
“Tìm ra ngũ đại kỳ bảo đi, điều này sẽ giúp ngươi nhanh chóng phi thăng.” Thiên Hùng đã từng nhìn thấy dòng quảng cáo này trong forum game. Nhưng truyền kỳ của võ lâm vẫn là bí mất tồn tại suốt thời gian qua, chưa từng ai giải được.
Hắn cùng với thằng Quý rủ nhau đi kiếm chút gì đó uống sau một phen hiểm nguy sinh tử. Nghĩ đến đám quái vật áp sát mình lúc nãy, Thiên Hùng vẫn còn thấy tim đập ầm ầm. Hai anh em thi nhau bàn luận rôm rả về trận chiến vô tiền khoáng hậu. Thằng Quý cứ mãi mê kể lể vì nó chưa biết Thiên Hùng cầm nhân vật Lam Y tham chiến. Thái độ ngưỡng mộ công khai của thằng em khiến Thiên Hùng vừa hỉ hả vừa ghen tị. Hắn muốn một ngày nào đó người ta nhắc đến mình chứ không phải Lam Y. Hắn muốn trở thành Anh Hùng cứu thế, chứ không thể mãi làm kẻ vô danh tiểu tốt nữa.
Mà ước mơ thì phải phấn đấu nhiều hơn mới thành sự thật được.
^_^
Điện thoại của Thiên Hùng reo lên khi hắn vừa tính đi ngủ. Trên màn hình là hai chữ Tịch Dạ khiến hắn không dám bỏ qua. Đầu dây bên kia là giọng người gấp gáp xen lẫn hoảng sợ.
“Anh là bác sĩ mà phải không, giám đốc vừa ngất xỉu trong phòng làm việc, phải làm sao đây?”
Thiên Hùng ngay lập tức bật dậy, cẩn thận dặn dò nàng những biện pháp sơ cứu. Trước hết cần nới lỏng cà vạt, dây nịt ... để nạn nhân có thể dễ dàng thở. Kiểm tra mạch đập để hắn có thể phán đoán tình hình.
“Tại sao lại có hiện tượng ngưng thở đột ngột vậy?” Thiên Hùng giật mình tự hỏi. Hắn tiếp tục hướng dẫn người công ty game hà hơi thổi ngạt cho Carlos, đồng thời nhanh chóng gọi xe cấp cứu.
Tịch Dạ không thể buông điện thoại xuống được, nàng vừa kể lể vừa khóc lóc. Trong lúc cả văn phòng ăn mừng việc hacker đã bị bắt thì đột ngột giám đốc của bọn họ ngã xuống ngất đi. Đám người học công nghệ thông tin khi đụng chuyện thì toàn quýnh quáng như bầy gà con mất mẹ. Người đầu tiên Tịch Dạ nhớ đến là Thiên Hùng, nên nàng ngay lập tức gọi cho hắn.
“Xe cấp cứu đến bệnh viện nào?” Hắn hỏi.
“Dĩ nhiên là Chợ ruộng, bệnh viện ở gần công ty nhất.” Tịch Dạ trả lời.
Thiên Hùng quyết định lấy áo khoát và đi ra ngoài. Suốt cả buổi tối Chân Phương công tử đã ở bên hắn kề vai sát cánh cùng chiến đấu. Lúc nãy Thiên Hùng vội vã thoát ra mà chưa kịp nói lời cảm ơn nào. Dù sao cũng là bạn bè, hắn thấy mình có trách nhiệm đến thăm Carlos một chuyến.
^_^
Bệnh viện Chợ Ruộng dù ngày hay đêm vẫn luôn hoạt động không ngơi nghỉ. Từ khắp nơi trong thành phố, có vô vàn những tai nạn được chuyển về đây. Các bác sĩ ở khoa cấp cứu lúc nào cũng có cái vẻ vội vả khẩn trương như con ong thợ cần mẫn. Thiên Hùng biết đường, đi thẳng vào trong mà không cần phải hỏi thăm thêm.
Các bác sĩ, y tá nơi đây quen mặt Thiên Hùng nên không cản trở khi hắn vào tìm người. Thiên Hùng nhận ra chỗ của Carlos khi nhìn thấy Steven bên cạnh. Vừa ngước mặt nhìn lên, Steven không đợi hắn hỏi mà ngay lập tức trả lời.- Hôn mê sau chấn thương sọ não. Cậu ta vốn là bệnh nhân của tôi mà.Thiên Hùng bất ngờ với tình huống này. Hắn không biết Carlos và Steven quen nhau là do mối quan hệ bệnh nhân và bác sĩ. Nhìn người nằm trên giường bệnh, tuổi không quá ba mươi, cơ thể hơi gầy và khuôn mặt hốc hác. Vậy mà khi nói chuyện, hắn cứ luôn tưởng tượng đến một vị lãnh đạo trung niên tầm thước, hét ra lửa mửa ra khói. Nào ngờ vẻ ngoài của Carlos hoàn toàn đi ngược với dự đoán của Thiên Hùng.- Tôi đã dặn cậu ta nên bình tĩnh. Hôm nay lại có chuyện gì kích động vậy.Steven bực bội nhìn về phía đám người khép nép đang đứng bên giường bệnh. Toàn bộ đều là những thanh niên quần cộc, áo thun như vừa mới bị đánh thức khỏi phòng ngủ. Thiên Hùng nhìn lại Carlos, cũng thấy anh ta mặc đồ hết sức tuỳ tiện. Không phải Tịch Dạ nói bọn họ đang làm việc ở công ty à, sao lôi thôi lếch thếch đến thế này?- Hôm nay trong lúc chơi công thành bên Võ Lâm thì có một cuộc tấn công mạng. Dữ liệu của các nhân vật thuộc hàng top bị cướp mất nên chúng tôi ra sức truy đuổi. - Một gã mập, mặt đầy mụn trả lời. - Tình huống hết sức nguy hiểm, đã có mấy người bị xoá mất dữ hoàn toàn luôn rồi đó.- Cậu ta vì tức giận mà ngất đi? - Steven phán đoán.- Không có, lúc đó giám đốc rất bình tĩnh. - Một gả ốm tong, tóc dài cột sau ót khác trả lời. - Sau khi bắt được tên hacker, giám đốc hỉ hả cười rất to. Đến lúc bọn tôi nhìn lại thì anh ấy đã ngất trên bàn rồi.- Thiệt tình. - Steven bực bội kêu lên.- Tình hình thế nào? - Thiên Hùng chen vào.- Mở hộp sọ, giảm áp lực cấp thời. - Steven thở dài. - Bên y tá đang sắp xếp phòng mổ. Lát hồi cậu phụ tôi luôn đi.- Chẳng phải cậu mới vừa mổ xong một vụ sao? - Thiên Hùng lên tiếng lo lắng.- Có một tai nạn Liên Hoàn trên cầu Hướng Dương, bệnh nhân được đưa vào ào ào, tất cả các bác sĩ trực đều bận hết rồi, mà Carlos cũng không thể chờ đợi.- Hiểu rồi, chúng ta cùng đi chuẩn bị đi.Thiên Hùng bước ra sau xe lăn của Steven, đẩy hắn đi. Lúc này đôi tay của bác sĩ ngoại khoa nên được giữ gìn cẩn thận. Bệnh viện cũng từng nghĩ đến chuyện cấp cho Steven xe lăn có động cơ, nhưng y đã dập tắt vấn đề đó ngay từ lúc còn là ý tưởng.
“Tôi sẽ bình phục và đi trở lại.”
Không ai dám phản đối tuyên bố chắc nịch của Dr.Wilson. Sau sáu tháng gặp tai nạn, hai chân y vẫn chưa có cảm giác lại. Xác suất có thể cử động chỉ còn %, mà dù đã cử động chưa chắc gì đi lại bình thường được. Đối với Steven mà nói, giữ được tinh thần lạc quan mới là quan trọng. Y đã tin mình sẽ bình phục, còn ai dám nói không.
Đột nhiên có một tiếng gọi giật ngược.- Thiên Hùng.Hắn kinh ngạc quay lại, không nhận ra ai vừa gọi mình. Đó là một cô gái với mái tóc dài ngang lưng bù xù cùng cặp kính to cộ. Cô ta mặc chiếc áo len lỗi mốt màu cà phê sữa, chân mang dép lê không liên quan gì đến chiếc đầm ren dài quá gối cuả mình. Toàn bộ nhân viên của Võ Lâm đều là những cây thảm hoạ thời trang.
Thiên Hùng ngẫm nghĩ, sau đó bật thốt ra.- Tịch Dạ?Nàng nhoẻn miệng cười, gật gật đầu xác nhận với hắn. Cuối cùng, Thiên Hùng cũng gặp được cô vợ trong game của mình. Đúng là khó có thể tưởng tượng được, nữ ma đầu hùng hổ trong Võ Lâm lại là cô gái lôi thôi có bề ngoài yếu đuối như búp bê. Đêm này, hắn gặp quá nhiều điều kinh ngạc bất ngờ.
Cùng lúc đó Ngọc Linh ôm hồ sơ hối hả chạy vào phòng. Nàng liếc nhìn Thiên Hùng, hơi ngạc nhiên vì hắn có mặt ở bệnh viền giờ này, nhưng mau chóng tập trung vào công việc.- Dr.Wilson, có phòng trống rồi.- Vậy mau đưa bệnh nhân vào đi. - Steven lớn giọng la lên.Thiên Hùng bị tình huống trước mắt cuốn đi. Hắn phải rời mắt khỏi Tịch Dạ mà tập trung vào việc cứu người trước. Lúc hai người chạy trên hành lang đến phòng mổ, đột nhiên Steven lên tiếng.- Gặp được nương tử, cảm giác như thế nào? - Trong giọng nói có ý cười.- Đúng là hơi kinh ngạc một chút.- Không giống như tưởng tượng ha. - Steven chia sẻ cảm xúc.- Đúng vậy, hoàn toàn khác biệt. - Thiên Hùng gật gù.Bọn họ nhanh chóng thay đồ và tẩy trùng. Chân Phương Công Tử đã cứu mạng Lam Y và hắn. Giờ đã đến lúc Steven và Thiên Hùng cùng hợp sức cứu lấy người bạn chung cuả họ rồi.- Mà rốt cuộc lúc tôi vắng mặt đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì vậy? - Steven vẫn còn lưu tâm đến câu chuyện Võ Lâm.- Quỷ khốc thần sầu, kinh thiên động địa. - Thiên Hùng chắc lưỡi. - Đã có lúc cậu xém mất mạng rồi.- Nguy hiểm vậy sao?- Đúng vậy, cực kỳ hung hiểm. Sau này đừng đưa Lam Y cho tôi nữa, đại thần mà có mệnh hệ gì, dân thường như tại hạ không thể gánh nổi đâu.- Cậu càng làm tôi tò mò.- Có tò mò cũng để sau đi. Vào phòng mổ rồi kia. - Thiên Hùng nhắc nhở.Cánh cửa mở ra, mùi thuốc sát trùng quen thuộc xộc tới. Chiếc bục dành riêng cho Dr.Wilson đã được đặt sẵn. Các trợ lý phụ nâng xe lăn lên, cố định vào chiếc bục. Thiên Hùng đi đến vị trí máy của mình, quan sát các thông số thể trạng của bệnh nhân.- Thế nào? - Steven hỏi.- Được rồi. - Thiên Hùng thông báo.Dr. Wilson đưa tay, bác sĩ mổ phụ liền đặt vào chiếc máy cắt lazer. Steven bắt đầu tiến hành cuộc phẩu thuật giảm áp lực sọ khẩn cấp.