Mặt trời đã khuất núi, đám người Ngọc Như Hồng lúc này cũng vừa dừng lại ở chân núi.
.
“Các vị, đằng trước còn có ba ngọn núi nữa. Hôm nay sắc trời đã tối, tại hạ biết ngọn núi này có một sơn động có thể dừng chân, không bằng đêm nay mọi người ở đây nghỉ ngơi, sáng mai lại lên đường được không?” Tây Môn nói.
.
Đệ tử của Kim Long bang rất ít khi đi đến vùng Giang Nam này, hiện đã có một người quen thuộc địa hình ở nơi này, tất nhiên là sẽ để kẻ đó an bài rồi.
.
Ngọc Như Hồng nhìn sắc trời, quả thực đã tối, cũng gật đầu đồng ý.
.
Dọc theo đường đi, Giới Viện giống như vừa bị khâu miệng lại, một câu cũng không nói. Bất quá, có lẽ là đang gấp rút nên đệ tử của Kim Long Bang cũng không hỏi nhiều. Giới Viện thì nghĩ là Ngọc Như Hồng đang ngồi đằng sau không phải là chuyện tốt, miễn cho hắn suy diễn lời nói của mình sang ý khác, không nói gì là tốt nhất.
.
Sơn đạo rất nhỏ hẹp, nhưng cũng đủ để cưỡi ngựa đi qua được, khi bóng đêm phủ xuống thì mọi người cũng đã đến sơn động.
.
Sơn động này rất lớn, dung nạp mấy người bọn họ và lũ ngựa rồi vẫn rất thoải mái. Bên trong động là thạch nhũ xanh biếc, nước suối trong suốt chảy men theo khe đá, nhưng cũng không biết nước này là chảy từ nơi nào tới. Một nửa bên ngoài của sơn động đã được san bằng, còn được phủ thêm không ít cỏ khô cùng rơm rạ, chứng tỏ trước đây không lâu cũng có người từng qua đêm tại đây.
.
Có người châm lửa đốt vài cành cây, trong sơn động nhất thời sáng bừng lên. Ánh lửa bập bùng khiến dung mạo khuynh thành của Ngọc Như Hồng càng không giống thường nhân, khiến đệ tử của Kim Long Bang càng thêm cảm thán. Nếu như không phải bọn họ đều biết trước y là minh chủ võ lâm, thì có lẽ mọi người đều nghĩ y chỉ là một mỹ thiếu niên yếu ớt nhu nhược mà thôi.
.
Ngọc Như Hồng nhìn thấy ánh mắt của mọi người như thế cũng chỉ cười nhạt, thẳng cho đến khi bọn họ hoàn hồn, liền tự tiếu phi tiếu nói: “Các vị, cỏ khô có sẵn trong sơn động cũng đủ cho chúng ta ngủ, củi lửa có lẽ cũng đủ. Mà giờ phải chuẩn bị thức ăn, chúng ta phân công thế này…”
.
Vì vậy, một nhóm người đi nhặt cành cây gom lại, lưu lại hai cô nương trong động để nhóm lửa, còn những người khác thì đi săn thú.
.
Một lúc sau, Giới Viện và Bắc Minh mỗi người cõng theo một bó củi trở về. Vào trong sơn động thì thấy đệ tử của Kim Long Bang cũng đã quay lại, Hạ Thanh giúp hai vị cô nương kia trải cỏ khô làm giường, những người khác đang làm sạch thỏ rừng và chim trĩ họ mới săn được để chuẩn bị nướng.
.
Giới Viện nhìn thấy thế thì biến sắc, mùi máu tươi dày đặc xông vào mũi. Hắn liền buông bó củi xuống rồi chạy nhanh ra ngoài, lúc này mới chậm rãi hít thở. Hắn vốn định khuyên mọi người không nên sát sinh, nhưng nghĩ đến mọi người đi đường mệt mỏi, cũng rất đói bụng rồi, trên núi chắc cũng không có những loại hoa quả có thể ăn cho đỡ đói. Hắn không có ý kiến gì về việc mọi người ăn thịt, nhưng cũng không biểu thị là hắn có thể chấp nhận được việc này.
.
Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, hắn không khỏi thở dài, tự mình cảm thán thế sự khó liệu. Hắn vốn tưởng rằng cả đời này có thể yên ổn tại nơi cửa phật, hắn đã quen với cách sinh hoạt này, không màng danh lợi, không tranh đoạt với đời. Thế nhưng ông trời hình như đang muốn đùa bỡn hắn, bất quá, sư phụ lại nói đó là số phận. Kiếp nạn này không chỉ làm cho hắn phạm phải sắc giới (tuy rằng rất khó định đoạt, nhưng bản thân hắn nhận định là như vậy), còn muốn hắn phá giới đểở bên cạnh một người. Lúc nào cũng tự nhắc nhở mình về lỗi lầm đã phạm phải, thế nhưng thật sâu trong lòng hắn rất muốn quên được chuyện đó…
.
“Giới Viện, ngươi đứng ở đây làm gì?” Ngọc Như Hồng và Tây Môn vừa về tới nơi, trên tay còn đang cầm mấy con mồi vừa săn được. Ngọc Như Hồng thấy Giới Viện thất thần đứng ngắm trăng, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ khắp người hắn khiến người ta có cảm giác toàn thân hắn đang phát sáng, thanh nhã mà mê hoặc, tựa như lúc nào hắn cũng có thể tiêu thất dưới ánh trăng. Nghĩ đến đây, Ngọc Như Hồng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
.
Nghe thấy tiếng động, Giới Viện quay sang nhìn bọn họ, thế nhưng đập ngay vào mắt hắn là con mồi trên tay hai người kia. Đôi mày kiếm của Giới Viện nhíu chặt lại, một tiếng kêu yếu ớt vang lên thu hút sự chú ý của hắn, là con hắc ưng trong tay Ngọc Như Hồng, thỉnh thoảng nó lại vỗ cánh giãy giụa. Đôi mắt đen nhánh của nó hoàn toàn là kinh hoàng và sợ hãi, tiếng kêu của nó đánh vào tận trong tâm can của Giới Viện. Mặc kệ thế nào, nếu nó còn sống thì phải cứu nó!
.
“Đưa cho ta!” Giới Viện vươn tay ra rồi nói với Ngọc Như Hồng.
.
Hắn còn tưởng rằng Ngọc Như Hồng nhất định sẽ không đưa, ai ngờ người kia không để hắn phải nhắc lại đã nhét con chim vào trong tay hắn, còn cười xấu xa nói: “Giới Viện, ngươi muốn giúp ta vặt lông sao? Nếu vậy thì ta sẽ đỡ phải tốn công rồi.”
.
Vặt lông? Giới Viện khó tin trừng mắt nhìn hắn, không nói lời nào liền xoay người đi vào trong động.
.
Nhìn thấy ba người đi đến, mọi người vừa bắt chuyện vừa đưa thịt nướng đã chín cho bọn hắn.
.
Giới Viện nhíu mày nói: “Bần tăng không ăn thịt.” Nói xong liền vội vã ngồi bên đống lửa kiểm tra vết thương của Hắc ưng. Đây là loại Hắc Ưng hiếm có ở phía Nam, vết thương trên cánh dài khoảng một ngón tay, không biết là do vật gì làm nó bị thương, dòng máu đỏ sậm từ vết thương chảy ra, nhiễm đỏ cả tay hắn.
.
Ngọc Như Hồng và Tây Môn buông con mồi đã chết xuống, đi ra khe nước rửa tay rồi mới cầm thịt nướng lên ăn. Tây Môn vừa ăn vừa kể với Bắc Minh những chuyện thú vị khi đi săn thú. Hóa ra là con Hắc ưng kia vừa đi săn mồi xong, đang định quay về tổ thì bị Ngọc Như Hồng phát hiện, cái này gọi là nhất tiễn song điêu, cả hắc ưng lẫn con mồi của nó đều thuộc về bọn họ.
.
“Giới Viện, ăn một chút đi.” Ngọc Như Hồng đưa cho Giới Viện một khối thịt nướng.
.
Giới Viện lắc đầu, ôm theo Hắc ưng đi tới khe nước, chủ động rửa sạch vết thương cho nó. Bị nước lạnh kích thích, Hắc ưng đang hấp hối liên tục vỗ cánh.
.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, sẽ chảy nhiều máu hơn a…” Giới Viện nhẹ nhàng vỗ về nó, lời nói ôn nhu vô cùng, cũng không quan tâm nó có thể hiểu hay không. Bất quá, kỳ quái chính là con Hắc ưng này lại nghe lời hắn trấn an, cũng không tiếp tục vỗ cánh nữa. Giới Viện tiếp tục rửa vết thương cho nó, rồi ôm nó về ngồi cạnh đống lửa. Chẳng quan tâm ánh mắt của tất cả mọi người đều dán trên người hắn, chỉ lo lắng nhìn về phía Ngọc Như Hồng: “Ngươi còn kim sang dược không?”
.
Ngọc Như Hồng giận tái mặt, cái tên Giới Viện này, trên đường đi không thèm để ý tới y cũng được đi, nhưng lại chỉ vì một con hắc ưng nửa sống nửa chết mà chủ động nói chuyện với y những hai lần. Con hắc ưng này lại quan trọng như vậy sao? Ánh mắt của y trở nên vô cùng lạnh lùng khi quét qua hắc ưng đang được Giới Viện ôm trong lòng kia, đưa ra yêu cầu: “Dược ta có, bất quá, ngươi phải ăn xong khối thịt này đã!” Vừa nói vừa đưa một khối thịt đến trước mặt hắn.
.
Trong sơn động vốn đã tràn ngập mùi thịt nướng, khối thịt trước mặt hương vị càng đậm hơn, Giới Viện giống như nhìn thấy độc xà hay mãnh thú, biến sắc lui lại sau mấy bước: “Bần… Ta không ăn thịt!”
.
“Ta đây cũng không cho ngươi dược.” Ngọc Như Hồng cười nhạt, rút miếng thịt về tự mình cắn một miếng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Giới Viện.
.
.
.
Ở đây ngoại trừ Ngọc Như Hồng còn có mười người khác, có lẽ không đến mức ai cũng không có dược đi?
,
“Bắc Minh, Tây Môn,…”
,
Lời còn chưa dứt hai người kia đã đồng loạt lắc đầu. Kim sang dược là vật tùy thân của những kẻ hành tẩu trong giang hồ như bọn hắn, làm sao lại không có, chỉ có Giới Viện là tăng nhân vừa ra khỏi cửa phật mới không mang theo thôi. Nhưng nếu bọn họ nói có, Ngọc Như Hồng không diệt bọn họ mới là lạ. Còn nữa, kim sang dược của bọn họ chưa chắc đã có tác dụng.
,
“Ta có đây!”
,
Một âm thanh non nớt vang lên, đối với Giới Viện mà nói thì thanh âm đó lúc này giống như thanh âm của thần tiên vậy, nhìn theo tiếng động thì hóa ra là tiểu sư đệ Hạ Thanh. Hắn là dụng tâm làm việc thiện hay là đang cố ý tranh chấp với Ngọc Như Hồng? Nếu Ngọc Như Hồng mới mười tám tuổi đã trở thành minh chủ võ lâm, Hạ Thanh hắn cũng có thể làm được. Mới mười lăm tuổi đã có khả năng quyết định những việc đại sự trong môn phái. Tỷ như diệt trừ võ lâm song ma, từ nay về sau danh chấn giang hồ, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khi hắn cùng sư huynh sư tỷ xuất môn.
,
Không chờ Giới Viện đưa tay ra lấy, Ngọc Như Hồng đã lạnh lùng nói: “Vết thương này là do Vân kiếm gây ra, nếu không có bí dược gia truyền của ta, kim sang dược bình thường không có tác dụng gì cả.”
,
Đúng là như vậy sao? Giới Viện trầm mặc, tâm cũng trầm theo, đi tới bên cạnh y nói: “Thỉnh cho ta dược.”
,
Ngọc Như Hồng lại đưa khối thịt y vừa cắn lên trước mặt Giới Viện: “Ngươi ăn cái này trước đã.”
,
“Ngươi vì sao phải bức ta như vậy?” Nhìn vết máu của hắc ưng vừa rơi trên tay mình, Giới Viện rầu rĩ. Muốn hắn ăn thịt, trăm triệu lần không thể.
,
Thấy bọn họ giằng co như vậy, lục y tiểu cô nương nhẹ nhàng lên tiếng: “Minh chủ, Giới Viện đại sư đã là người xuất gia, cũng không nên miễn cưỡng bắt hắn ăn thịt…” Nàng không nói được hết câu, là bởi vì ánh mắt lạnh lẽo của Ngọc Như Hồng đang chiếu vào nàng.
,
Nữ nhân đó cũng không muốn nhiều lời, để tránh làm cho Ngọc Như Hồng không hài lòng, bất quá, tâm trạng ái mộ với y lại càng tăng lên. Ngọc Như Hồng mặc dù lớn lên còn đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng lời nói cử chi vẫn tràn ngập khí khái nam nhân, khí thế bức nhân, khiến kẻ khác không dám làm trái ý của y.
,
Ngọc Như Hồng không hề nhìn Giới Viện, quay đầu nhìn đống lửa rồi nói: “Ta không bức ngươi, ta chỉ đưa ra cho ngươi lựa chọn mà thôi, là giới luật quan trọng hay là sinh mệnh quan trọng? Ngươi hãy chọn một cái đi.”
,
“Cần phải như vậy sao?” Giới Viện nhíu mày, nếu cứ tiếp tục như vậy, con hắc ưng này sẽ chết mất.
,
“Còn phải xem ngươi lựa chọn thế nào.” Ngọc Như Hồng quay lại nhìn hắn, quyết không nhượng bộ.
,
Giới Viện cúi xuống nhìn hắc ưng trên tay, ánh mắt nó nhìn hắn như đang cầu xin hắn giúp đỡ. Giới Viện khẽ động lòng, hắn cảm thấy bản thân rất giống con hắc ưng này, bị Ngọc Như Hồng nắm trong tay, không thể có chính kiến. Hễ có chuyện gì là y lại mang đệ tử Thiếu Lâm ra uy hiếp hắn. Lúc này, sinh mệnh của hắc ưng đang nằm trong tay Ngọc Như Hồng, hắn vô pháp giải cứu chính mình, chí ít cũng muốn giải cứu cái sinh linh này, cứ cho là hắn ký thác linh hồn vào đó đi.
,
Rượu thịt như đâm thủng dạ dày của hắn, Phật tổ vẫn tọa trong lòng hắn.
,
Giới Viện nhẹ nhàng đặt hắc ưng trước mặt Ngọc Như Hồng, rồi cầm lấy khối thịt nướng trên tay y, không nói hai lời liền cắn một miếng lớn, có thể nói là ngay cả nhai cũng không nhai mà nuốt luôn xuống. Mùi thức ăn béo ngậy xộc vào mũi khiến Giới Viện vô cùng khó chịu, nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào Ngọc Như Hồng, nhìn y lấy dược ra rắc lên vết thương của hắc ưng.
,
Rất nhanh, trước ánh mắt chăm chú quan sát của mọi người, vết thương nhanh chóng khép miệng, cũng không chảy máu nữa.
,
Lúc này Giới Viện mới thởphào nhẹ nhõm, lại ôm lấy hắc ưng vào lòng như muốn sưởi ấm cho nó, khóe miệng cong lên thành một nụ cười an tâm khiến mọi người nhìn hắn đến thất thần.
,
Đó không phải là một nụ cười khuynh thành của mỹ nhân, mà là nụ cười hiền lành đôn hậu, trần ngập phật tính, giờ khắc này hắn giống như đang tỏa sáng.
,
Đệ tử Kim Long bang vừa kinh ngạc vừa khâm phục. Tuy rằng Giới Viện đại sư đã phá giới, nhưng là vì muốn cứu một sinh mệnh. Trong lòng của Giới Viện đại sư, cho dù chỉ là sinh mệnh nho nhỏ của một con chim thì cũng quan trọng như con người vậy.
,
Tây Môn cùng Bắc Minh thầm nghĩ, thảo nào Ngọc Như Hồng lại quấn lấy hắn như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân.
,
Từ Hoành mang theo ánh mắt kính nể nhìn Giới Viện: “Chẳng hay Giới Viện đại sư thuộc môn phái nào?” Một người mới hơn hai mươi mà có thể tu hành đến mức này thì không đơn giản a.
,
“Bần tăng đến từ Thiếu Lâm tự.”
,
“Thảo nào!” Từ Hoành như vừa bừng tỉnh đại ngộ: “Mấy ngày hôm trước ta có nghe nói Thủ tọa giới luật đường của Thiếu Lâm tự – Giới Viện đại sư đã rút lui khỏi võ lâm đại hội, không biết có đúng là ngài không?”
,
“Chính là bần tăng.” “Chẳng hay Giới Viện đại sư vì sao lại chủ động rút lui?” Đây chính là bí mật mà tất cả mọi người trong võ lâm đều muốn biết a!
,
“Được rồi!” Ngọc Như Hồng đột nhiên lên tiếng, thanh âm không lớn, nhưng vẫn đủ để tạo thành tiếng vọng trong sơn động.
,
Mọi người nhìn về phía Ngọc Như Hồng, chỉ thấy y lạnh lùng đứng đó, không khỏi sửng sốt. Bọn họ đã quên tân nhiệm minh chủ đang ở ngay bên cạnh, lại cứ ra sức hỏi đối thủ lớn nhất cạnh tranh ngôi vị này với y tại sao lại rút lui, khó tránh khỏi khiến y nổi giận. Bất quá, mọi người vẫn không hiểu tại sao Ngọc Như Hồng một mực bức Giới Viện phạm giới, hóa ra là còn có nguyên nhân. Chỉ là không biết tại sao hai người bọn họ lại đi cùng với nhau?
,
Càng về đêm, ánh trăng càng sáng hơn, trong trẻo mà lạnh lùng.
,
Bên trong sơn động, ngoại trừ tiếng củi cháy lách tách, cũng chỉ có tiếng hít thở trầm ổn của mọi người. Để sáng mai có thể lên đường sớm, mọi người đều đã nghỉ ngơi sớm, giờ này hầu như là đã ngủ say hết rồi.
,
Mười hai người chia làm ba chỗ để ngủ, nam đệ tử của Kim Long bang một nhóm, hai nữ nhân một nhóm, còn bốn người Ngọc Như Hồng đương nhiên là ngủ cùng một chỗ rồi. Tây Môn nằm ngoài, Bắc Minh nằm trong, đem Ngọc Như Hồng và Giới Viện quây vào giữa. Giới Viện vốn định đổi chỗ với Tây Môn hoặc Bắc Minh nhưng không được, đành phải nằm bên cạnh Ngọc Như Hồng.
,
Sự việc lúc trước khiến Giới Viện căn bản không thể ngủ được, nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy có một người đang gối đầu lên ngực mình. Hắn giật mình mở mắt ra, không phải Ngọc Như Hồng thì còn ai vào đây nữa? Giới Viện rón rén dịch sang một bên, nhưng chỉ được một lát là Ngọc Như Hồng lại đè lên ngực hắn như lần trước. Giới Viện lúc này không còn chỗ nào để lùi nữa, đang muốn đẩy y ra thì cảm thấy thân thể của y hơi run rẩy, là bị lạnh sao? Có thể lắm, bọn họ nằm ngủ gần khe suối, ban đêm lại lạnh hơn rất nhiều, nếu như bị hơi nước nhiễm vào người rất có thể sẽ bị phong hàn. Nghĩ như thế, Giới Viện lại không đành lòng đẩy y ra, để y được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà tiến vào trong lòng mình, dụi đầu vài cái, còn nói mớ cái gì đó.
,
Giới Viện bất đắc dĩ cười thầm, Ngọc Như Hồng sau khi ngủ say đã không còn tà khí, mà khôi phục lại đúng như bản tính thiếu niên mười tám tuổi của y. Vì vậy đành bỏ qua khúc mắc trong lòng rồi ôm lấy y, để làm y ấm áp hơn một chút.
,
Nếu như Giới Viện có con mắt trước ngực thì lúc này đã có thể phát hiện ra Ngọc Như Hồng đang nở nụ cười gian sau khi thực hiện được âm mưu của hắn rồi.
,
Hôi hồ: Giới Viện đáng thương, lại phải phá giới rồi, Hôi mỗ Xin lỗi ngươi a!