Tần Phương Xuyên cầm lại lò huân trong tay, một tay kia thì nắm dương vt Trình Mạc, cảm thấy sưng cứng, cách bùng nổ không bao nhiêu.
Trình Mạc ra mồ hôi đầy đầu, ánh mắt mơ hồ, miệng ngậm côn tht tráng kiện của Tuệ Tịch, nhìn không biết là khoái cảm nhiều hơn hay thống khổ nhiều hơn.
Sắc mặt Tuệ Tịch và Tử Tiêu thì vẫn không thay đổi, dường như không phải miễn cưỡng kiên trì.
Tần Phương Xuyên đứng lâu, thể lực có chút chống đỡ không nổi, cái trán cũng rịn mồ hôi.
Y nâng cánh tay, dùng tay áo lau đi, lơ đãng co co chân.
Thư Trường Hoa bỗng nhiên chống bàn đứng dậy, thong thả đi đến bên cạnh Tần Phương Xuyên, nói: “Như vậy không được.”
Tần Phương Xuyên nghe thấy, cả giận: “Sao lại không được? Tới giờ này sư huynh cần gì phải nói mát!”
Thư Trường Hoa đáp: “Ta không phải nói mát.” Y tựa vào cạnh giường ngồi xuống, nâng tay lau đi mồ hôi trên trán Trình Mạc.
Tử Tiêu thoáng dừng động tác, hỏi: “Không được?”
Thư Trường Hoa nói: “Ta chỉ là cảm thấy, muốn làm cho cổ trùng bò ra theo cách này không phải không được, nhưng sợ là hao phí không ít thời gian, không biết nhị vị có đủ tinh lực để tiêu hao như vậy không?”
Tuệ Tịch nói: “Ta không sao.”
Thư Trường Hoa lắc đầu, một bàn tay cũng học theo Tần Phương Xuyên, đè lên bụng Trình Mạc, rồi nâng tay sờ lên dương vt hắn.
Ngón trỏ y xoa đỉnh lỗ nhỏ trên dương vt Trình Mạc, đầu ngón tay run nhẹ một cái, liền thấy từ đầu ngón tay trắng như ngọc, một con trùng màu đen ló đầu ra, trùng kia rất nhỏ, uốn éo, trong nháy mắt đã chui vào đỉnh dương vt của Trình Mạc.
Cơ thể Trình Mạc đột nhiên run lên.
Tử Tiêu cảm giác được hậu huyệt Trình Mạc bắt đầu co rút kịch liệt, cơ thể liên tục run rẩy.
Tuệ Tịch rút dương cụ của mình ra khỏi miệng Trình Mạc, đỡ người Trình Mạc, để hắn ngồi dựa vào người mình.
Trình Mạc gắng sức lắc đầu, giọng nói yếu ớt: “Buông ta ra.” Toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hai gò má vốn đỏ hồng nay đã hơi trắng, hiển nhiên bị khoái cảm tra tấn dữ dội lại không thể phát tiết mà thống khổ.
Thư Trường Hoa quan sát Trình Mạc, quay đầu đi, tiếp tục lấy tay vuốt ve dương vt Trình Mạc.
Tử Tiêu kéo hai chân Trình Mạc ra càng rộng, thẳng lưng đâm vào.
Khuông ngực Trình Mạc run run, quay đầu chôn mặt vào trong lòng Tuệ Tịch, Tuệ Tịch cảm giác ngực mình dường như hơi ươn ướt, không rõ là do hơi thở ướt át của Trình Mạc hay là do bị ép buộc đến chảy ra nước mắt.
Tần Phương Xuyên lắc lò huân nói: “Chỉ cần nhẫn nại qua lúc này, sau lại không cần chịu cổ trùng đe dọa.”
Cơ thể Trình Mạc đột nhiên cứng đờ, một lát sau quay đầu ra khỏi lòng Tuệ Tịch, không lại giãy giụa nữa, hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, dùng sức ngưỡng đầu ra sau.
Tuệ Tịch nâng mặt Trình Mạc, hôn trán hắn.
Lại qua một lúc lâu, Tử Tiêu vẫn chưa bắn tinh, chỉ rút ra khỏi Trình Mạc, chậm rãi thở một hơi.
Tuệ Tịch tiếp nhận y, nâng lên hai chân Trình Mạc, cắm mạnh vào.
Tử Tiêu lui lại, ngồi trên cái ghế bên giường, nhắm mắt đả tọa.