“Sư phụ, xin nhận Tàm Đậu một lạy!” Ta lớn tiếng nói.
Tử lão đầu không quay đầu lại nhìn ta, trong gió đêm vang vọng câu nói sau cùng lão để lại: “Tiểu đậu tử, khi ngươi vì lựa chọn mà phiền não, ngươi nên nghĩ xem bản thân có phải nhất định cần làm ra lựa chọn hay không …… Thế gian vốn vô sự, dong nhân tự nhiễu chi a!”
Ta nhìn phương hướng mà lão rời đi gật gật đầu, tuy rằng không hoàn toàn hiểu lời sư phụ nói, nhưng ta đã khắc ghi trong lòng.
Này đêm ta ngủ rất tốt, lúc tỉnh lại, nếu không chạm đến cái tiểu hạp đang đeo trên cổ, ta thậm chí cảm giác bản thân có phải nằm mơ hay không.
Sáng sớm, cơn gió đầu tiên nương theo tiếng cửa mở kẽo kẹt luồn vào, ta bắt gặp một thân ảnh màu trắng trước cửa, tản mát ra khí phái cao ngạo thiên bẩm cùng sự trầm ổn theo thời gian, ánh nắng nhu hòa xuyên qua lưỡi kiếm đổ bóng trên ấy.
“Ngươi tới rồi! Ta còn định đi tìm ngươi đó!” Ta cười toe toét với hắn.
Khi ấy, mái tóc của hắn theo thân thể hơi hơi lay động, chiết khúc bóng nắng sau lưng. Hắn từng bước tiến đến, trong sự bình ổn chất chứa nôn nao, nhè nhẹ kéo đầu ta vào lòng.
“Về sau không cần lo lắng nữa.” Bởi vì ta nơi nào cũng không đi.
Giờ cơm sáng, Dạ Lưu Hiểu phe phẩy quạt đến phòng ta, mở miệng câu đầu tiên đương nhiên là chúc mừng ta sắp rước được mỹ nhân về dinh. Ta hướng hắn nhếch mép nói với mạng lưới tin tức của Túc Thiên Các, còn không biết tân nương tử đã sớm cho ta đội mũ xanh! (cắm sừng)
Hắn cười bình thản đáp lời: “Chẳng lẽ Dạ Lưu Hiểu ta còn không biết tiểu đậu tử ngươi đang tính toán cái gì sao? Ngươi nếu thật sự thành thân, Đế Hạo còn không san bằng Bộc Tà sơn trang lên? Làm sao còn chỗ cho ngươi ở đó mà nhàn nhã?”
“Hay thật, chuyện này cũng bị ngươi đoán ra, ta cũng hết lời để nói.” Ta ăn ngụm cháo, nấu rất hợp vị, ăn kèm bánh bao hấp hành cùng vài món ăn nhẹ, thích ý a, “Bất quá ngươi hẳn là có chuyện muốn nói với ta, vô sự bất đăng tam bảo điện mà!”
“Ha ha, vi huynh là đến từ biệt.” Dạ Lưu Hiểu lộ chút tiếu ý, “Ta cùng Nguyệt Lượng Thành bởi vì chuyện của Liễu Tấn phu phụ có chút không hợp, ở lại nơi này sẽ khiến Lăng trang chủ khó xử, cho nên ta định sớm đi trước.”
“A, a, Dạ các chủ thật là không nể mặt tiểu đệ a ~” Ta cố ý nghiêng đầu nhìn hắn.
Chiết phiến của hắn nháy mắt đập lên đầu ta “Ít giở bộ này ra với ta, ngươi nếu thật sự thành thân, Dạ Lưu Hiểu ta nhất định đến dự, kim sơn ngân sơn làm lễ vật tuyệt không hàm hồ!”
Ta nhìn bộ dáng nghiêm trang của hắn, cười nói: “Ngươi như vậy thật giống ca ca của ta!”
Hắn ngẩn người, sau đó cười cười. Hai ta lại hàn huyên vài câu, hắn liền rời đi.
Sau bữa sáng, liền có thợ may đến đo người cho ta, chuẩn bị may tân y. Cánh tay ta bị họ nâng lên lại hạ xuống, hạ xuống lại nâng lên, người phải đứng thẳng a, bả vai cũng phải thẳng a …… làm như ta tính toán sau này sẽ còng lưng vậy.
Trông xem ba, bốn “đại sư” kia trang mô tác dạng cầm lấy thước da nhiễu qua nhiễu lại trên người, ai~, số đo ba vòng của ta sau này còn gì là bí mật nữa!
Nhìn sang Đế Hạo, dáng ngồi thẳng đứng, ở bên cạnh bàn nhìn ta như con búp bê bị người xoay lại xoay qua.
Ta bĩu môi, đưa mắt ra hiệu cho hắn, hắn liền đứng lên, nhất thời áp suất thấp bao phủ, nhóm thợ may đang bận tối mắt này thoáng chốc cảm giác hô hấp khó khăn, mặt đều tái nhợt, mang theo đồ đạc của họ ù chạy ra ngoài.
Ha ha, ta cười hớn hở, kéo kéo tay áo của Đế Hạo, “Chúng ta đi trương gia hạng ăn đậu hoa (đậu hủ) nào, cả Bộc Tà sơn trang cũng không làm ra mùi vị ấy.” Nên biết rằng món đậu hoa này ta đã mơ nghĩ từ lâu, sau khi bị đám người kia dày vò, ta càng thêm tưởng niệm nó.
Đế Hạo không nói lời nào, ta hiện tại cảm thấy bản thân càng lúc càng cao minh, có thể từ trong ánh mắt hắn nhìn ra “được” hoặc “không được”, tuy rằng điểm ấy là tương đương vi diệu.
Hai ta dùng khinh công rời đi Bộc Tà sơn trang, đến cửa ngõ trương gia, nhìn thấy mộc bằng (sạp gỗ) cách đó không xa, nước miếng của ta phân bố a, chờ không kịp vội kéo tay Đế Hạo chạy như bay đến trước mặt trương đại tẩu đang thái hành: “Nhanh nhanh nhanh! Đến hai bát đậu hoa!”
Vừa ngồi xuống, nhìn đại tẩu đem đậu hoa bưng lên, ta tức khắc dùng hai tay đỡ lấy, thế nhưng bàn tay khi nãy vừa nắm lấy cổ tay Đế Hạo đã bị hắn trở tay giữ chặt. Ta quay mặt sang nhìn hắn, hắn hơi nghiêng mặt đi, cực giống một hài tử đang ngượng ngùng, ta bất giác nhớ đến bản thân vừa rồi hình như là kéo tay hắn tới.
Ta buồn cười, đem đậu hoa đẩy đến trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chú Kiếm Điên cũng có trù tử (đầu bếp) chứ?”
Hắn gật đầu.
“Thế họ biết làm đậu hoa không? Còn có bánh đậu xanh, đúng rồi đúng rồi còn có bánh củ cải, họ biết không?”
“Đều biết.”
“Hà hà,” ta ngửa mặt lên trời thở dài, “Vậy là tốt rồi, đỡ cho về sau ta phải từ trên núi cao vất vả trèo xuống tìm đồ ăn.”
Hắn không nhìn ta, ngón tay giữ chặt cổ tay ta thế nhưng hơi run.
Sau khi ăn xong năm bát đậu hoa lớn, ta cực kỳ thiếu văn nhã ợ lên một tràng dài, tiếp theo nắm tay Đế Hạo, thong thả bước trên con đường trở về Bộc Tà sơn trang.
Bàn tay đang nắm lấy tay ta bỗng nhiên siết chặt, ta quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Đế Hạo dưới bóng râm của mái hiên phảng phất bi thương.
“Ngươi sẽ phản bội ta không?” Hắn hỏi, từng câu từng chữ, bóng người loang lổ khắc sâu lên vách tường.
Ta bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác không thoải mái, bàn tay dùng lực muốn giãy ra, “Ta vì cái gì phải phản bội ngươi!”
Hắn không nói lời nào, bước đến, không phân trần gì đem ta ôm chặt đi về phía trước.
Ta thở dài, rốt cuộc là điều gì cứ khiến ngươi bất an?
Ngày thứ hai, y phục tân lang của ta đã may xong, nhìn bản thân trong gương đồng mặc hỉ phục đỏ thẫm, xưa kia khi xem phim cổ trang còn cảm thấy cách ăn mặc như thế quê mùa kinh khủng, hiện tại đổi thành bản thân, vẫn là nên nhếch môi tán thưởng đôi chút, cũng không tệ a, ít ra ở thế giới này cũng xem như thời thượng!
Lúc Đế Hạo đẩy cửa tiến vào, liền nghe thấy âm thanh của nhóm thợ may đại sư xách đồ vọt ra ngoài, vừa chạy vừa run giọng nói: “Thiếu hiệp nếu cảm thấy y phục không hợp, cứ bảo hạ nhân mang đến ——” sau đó liền lặn mất tăm.
Ta nhón chân, cảm thấy bộ dáng chạy trối chết của họ thật buồn cười, sau đó đứng trước mặt Đế Hạo nhấc hai ống tay áo lên hỏi: “Thế nào? Thiếu gia ta rất là anh tuấn suất khí hen.”
“Ân.” Hắn ậm ừ đáp lại một tiếng, nhìn thẳng vào ta, nhìn đến nỗi ta phát cáu.
“Ta biết, ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, ta cũng không nghĩ bản thân so với ngươi anh tuấn ……” Ta có chút mất hứng xoay người đi, phũ phũ y liệu chuẩn bị đem trường bào đỏ thẫm thay xuống, lại cảm giác có người áp sát lưng ta, ngón tay thon dài từ thắt lưng dần dần vuốt ve lên phía trên, trườn đến cổ, chậm rãi mân mê, sau đó vành tai bị người mút lấy, đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ lên trên, câu dẫn đến tim ta thoáng chốc loạn nhịp.
“Rất đẹp …… thật sự rất đẹp mắt …… ” Giọng hắn hơi nhẹ, tựa như cao sơn lưu thủy, lí sở đương nhiên, mà ngón tay hắn, lại men theo nếp gấp của hỉ phục từng chút từng chút luồn vào bên trong thăm dò. Ta ngửa đầu lên, vừa định mở miệng mặt hắn đã cúi xuống, khoảnh khắc hai môi tương giao, đầu lưỡi hắn liền khoáy động sâu trong vòm miệng, bất đắc dĩ ta đành dựa sát vào người hắn. Cánh tay hắn giật tung một cái, một bên hỉ phục liền rớt xuống dưới hông. Môi hắn lưu luyến không rời hôn xuống cằm, dọc theo cổ trượt xuống bờ vai lõa lồ. Tay còn lại chậm rãi trườn tới, nhẹ nhàng vén mở vạt áo còn lại của hỉ phục, ta bỗng cảm giác một vật nóng rực nhô lên dưới mông, bất chợt bừng tỉnh, giãy dụa liều mạng thoát ra.
“Này, ngươi làm gì vậy! Thứ ta đang mặc trên người chính là …… ” Lời còn chưa nói xong, đầu đã bị ấn chặt xuống giường, cả người dưới sức nặng của trọng lực té ngã xuống …… Nhớ lại sự đau đớn của đêm hôm ấy, ta không khỏi sợ hãi.
“Đừng! Ta không cần! Không cần!” Ta dùng cánh tay chống đỡ thân thể, cũng muốn đẩy người đang áp trên lưng lên.
“Tàm Đậu ……ngươi rất xinh đẹp …… thật sự rất xinh đẹp …… ” Giọng nói rõ ràng không hàm chứa dục vọng vào giờ khắc này lại trở nên đầy mê hoặc. Tay hắn vuốt ve hai gò má của ta, luồn vào khoang miệng dày vò đầu lưỡi, đem lời cự tuyệt của ta phong bế. Tay kia dần trượt xuống, trên thắt lưng ta rút một cái, sau đó nâng hai cánh tay ta lên, đem hỉ phục từ đỉnh đầu cởi xuống quăng mạnh ra ngoài, âm thanh tơ lụa kịch liệt ma sát vang lên bên tai nghe rợn người.
“Đừng lo, y phục chưa hỏng.” Hắn hôn dọc sống lưng ta, trườn đến xương bả vai, dùng lực mà mút vào, ta còn nghĩ những nơi bị hắn mút sẽ thoát li khỏi cơ thể. Hắn rút ngón tay khỏi miệng ta, nhờ vào nước bọt từng chút từng chút tiến vào nơi tư mật phía sau, ta sợ hãi co người về phía trước, hắn dùng sức mạnh cơ thể áp xuống khiến ta không thể động đậy. Một ngón tay tiến vào, một ngón khác cũng vào theo, ở bên trong xoay tròn nữu động. Ta muốn bảo hắn đi ra, hắn thế nhưng cúi đầu hôn lên gáy ta, đem mặt ta ấn sâu trong chăn, sau đó phân thân nóng rực liền mạnh mẽ đâm vào, ma sát chặt chẽ tràng bích. Tiếng kêu đau đớn của ta chìm ngập trong ấy, hắn ngẩng đầu lên, ta lúc này mới có thể nghiêng người hô hấp. Hắn bắt đầu thẳng tiến vào, ta cắn răng chịu đựng va chạm, hai tay dùng sức bấu chặt nệm giường, cúi đầu vô lực nhìn nó cũng theo ta trước sau lay động.
“Đừng chặt như thế …… thả lỏng ……”
“Mẹ nó …… đau …… không làm được ……” Ta sắp khóc rồi.
Động tác của hắn chậm lại, tựa hồ đang đợi ta thích ứng, nhưng càng chậm lại càng có thể cảm nhận được hắn trong thân thể ta nữu động, “Ngươi vẫn là nhanh lên đi …… sớm tử sớm ……” siêu sinh, lời còn chưa nói xong, hắn liền rút mạnh ra lại toàn bộ đẩy vào, ta kinh hãi đến hai tay chống lên vách tường, mỗi một lần va chạm ta đều nghĩ đầu sẽ đập vào tường biến thành bã đậu hủ!
Hắn ngừng lại, khi ta tưởng rằng cuối cùng có thể giải thoát, hắn thế nhưng lấy tư thế còn ở bên trong lật mạnh người ta lại, ta sợ tới mức bấu chặt vào bờ vai hắn, há hốc mồm nhưng hét không ra tiếng.
Sức lực hắn đẩy vào đè ép khớp đùi, sau đó càng hung hăng đem hai chân ta áp hẳn lên phía hai bên sườn, hắn từ từ nhắm mắt, trông như sắp mất kiểm soát, ta giơ tay dùng sức nắm lấy những sợi tóc lất phất rũ xuống bên người “Ngừng lại …… con mẹ ngươi ngừng lại …… lão tử không chịu nổi ……”
Hắn tựa hồ cảm giác da đầu đau nhức, cả thân mình áp xuống, phủ kín khoang miệng đầy lời miệt thị của ta, thân thể luật động điên cuồng tựa hồ không có hồi kết.
Ta nức nở, nước mắt tràn ra, tiếng kêu khóc bị hắn nuốt chửng.
Thế gian vốn vô sự, dong nhân tự nhiễu chi: sự việc vốn chẳng có gì, là do con người suy nghĩ quá nhiều tự chuốc phiền toái.
Vô sự bất đăng tam bảo điện: phật giáo miếu tự khi có cúng bái, thầy tu đạo sĩ sẽ vào phật điện, không có chuyện gì không tùy tiện đến đây gây huyên náo, về sau được hiểu rộng hơn là không có chuyện sẽ không đăng môn đến thăm, đến ắt hẳn là có việc. “Tam bảo điện” bắt nguồn từ phật giáo, “tam bảo” là chỉ phật, pháp, tăng trong phật giáo. Để hiểu rõ hơn, xin vào baidu