Chương III: Binh biến Nam Sách
Tiễn chàng lệ nhạt hoàng hôn
Rừng Phong sắc đỏ bồn chồn xót xa
Giang hồ một trận phong ba
Tam Sinh, Phù Ảnh chỉ là Giấc Mơ
Trước cái chết bất ngờ cùa Thiền Ông, toàn thể khách đường chìm vào bầu tĩnh lặng, đám tăng nhân đi theo và cả Tịnh Độ đều vô cùng đau lòng quỳ xuống trước mặt Thiền Sư tụng kinh siêu độ.
- Nam Mô! A Di Đà Phật…!
Theo tiếng kinh ngân toàn thể nhân sĩ trong khách đường Nam Sách cũng đều quỳ xuống theo, vẻ mặt ai nấy đều tỏ ra trang kính, khâm phục. Chỉ có đoàn người của Lữ Đường Gia Bảo giờ thấy mình bị lẻ loi giữa đám quần hào, Lữ Đường cũng đã lui xuống Chính Đường đến đứng bên cạnh tỷ tỷ Phượng Nhi và Gia Gia.
- Là ta đã sai sao…!
Lời nói nghẹn ngào trong nước mắt.
Lữ Đường thấy mọi chuyện diễn biến có phần bất lợi bèn vòng tay nói:
- Hôm nay sự việc cũng đã rõ ràng. Lữ Gia chúng ta còn có công chuyện gấp. Xin hẹn gặp lại.
Nói dứt lời liền cùng đám người Lữ Đường Gia Bảo rời đi.
Lão Đồng Tử nhớ ra còn chuyện chưa nói liền đứng dậy nói vời theo:
- Lữ Đường ! Ta còn chuyện chưa tính sổ với ngươi ! Hôm nay vì chuyện của Đại Ca ta tạm tha cho ngươi, ngày sau gặp lại đừng trách ta không báo trước.
Hắn nghe nói chẳng thèm để vào tai chỉ giơ tay lên đáp lại:
- Triệu Lão Tiền Bối, xin cứ tự nhiên cho!
- Ngươi.. !
Lão bực bội toan đã rút đao ra nhưng Hồ Vạn Xuân quỳ gần đã đưa tay níu lại, miệng nhắc nhở:
- Ngũ đệ !..
Một đoạn kinh cũng đã rứt, Phạm Lệnh Công lúc này Bạch Đao vẫn cắm trên ngực gượng đứng lên nói với quan khách:
- Các vị Đại Hiệp ! Hôm nay mời các vị tới tệ phủ để bàn bạc đối sách với ứng phó với phản tặc, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, mong các vị lượng thứ … !
Lúc này máu trên vết thương đã thấm đỏ áo bào, thần sắc nhợt nhạt. Bên ngoài lúc này cả Phạm Man và Bạch Hổ biết chuyện đều đã xông vào tới nơi, vội đỡ lấy phụ thân
- Phụ Thân … ! Người có sao không ?
Bạch Hổ nóng nảy nhìn quanh quát:
- Chuyện gì đã xảy ra ?
Trong đám khách có người toan kể lại Phạm Lão Công đã chen vào:
- Ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ...
Lời nói chưa dứt miệng đã thổ ra một ngụm máu tươi, hẳn là vết thương khá nghiêm trọng, Phạm Man vội giục
- Đưa Phụ Thân vào trong trước đã ! mọi chuyện truy xét sau.
Lại quay sang nói với Lý Khuê:
- Mọi việc ở đây xin nhờ Thúc Phụ lo liệu giúp.
Liền đưa Phụ Thân lui vào trong.
- Xin hai vị Công Tử hãy yên tâm !- Lý Khuê nói với theo.
Chương Dương Độ
Quân của Dương Cát Lợi đi được hai ngày đường, phía sau Thành Nam Sách đã khuất trong bụi mờ, cờ xí có phần thưa thớt, bước chân của người và ngựa đã có phần mệt mỏi. Mấy ngày qua ở Nam Sách có quá nhiều chuyện đã xảy ra, không những không tìm thấy manh mối nào về Xương Ngập mà đến Linh Lam Ngọc của phụ thân cho hắn cũng bị cướp mất, hai ngày nay trong đầu hắn luôn đấu tranh tư tưởng nên theo ai. Lần hồi kinh này phúc họa chẳng biết thế nào, tâm trạng quả là không tốt chút nào. Cảnh Thạc còn tâm tư hơn, hắn vốn chả ưa gì Tam Kha nhưng vì giao tình với Cát Lợi mà theo, hắn hai ngày qua đều nhìn cái vẻ mặt âu sầu không nói của Cát Lợi mà buồn theo.
Đoàn quân kỵ đến bến Chương Dương Độ thì mặt trời cũng đã khuất bóng, hoàng hôn như một tấm thảm đỏ trải dài trên sông, hắn kéo cương ngựa nhìn về phía khói bụi mịt mờ đang có một đoàn quân mệt mỏi hạ lệnh:
- Chúng ta hạ trại ở đây đêm nay!
Quân lệnh vừa ban ra, quân kỳ cắm xuống chẳng mấy chốc doanh trại đã dựng xong.
Màn đêm trở về, gió lạnh se sẽ thổi về từ Hồng Giang. Trong doanh trại thấp thoáng những đống lửa , các sĩ quân đang ngồi pha trò. Hai vị tướng trẻ vẫn còn mặc nguyên chiến giáp cùng song bộ trong quân doanh, thi thoảng lại hỏi han vài sỹ quân dăm ba câu chuyện, không khí vô cùng thân mật. Quân của hai vị tướng này xưa nay bách chiến bách thắng một phần cũng vì sự đoàn kết, tương thân, tương ái này.
Bên ngoài bất chợt có tiếng vó ngựa dồn dập, một thám binh cấp tốc phi ngựa về, đám sỹ binh dưới ánh lửa bập bùng nhốn nháo nhìn nhau, thám binh trở về trong đêm ắt là có chuyện quân tình khẩn cấp, tên thám mã vội vã xuống ngựa ghé tai Cảnh Thạc nói nhỏ điều gì đó trong lúc Cát Lợi vẫn đang trò chuyện cùng mấy Giáp Binh, Cảnh Thạc nghe xong vẻ mặt lập tức biến sắc, liền lại gần ghé tai báo lại với chủ tướng, hai người liền vội rảo bước về phía cổng doanh quân, đám giáp binh ở lại vẫn thất thần đứng đó chẳng hiểu đã có chuyện gì.
Trên đường khói bụi mịt mờ, một đội kỵ binh cẩm vệ phi ngựa như bay tới, người đi đầu tướng mạo uy mãnh, tóc điểm hoa râm, ước chừng tuổi, thân khoác cẩm bào màu nâu đỏ, thắt đai lưng màu tím nhạt, nhìn y phục cũng biết là đứng trong hàng nhất phẩm đao. Cẩm vệ hoàng thành Cổ Loa chia làm năm cấp: Ngũ phẩm đao là thấp nhất thắt đai màu xám, lần lượt sau đó là xanh lục, xanh lam, đỏ, tím. Nhất phẩm đao là bậc cao nhất thắt đai màu tím thường là trưởng cẩm vệ bảo vệ cho Hoàng Thượng. Người này hẳn là Nhất Phẩm Đao Trương Thanh, theo sau y có chừng hai chục Cẩm Vệ quân khác thắt đai màu đỏ.
Người đi đầu giơ cao Kim Bài hô lớn:
- Quân tình cấp bách.
Đám binh quân gác doanh vội dẹp sang hai bên nhường đường, đoàn kỵ binh vụt vào giữa doanh quân xếp thành cánh cung lớn, đám quân binh phía trong có phần nhốn nháo chưa hiểu sự tình, Trương Thanh dừng ngựa dõi nhìn xung quanh ánh mắt lạnh lùng.
Ngoài đại lộ lúc này khói bụi lại phủ mịt mù, khoảng năm chục kỵ binh khác hộ tống một chiếc Hoàng Sa Tứ Mã (), theo sau là một đám tùy tùng xiêm áo, võng lọng(). Trên hai cây đại kỳ lớn hai bên thêu sáu chữ, bên tả là : Dương Bình Vương, bên hữu là: Tĩnh Hải Quân, tất cả thấy kỳ đều cúi rạp xuống. Chiếc Hoàng Sa Tứ Mã tiến vào giữa doanh, đám cẩm vệ chia thành hai cánh cung khác trấn phía sau.
Một thái giám già cùng hai tùy tùng bưng ghế đến trước Hoàng Sa, rồi lùi lại quỳ phục ở đó, bên ngoài cả đám cẩm vệ và tùy tùng cũng đã xuống ngựa quỳ phục từ lúc nào.
Bình Vương mặc hoàng bào bước xuống, mặt lạnh như gió đông.
Doanh quân vang lên tiếng hô lớn:
- Đại Vương vạn tuế, vạn vạn tuế!
Vẻ mặt hắn không một chút biểu tình, bầu không khí im ắng căng tràn trong đêm, chỉ có tiếng củi cháy lép bép, ánh mắt lạnh lùng của hắn dừng lại bên Cát Lợi:
- Đại sự ta giao ngươi làm đến đâu rồi!
Cát Lợi không dám ngẩng mặt lên, mồ hôi đã lấm tấm trên thái dương, Cảnh Thạc thần tình lúc này cũng không khác, khẽ nghiêng mặt qua nhìn hắn tự nhủ: ‘ Tính mạng hai chúng ta nằm trong tay huynh đó.’
Cát Lợi cũng tương thông suy nghĩ đó vội vàng thưa:
- Bẩm Đại Vương! Thuộc hạ đã cho người dò xét trong ngoài phủ Nam Sách rất kỹ càng, tuy nhiên đều không tìm thấy manh mối nào của y hết, thần e y không đến Nam Sách .
Khuôn mặt vị Đại Vương biến sắc, chỉ nghe một tiếng ‘hừ’.
Xoẹt..
Hắn đã rút thanh kiếm trên người tên cẩm vệ đứng cạnh kề lên cổ Cát Lợi mắng:
- Khốn kiếp ! Ngươi nghĩ Phạm Chiêm đem y giấu trong nhà hắn sao!
Lão Thái Giám già run lật bật quỳ xuống sát hắn vội can ngăn:
- Đại Vương mới đăng cơ không nên chém tướng khiến lòng quân hoang mang , chi bằng cho Dương Tướng Quân được đoái công chuộc tội.
Cảnh Thạc và đám quân binh trong doanh cũng nhân cơ hội đó cầu xin:
- Xin Đại Vương cho tướng quân được đoái công chuộc tội!
Bình Vương nghe nói vậy thần sắc cũng có phần trấn tĩnh lại, hắn ‘hừ’ một cái ném thanh đao xuống đất nói:
- Ta tạm tha mạng cho ngươi! Cử ngươi và Đỗ Cảnh Thạc làm Tiên Phong dẫn quân lập tức lên đường đến Nam Sách.
- Tạ ơn Đại Vương tha mạng!
Hắn nói xong liền lĩnh chỉ đi ngay, đoàn quân binh trong doanh cũng dọn dẹp doanh binh hành quân phía sau.
() Xe ngựa kéo dành cho Hoàng đế khi ra trận.
() Ô lớn.