Một kiếm đâm vào ngực, không gian dường như dừng lại.
Là giận hay là yêu? Ba người đứng đối diện nhưng ba dòng suy nghĩ
Lữ Tiểu Bạch chợt như tỉnh ngộ, đây chính là Hoàng ca ca mà nàng đã từng gặp, từng nhớ nhung, người có thể sẵn lòng lấy tính mạng để bảo vệ cho nàng. Hoàng ca đã từng bị nàng đâm một đao…À không hai đao mới đúng và cũng ngay từ nhát đao đầu tiên ở bên bờ Thủy Nguyệt Hồ năm đó thì trái tim nàng đã thuộc về Hoàng ca rồi. Một đoạn trong ký ức hiện về, năm ấy cũng trên chính Thủy Nguyệt Hồ này.
Một cô gái tuổi bướng bỉnh đứng bên Thủy Nguyệt Hồ đang òa khóc. Một nam nhân tuổi đứng cách nàng chưa đầy thước đều thủy chung không quay lại, không dỗ đến một câu.
Ngoài làn nước hồ trong suốt như gương đang bốc lên từng đợt sương trắng mờ ảo. Thiếu nữ đó vẫn khóc mãi, cuối cùng chỉ hỏi duy nhất một câu trong nước mắt :
- Huynh nhất định phải đi sao?
Nam nhân đó thần thái vô cùng âu sầu đáp lại duy chỉ có hai từ :
- Phải đi !
Thiếu nữ đó khóc to hơn, nam nhân kia tịnh vẫn quay mặt đi. Hắn không phải là vô tình đến mức không quay lại dỗ nàng mà vì hắn muốn che giấu nỗi buồn trong lòng hắn. Là hắn không đành nhìn thấy nàng như vậy.
Tiểu nữ bướng bỉnh kia nói :
- Mạng huynh là do ta cứu, ta không cho huynh đi huynh không được đi.
Hắn trong lòng rơi lệ, vẻ mặt làm ra vẻ quyết tâm nói :
- Xin lỗi Tiểu Bạch! Ta không thể không đi!
Nàng trong lòng giận dỗi, gàn bướng nói :
- Nếu huynh dám bước một bước ta sẽ giết huynh!
Nam nhân đó biết rằng Tiểu Bạch nàng nói ra câu đó đều vì muốn hắn ở lại bên nàng, miễn cưỡng nói :
- Mạng ta do muội cứu! Sống chết là quyền của muội.
Nói xong liền bước về phía con đường trước mặt đang phủ một lớp sương mờ.
Tiểu Bạch nhìn theo, một khắc trôi qua đều thấy không thể níu giữ, không thể buông tay, không thể không giận dữ. Lần đầu tiên nàng dùng Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh phi thân ra trước mặt hắn, nàng muốn hắn ôm nàng vào lòng và nói:
“Tiểu Bạch ta không đi nữa! Ta nhất định sẽ ở lại bên muội”
Nam nhân đó vẫn một vẻ lạnh nhạt. Đoản đao đã xuất ra từ tâm nàng, đâm hắn một đao lòng đau như cắt. Hắn trúng đao nhưng trái tim nàng lại quặn đau đến mức đánh rơi thanh đoản đao xuống đất, đệ tử Lữ Đường Gia Bảo dù có chết cũng không được rơi đao.
Hắn mang vết thương đó của nàng mà đi khuất trong khung trời mờ ảo, khiến nàng trong suốt năm trời đều đau nhói, nàng chờ hắn trở lại, nhưng hắn mãi không trở lại. Phải chăng hắn vì hận nàng mà đã không trở lại?
Không phải Hoàng ca giận nàng. Nàng vội ôm lấy hắn :
- Huynh…! Huynh có sao không? Huynh thật là ngốc.
Nàng òa khóc trong nỗi đau.
Ngọc Dung lập tức thu kiếm lăng không một vòng, nàng vừa lo lắng vừa tức giận nói:
- Huynh dám bảo vệ tiểu Hồ Ly đó!
Xương Ngập có phần đau đớn, gượng nói:
- Muội ấy dù sao cũng là ân nhân của ta!
Quay sang nhìn Tiểu Bạch đang khóc thút thít an ủi:
- Ta chưa chết! Muội dừng khóc nữa.
Tiểu Bạch được dỗ một câu, lập tức đã gạt nước mắt, mếu máo nắm chặt lấy cánh tay hắn.
Ngọc Dung nhìn thái độ đó của nàng ta thật ức không sao chịu nổi, liền hừ một cái, lại liền lấy ra một hộp Kim Sang Dược để sẵn trong áo nói:
- Để ta xem vết thương cho huynh!
Tiểu Bạch khinh thị nói:
- Ngươi chẳng phải cũng đang là mèo khóc chuột đó sao?
Ngọc Dung mặt đỏ quát:
- Ngươi…!
Xương Ngập kêu khổ nói:
- Hai nàng thôi được chưa? Sao lúc nào cũng như oan gia, gặp nhau là gây chuyện vậy?
Tiểu Bạch, Ngọc Dung cùng giận dỗi nói:
- “Tất cả đều là tại…”
Nhất nhất lại quay mặt đi làm vẻ mặt khinh nhường, chỉ duy một chữ ‘ huynh’ thì không ai nói ra được.
Số là ngay sau khi hộ tống các chưởng môn nhân đến đại tiền sảnh. Chàng lo lắng liền quay lại nơi này xem mọi chuyện ra sao, ai ngờ lại bị đâm một kiếm nữa. Chàng cũng không ngờ là mình lại có phúc phận được cả hai tiểu nữ này để lòng thương mến. Có chăng cũng là vì chàng luôn cảm thấy áy náy vì được Ngọc Dung chăm sóc ở Đại Thảo Nguyên nên hết lòng muốn báo đáp ơn nàng. Nếu chàng biết mình chính là nguyên nhân khiến hai tiểu nữ này trở thành oan gia thì thật không biết chàng sẽ phải sử lý ra sao ?
Nhưng chàng mãi mãi sẽ không thể biết được.
- Chúng ta cùng đến Thủy Nguyệt Hồ - Xương Ngập nói
Lại quay sang nói với Tiểu Bạch :
- Hai vị Yên Nam tiền bối và Cầm Thánh phu nhân đang chữa trị hàn độc cho gia gia muội ở đó.
Tiểu Bạch nghe thấy nói vậy, trong lòng không khỏi lo âu, mặc dù chưa rõ đầu đuôi sự vụ liền giục :
- Chúng ta mau đi thôi !
Hai người liền dìu Xương Ngập vội đi ngay.
Bên Thủy Nguyệt Hồ
Lúc này mọi người cũng đang thu dọn tàn chiến, quang cảnh tiêu điều thê lương. Quân số thương vong hai bên không dưới người, trong đó đa số vẫn là đệ tử và nhân sỹ lộ phái.
Vân Nga đứng lặng bên làn nước trong như gương, đây là lần đầu tiên nàng rời kinh, cũng là lần đầu tiên chứng kiến cảnh chém giết kinh hoàng đến như vậy, Trong lòng không khỏi hoang mang nhưng thần sắc lại đa phần ảm đạm, quả khiến người ta không thể đoán ra được nàng hiện đang nghĩ gì.
Nàng đưa mắt nhìn xa xăm, là lần đầu tiên nàng quen một nam nhân khác ngoài Văn đệ. Hắn dù một điệu cười, một lời nói với nàng đều hết sức ôn nhu, khiến nàng cảm thấy ấm lòng, làm cho nàng rung động và vui vẻ. Hắn rốt cuộc là vì điều gì khiến nàng luôn để tâm nghĩ về hắn như vậy ?
- Phụng tiểu thư !- Một giọng nam nhân trầm ấm.
‘ Là hắn sao’
Vân Nga quay lại, chính là khuôn mặt mà suốt mấy ngày qua thỉnh thoảng lại án ngữ trong suy nghĩ nàng.
- Đinh Công Tử !
Hắn ôn nhu cười, si ngốc nhìn nàng :
- Đây là lần thứ ba gặp được tiểu thư ! Lần trước khi chia tay ở Văn Giang tiểu thư có hứa…
Vân Nga rút cây trâm ngọc trên tóc trao cho Đinh Hoàn nói :
- Một lời khó nói ! Tiểu nữ họ Dương tên thật là Vân Nga ! Đây là tín vật nếu công tử có lòng, ngày sau xin gặp lại ở Cổ Loa.
Nàng trao trâm ngọc xong sắc hồng trên má đã lộ rõ, liền cúi mặt ngại ngùng bước đi qua hắn.
Đinh Hoàn đứng đó chân như bị chôn chặt dưới bờ đá bên hồ Thủy Nguyệt. Là nước hay gương, là mơ hay thực, là tâm trong lòng đang bốc cháy hay lửa thiêu tâm si. Hắn đứng đó không nói được lời nào. Trong lòng hắn đang vô cùng hạnh phúc.
Hạnh phúc này chính là thứ mà sau này hắn không bao giờ có được, là thứ hắn đánh đổi tất cả nhưng cuối cùng lại vụt mất khỏi tay hắn.
Tiểu Bạch, Ngọc Dung cùng Xương Ngập cũng đã đến nơi. Lúc này trên khoảng sân lớn tiền sảnh thân thể lão nương Lữ Hồng Phất đã được Hỏa Long đẩy lên cao giữa không trung, thần sắc bà ta đã có phần hồng hào hơn mọi khi, trên trán cũng lấm tấm những giọt mồ hôi. Đã năm qua Hồng Phất không cảm nhận được sự ấm áp này, năm với bà ta đều là mùa đông lạnh giá, năm sống trong hận thù. Tất cả cuối cùng chỉ như một giấc mộng.
Hỏa Long phát ánh quang tinh đại thịnh. Phụng Băng cũng bắt đầu mờ nhạt dần. Thần sắc của Cầm Thánh có phần nhợt nhạt, hẳn là nàng đã sử dụng rất nhiều nội lực. Lữ Hồng Phất dần dần tọa hạ xuống mặt đất. Hỏa Long cũng biến mất. Yên Nam Tử thu hồi chân khí về đan điền.
Tiểu Bạch băng đến bên cạnh lão nương đó, vẻ mặt đầy khẩn trương hỏi :
- Gia Gia người không sao chứ?
Lão nương tinh thấn có phần ổn định nhưng sức lực cũng đã cạn kiệt, đành dựa vào nàng nói:
- Ta không sao!
Tiểu Bạch cầm bàn tay gia gia cảm thấy có hơi ấm, trong lòng mừng rỡ nói:
- Gia Gia tay người ấm lên rồi.
Lữ Thiên Ảnh mặc dù đã thọ thương không thể tự tới gần nhưng nghe Tiểu Bạch nói vậy lão cũng không khỏi vui mừng, phải nói là cùng cực vui mừng, cuối cùng lão cũng đã giữ được lời hứa với phụ mẫu bảo vệ tiểu muội. Lời hứa khiến năm qua lão phải lao tâm khổ tứ, ngang dọc giang hồ, nằm gai nếm mật, một đêm cũng ngủ không yên.
Trần Danh có phần sốt ruột đã lên tiếng:
- Lão Ám Thiên người cũng đã cứu rồi, ngươi mau bỏ thuốc giải ra!
Thiên Ảnh trong lòng vốn chẳng coi y ra gì, liền lãnh đạm mà nói:
- Ta không đưa thì làm sao?
Vạn Hạnh nghe lời này trong lòng không yên liền lên tiếng:
- Quân tử nhất ngôn! Tứ mã nan truy! Lữ tiền bối là người có danh phận trong võ lâm lẽ nào lại không coi trọng lời hứa của mình.
Hắn quay sang nhìn Vạn Hạnh cười nhạt một cái nói:
- Câu này của tăng sư không đúng rồi! Xưa nay các người chưa từng coi lão phu là quân tử, trong mắt các ngươi Lữ Gia ta là ngoại tộc, là tà môn ngoại đạo. Xin hỏi tăng sư một câu: Tà môn ngoại đạo có nói lời nhất ngôn cửu đỉnh không? Ha ha.
Lữ Hồng Phất nhìn lão cảm thương nói:
- Sư huynh! Sao huynh lúc nào cũng cố chấp như vậy.
Yên Nam Tử cũng nhìn hắn, khuôn mặt thoáng một nụ cười nhẹ, liền nói:
- Các vị chớ lo lắng! Tam Nhật Đoạn Trường đã được giải rồi.
Lữ Thiên Ảnh nhìn Yên Nam Tử thần sắc không khỏi kinh hoàng, thì ra mọi việc làm của lão nãy giờ đều không qua mắt được hắn.
Cầm Thánh nói với Yên Nam:
- Sư huynh! Mọi việc đã an bài xong xuôi. Chúng ta cũng nên đi thôi.
Nói xong liền cùng thiếu nữ áo hồng rời đi.
Đinh Hoàn lúc này mắt đều không rời khỏi Vân Nga một khắc, hắn muốn nói với nàng một lời từ biệt nhưng không sao thành lời. Hắn đứng lặng chờ một ánh mắt của nàng nhưng thần sắc của Vân Nga lại trở về một vẻ lạnh băng, thủy chung đều song hành phía sau Cầm Thánh không đoái nhìn đến hắn một cái.
Lý Khuê vội vàng hỏi với theo:
- Cầm Thánh phu nhân! Chuyện Tứ Linh Huyền Ngọc phải làm sao?
Cầm Thánh dừng lại một khắc ảm đạm nói:
- Linh Ngọc bản thân nó có tiên căn. Mọi chuyện sinh diệt trong đất trời đều có thiên mệnh an bài, Lý Công Tử hà cớ phải lo lắng!
Nói xong người cũng đã khuất bóng trong sương mờ.