Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

muôn vẻ muôn màu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ ngày NguyetThu vào Tung Sơn thì tui luôn thấy có điều gì đó hơi khác lạ về phía nàng ấy. Tui thấy nàng ta thường nhìn Gã bằng ánh mắt rất lạ! Mặc dù, miệng nàng với tui ko ngớt lời, nhưng đôi mắt kia lại ko dành cho tui, mà cứ chỉa về phía Gã hoài hoài. Không chỉ dừng lại ở thế, mà những khi vắng Gã thì nàng cứ nhìn tui bằng ánh mắt buồn buồn xa vắng, rồi luôn miệng hỏi han: "Chừng nào TaKiem online vậy? Sao giờ này mà vẫn chưa thấy TaKiem đâu?".

Những câu "wan tâm" kiểu ấy của NguyetThu làm lòng tui tan nát thành từng mảnh vụn. Nội cái việc nhận ra tia nhìn khác thường của nàng ấy đã khiến tui sôi gan sôi máu rồi. Huống hồ chính tui phải cay đắng chứng kiến những lời hỏi han, ân cần của nàng hướng về Gã. Trời ơi! Làm sao tui chịu nổi cảnh ngang trái này đây trời! Tui... tui bắt đầu thấy ghen ghen... Vừa ghen vừa nuối tiếc cho nàng NguyetThu mà tui từng theo tán trong thời gian dài đăng đẳng.

(Xin phép được ngừng chiện Võ Lâm tại đây để tản mạn về thời thơ ấu giữa cô nàng NguyetThu và vohinhhiepnu trên mảnh đất maihoatrang.com)

Nhớ khi xưa, khi cô bé Lãnh Nguyệt Thu mới vừa tập tễnh, chân ướt chân ráo tạt vào maihoatrang xin tá túc. Lần đầu tiên nhìn thấy cái danh wá xá tuyệt của nàng (có sự trùng hợp rất đáng iu! Tui từng đề nghị cô em gái tạo nick Lãnh Nguyệt trên diễn đàn vietkiem.com, cho nên vừa gặp nàng Lãnh Nguyệt Thu thì trong lòng đã nảy sinh cảm giác thân quen khác lạ. Vì tui rất mê trăng và cũng vì tui say đắm cái lạnh của nàng trăng, nên tiếng Lãnh Nguyệt thực sự rất ấn tượng với tui. Có lần, cô bé Lãnh Nguyệt của tui được người ta gán cái mác "trăng ướp lạnh" nghe... đã ghiền dễ sợ luôn. Nói dài dòng nãy giờ, thực ra ý của tui muốn nói là, tui thực sự rất ấn tượng với tiếng Lãnh Nguyệt. Và nàng Lãnh Nguyệt Thu ko những chỉ là "trăng ướp lạnh" bình thường mà còn là trăng ướp lạnh hảo hạng của mùa thu...), tui như sét đánh ngang tim, trong lòng nổi máu tinh nghịch. Thế nên, chăm chỉ mài cối mài chày, quyết tâm tán nàng đến khi nàng ngã gục thì thôi.

Tui còn nhớ, cái bài tán tỉnh ngày đó của tui rất ư là tình cảm sướt mướt, lâm li bi đát, trong đó có đoạn: "Lãnh Nguyệt Thu à! Ta vừa thấy nàng thì đã biết cuộc đời này ko thể rời xa nàng được. Bây giờ, ta chẳng mong muốn gì hơn, chỉ khát khao điều duy nhất. Đó là được ăn cùng mâm, ngủ cùng chiếu với nàng. Chỉ cần được như thế, dẫu bắt ta đau khổ cả đời, ta cũng chịu được."

Tui vẫn còn nhớ như in sự phản ứng quyết liệt của NguyetThu ngày đó. Nàng ta điếng cả hồn vì ko tưởng rằng có tên mặt dày như thế, dám nói toàn những điều gàn dỡ như thế. Ấy thế là, nàng ta phùng mang trợn má, nhào ra định bầm bầm tui thành từng mảnh vụn rồi quăng xuống ao làm mồi nuôi cá. Nàng ấy càng giận dữ, càng nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt thì tui càng thích thú, càng thêm dầu vào lửa, càng mặc sự tán tỉnh, trêu ghẹo.

Cô em gái bé bỏng (cô bé đã dụ tui vào VLTK bằng cách cho xem câu chuyện Xanh Ngắt Liễu Dương Châu đó) đứng ở ngoài ko chịu được nữa, mới nhảy vào can gián: "Lữ Du (nick của tui trên diễn đàn maihoatrang. Nghe manly ko nào? Tui rút ra từ chữ Lữ Khách Du Hành vì tánh tui vốn thích làm kẻ lữ khách xuôi ngược khắp sông hồ mừ) tỉ tỉ là nữ nhân mà! Tỉ ấy chỉ ghẹo Lãnh cô nương thôi. Chỉ là đùa thôi mà!".

Và cũng từ đó, cách xưng hồ "nàng - ta" & "ta - nàng" giữa NguyetThu và tui cứ lẩn quẩn như thế mà ko tìm ra lối thoát.

(Bây giờ, chúng ta tiếp tục câu chiện trời ơi đất hỡi đang diễn ra trong võ lâm nữa nhé.)

Đến khi tui ko thể nào chịu nổi cách quan tâm quá mức khác thường của NguyetThu dành cho Gã, nên tui đã muối mặt mà đeo bộ mặt ko biết xấu hổ, cố gắng vận đúng thành công lực của Tra Khảo Công Phu, miệng nhe rằng cười hehe để trấn át tinh thần, rồi dày mặt mà tra vấn NguyetThu: "Nàng và tên kia có chuyện gì vậy? Sao ta thấy nàng cứ hỏi han về gã hoài thế? Quan tâm quá hén?"

Câu trả lời mà tui nhận được làm tui muốn... ngã nhào xuống ghế vì bất ngờ đến ngớ ngẩn cả thần hồn lẫn thần tính. Nàng ta nhìn tui cách e thẹn, tay ve ve nép áo (nhìn điệu bộ này càng khiến tui ứa gan hơn, chắc là có tình ý gì đây nên mới chơi trò đỏ mặt thẹn thùng chứ gì:T), rồi từ tốn mà phân trần: "TaKiem hứa tặng ta v nếu ta vào Tung Sơn chơi với nàng. Mà ta chờ hoài ko thấy vàng đâu, nên ta mới hỏi thôi!"

Úi giời ơi, chiện chỉ có xíu xiu như thế mà khiến mình muốn vỡ tim, bể đầu vì phải suy đoán lung tung, đoán già đoán non đến lộn tùng phèo luôn.

"NguyetThu ơi là NguyetThu ơi, hóa ra nàng cũng mê vàng ko kém gì ta. Vậy mà lúc cùng luyện công, ta bảo nàng cứ lụm vàng đi thì nàng nhất quyết ko chịu lụm. Giấu đầu lòi đuôi rồi nhá!“

Tui nhìn nàng mà cười khằng khặc, cười đến chảy cả nước mắt (thực ra, hổng phải tui cười NguyetThu, mà chẳng wa, tui cười cho mớ suy đoán vớ vẩn của tui mà thôi. Suy đoán gì mà sai tè le, hổng buồn cười mới lạ. Uổng công làm người ta ghen mấy bữa giờ:T); Còn nàng ấy nhìn tui bằng ánh mắt e ngại đến lạ lùng (chắc trong bụng nàng đang chửi thầm: "Wái! Bả làm gì mà cười dzữ dzậy trời? Cười gì mà dzô dziên phát sợ luôn"). Sau khi cố gắng trấn an thần kinh và cố gắng nhịn cười, tui liền thỏ thẻ bên tai nàng như làn gió nhẹ mang đầy sức sống tươi trẻ vào buổi sáng mùa xuân: "Nàng ra rương chứa đồ, ta ứng ra v để đưa cho nàng trước. Còn về phần TaKiem thì cứ để ta đòi cho."

Thế là, v ra đi ko hẹn ngày trở về, hic. Thực ra, tui cũng ko tốt gì đâu! Tui chỉ định bỏ ra v, rồi sau đó bắt Gã phải trả lại trên v để kiếm lời chút đỉnh (cho vay còn tính lãi cơ mừ). Hic, mặc dù gã đã tặng tui nhiều vàng, cũng như cho nhiều KNB để nạp acc, nhưng chưa bao giờ, gã trao tận tay tui v rồi nói: "Ta trả nàng v mà khi trước nàng ứng ra lo cho NguyetThu nè".

(Nick trên diễn đàn volam.zing.vn hiện giờ của cô nàng NguyetThu là Sissi. Wảng cáo nàng ta tí để bà con cô bác có dịp “bôi bác” nàng ta tới bến luôn. Ai biểu làm người ta hao mất v chi, phen này phải trả thù bằng cách… đá đểu mới được)

-------------------

Cuộc đời lẽo đẽo theo chân Gã dọc ngang khắp động Xi Vưu, giúp tui nhận được nhiều bài học lạ lùng mà tui ko nghĩ rằng mình có thể học được.

Thử săm soi câu chuyện sau đây tí nhé:

- "Em chào bang chủ ạ!"

- "À! Chào!"

- "Bang chủ dạo này khỏe ko?"

- "Ừ, khỏe! Đang luyện công!"

Tui thấy bọn họ chào hỏi nhau cũng vui vui, nên tui cũng tí tởn nhe răng, bon chen vào vớt vát: "Chào bạn!".

Mặc dù tui ko ngớt nhe răng cười tươi tỉnh, ko ngớt "chào bạn! chào bạn", cũng như tui sợ rằng tên bang chúng Xi Vưu kia mê nói chiện nên ko thấy lời chào của tui, cho nên, tui cứ chạy vòng vòng trước mặt hắn mà chào đến... mỏi cả tay. Nhưng hắn nhất quyết làm ngơ lời chào hỏi đầy thân tình này, chỉ biết cắm đầu cắm cổ với tên bang chủ dở người. Hắn đã đời thì vội: "Tạm biệt bang chủ! Chúc bang chủ luyện công vui!", rồi bỏ đi nước, ko thèm đoái hoài đến nửa lời chào hỏi tình nghĩa của tui.

Trời ơi! Sao cái tên Xi Vưu kia khinh người quá vậy? Tui thì hết lòng cởi mở với hắn, hết lòng vì tiêu chí "Tứ hải giai tỉ đệ", vậy mà hắn lại cứ khinh khỉnh liếc tui bằng / con mắt như thế. Tức quá, tức quá mà. Tui tức quá mà ko biết phải làm sao nên liền đỏ mặt giận dữ với Gã:

: "Sao tên Xi Vưu vừa rồi chảnh thế? Mắt hắn bị bồ lệch ăn rồi hả? Sao ta chào hắn đến mỏi cả tay. Vậy mà, hắn ko thèm đáp lại lời chào của ta là sao?"

Gã cười cười rất chi nham nhở: "Ai biểu nàng ko nói với hắn, rằng nàng là người yiu của ta. Chỉ cần nàng nói thế thì hắn sẽ chào hỏi nàng thôi."

: "Người yiu cái búa á! Ta ko có nói đùa nghen chưa! Ta ko hiểu tại sao hắn có thể bất lịch sự đến thế, tại sao người ta chào hắn mà hắn ko chào lại? Đâu phải hắn ko thấy câu chào của ta đâu. Rõ ràng hắn thấy rành rành cơ mà".

Gã: "Giang hồ là thế đấy! Đẳng cấp quyết định tất cả! Vì nàng yếu hơn người ta nên lời nói của nàng ko có trọng lượng."

: "Như thế là rất bất lịch sự! Lịch sự tối thiểu của con người là khi được người ta chào hỏi thì mình cũng phải chào hỏi lại người ta chứ? Làm sao có thể khinh khỉnh như tên vừa rồi được!"

Gã: "Đây là giang hồ, là nơi mà sức mạnh quyết định tất cả. Nàng ko nên mang những qui tắc ngoài xã hội mà ứng dụng vào nơi này."

: "Tại sao lại có sự khác biệt như thế chứ? Giang hồ hay xã hội thì cũng như nhau cả thôi. Tại sao bất cứ ai chào ta, ta đều tươi cười chào hỏi lại được, mà tên lúc nãy lại ko làm được chứ?"

Gã: "Đâu phải ai cũng như nàng đâu.:T"

: "Mệt quá! Ko nói nhiều nữa! Bây giờ, người khác thế nào thì mặc kệ, nhưng riêng ngươi ko được như thế. Phải hứa với ta là nếu có ai dù cấp bậc thấp hơn ngươi mà chào hỏi ngươi trước, thì ngươi cũng phải tươi cười, hớn hở mà chào hỏi lại cho phải phép nhé. Nhớ đó nghen!”

Gã nghe thế thì cứ im lặng, ko nói gì, cho nên tui cũng ko biết, có phải những lời tui nói chui vào tai trái rồi lọt ra tai phải của gã ko nữa? Mà thôi, mỗi người có cách sống, kiểu ứng xử đặc trưng của mình, hãy để gã tự quyết định cách đối nhân xử thế của chính gã. Chứ tui làm sao dám bon chen vào thế giới riêng của gã chứ.

Cũng từ bài học này đã khiến tui sinh ra chứng "cảnh giác" với những kẻ level cao hơn mình. Cũng từ giây phút đó, tui rất ngại nói chuyện với những ai... cấp bậc cao hơn mình. Và cũng gần như hạn chế tối đa cái việc bắt chuyện với những ai "cấp cao" hơn mình, vì rất sợ mang tiếng "thấy sang bắt quàng làm họ". Giang hồ... giang hồ là thế thật sao???

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio