Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

chương 20:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Vậy nên mới nói, biết chữ so với không biết chữ thì chắc chắn sẽ hơn, nhưng mà không biết chữ so với biết chút chút có vẻ còn tốt hơn nữa đó. Không biết chứ, nhìn mớ ký tự này thì cũng chẳng phân biệt được gì, cứ thế bỏ qua. Nhưng cô một câu mà đọc được ba bốn chữ, trong đó có tên cô nữa, thật sự khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng mà trong căn biệt thự này, ngoài cô ra còn có ba người làm với một tài xế, Cố Chi cảm thấy cô chắc là người có văn hoá nhất trong mấy người này rồi...

Cố Chi nhìn chằm chằm tờ báo, nghĩ một hồi, đành phải gọi Cổ Dụ Phàm một cú.

Cổ Dụ Phàm biết Cố Chi gọi điện vì lí do gì, Cố Chi liền nghe thấy tiếng Cổ Dụ Phàm cười khùng khục ở đầu bên kia.

Cố Chi lạnh nhạt nói: "Đừng có ngắc ngứ nữa, ông mau nói đi."

Cổ Dụ Phàm từ một đống báo móc ra tờ Tiểu thư ngày nay, đọc cho Cố Chi nghe bài báo: "Tiêu đề là ... Ờ ... Làm thế nào để mua được quần áo trên người Cố Chi.'

Cố Chi: ".............." Ủa vất vả nửa ngày cũng chỉ có nhiêu đó thôi đó hả?

Cổ Dụ Phàm nhìn sơ qua nội dung bài báo: "Bọn họ cảm thấy bộ sườn xám của cô, kiểu dáng với hoa văn thêu đẹp, ai cũng vào bình luận xem mẫu này là do cửa hàng nào thiết kế, có thế mua được ở đâu."

Cố Chi chỉ "ừ" một tiếng, có chút đắc ý: "Là tự tôi thiết kế may vá đó, kiểu dáng cũng là tôi vẽ luôn, mua không có đâu."

Cổ Dụ Phàm duỗi người: "Chắc giờ mấy cửa hàng may quần áo trong Thượng Hải đông đúc lắm."

Quả nhiên, lúc Cố Chi đi ra ngoài, phát hiện ở mấy cửa tiệm đặt may có không ít khách nữ cầm báo đến, chỉ vào bộ sườn xám trên người cô muốn mua, ở trong tủ kính cũng bày biện không ít kiểu dáng cùng loại.

Cổ Dụ Phàm lại hưng phấn mà gọi điện đến: "Bộ sườn xám cô mặc lên báo lần trước tự nhiên trở nên nổi tiếng ghê, ở mấy cửa tiệm may quần áo bây giờ chật ních khách nữ tới đặt may, ai cũng đặt may vài bộ, còn có vài cửa hàng gọi đến muốn để cô làm người mẫu quảng cáo cho bọn họ, cô có muốn nhận không?"

Cố Chi: "Quảng cáo cái gì cơ?"

Cổ Dụ Phàm: "Thì là cô sẽ mặc quần áo của cửa hàng bọn họ, sau đó chụp ảnh cô treo trong tiệm hoặc đăng trên tạp chí, nhằm kéo khách đến mua. Đương nhiên là bọn họ phải trả tiền quảng cáo đầy đủ rồi.

Cố Chi nghĩ nghĩ. Cô gần đây không có thiếu tiền, không chỉ là không thiếu, mà tiền còn sinh ra tiền, mỗi lúc một nhiều hơn. Tiền từ doanh thu đĩa nhạc mỗi tháng thôi không nói đi, cửa hàng trang sức từ lúc mẫu trang sức của Phú bà biến thành trào lưu trong một đêm ở khắp Thượng Hải đã khiến cho công việc buôn bán của cửa dàng dạo này rất khấm khá, người làm trong cửa tiệm sau khi nghe cô nói chuyện xong cũng thay đổi thái độ, trở nên xông xáo hơn hẳn, khách ngày ngày kéo đến cửa tiệm, làm ăn không có chỗ chê.

Chẳng qua bản thân chỉ mặc một bộ quần áo, chụp một tấm hình thôi mà cũng có thể khiến cho bộ quần áo ấy nổi như cồn, Cố Chi cảm thấy như thế không tồi chút nào, sau này còn có thể lợi dụng để nổi tiếng hơn nữa.

Sau đó, cô quyết đoán từ chối lời đề nghị của Cổ Dụ Phàm: "Không nhận."

Cổ Dụ Phàm hình như cũng đoán được ý cô: "Chắc là vì cô không có thiếu chút tiền quảng cáo này chứ gì."

Cố Chi cười gượng hai tiếng: "Ha ha, đúng rồi đó."

Cổ Dụ Phàm định cúp điện thoại, Cố Chi hình như nghĩ ra cái gì, liền gọi ông: "Từ từ!"

Cổ Dụ Phàm: "Sao thế?"

Cố Chi mấy ngày nay vẫn nghĩ mãi chuyện Cố Dương nói cô mời thầy về dạy chữ, cách điện thoại, đỏ mặt lên: "Tôi muốn nhờ ông làm giúp một chuyện, chính là, giúp tôi tìm một người thầy."

Cổ Dụ Phàm nhăn mày: "Thầy? Thầy dạy gì cơ?"

Cố Chi ngượng ngùng "ừm" một tiếng: "Tôi muốn .... học chữ."

Cổ Dụ Phàm nghe xong vô cùng vui vẻ: "Cô muốn học chữ hả? Được! Có yêu cầu gì đặc biệt không?"

Cố Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi. May quá, Cổ Dụ Phàm không có cười nhạo cô việc đã lớn thế này mới đi học chữ: "Cũng không có yêu cầu gì, tiền lương sao cũng được, chỉ cần dạy tốt là được."

Cổ Dụ Phàm đồng ý, nói sẽ chọn cho cô một gia sư tốt.

Cố Chi cúp điện thoại, đi chân trần nhảy nhảy trên sô pha vô cùng vui vẻ.

Cô cuối cùng cũng nói ra rồi, cô muốn tìm gia sư, muốn học biết chữ!

Cố Dương nói đúng, bây giờ cô đã là Phú bà, là bà chủ kiêm ngôi sao ca nhạc đang nổi, đã là người có danh dự uy tín rồi, không biết chữ sao được?

Hoắc Đình Sâm còn có một vị hôn thê đi du học, học vấn hơn người, cô về sau cũng muốn có học vấn, thậm chí còn phải giỏi hơn vị hôn thê kia, để cho những người hồi trước khinh cô tức chết!

——

Tại Hoắc thị, có một người thư ký mặc bộ sườn xám giống với ngôi sao ca nhạc Cố Chi, cổ tay mang vòng tay giống với Phú bà thần bí đẩy cửa bước vào, đưa cho Hoắc Đình Sâm một ly cà phê Mỹ mới pha xong: "Hoắc tổng."

Hoắc Đình Sâm chỉ "ừ" một tiếng, kể quả vừa ngước mắt lên, liền thấy thư ký của mình từ trên xuống dưới mặc đồ giống hệt Cố Chi.

"......"

"Về sau đừng mặc nữa." Anh nhàn nhạt mở miệng.

"Hả?" Thư ký xoay người, đột nhiên nghe Hoắc Đình Sâm nói thế, chỉ đành mờ mịt mà quay lại, "Hoắc tổng, ngài mới nói tôi ư?"

Hoắc Đình Sâm: "Đi qua chỗ tài vụ lãnh tiền mua hai bộ quần áo với trang sức mới về thay, từ nay đừng mặc bộ này nữa."

Thư ký nghe xong cảm thấy khó hiểu, đang định hỏi lý do vì sao. Trên người cô ta toàn bộ đều là những mẫu đang được ưa chuộng nhất cái đất Thượng Hải này, ai cũng mặc, chẳng lẽ có vấn đề gì sao. Sau đó, cô ta lại nghĩ, lời Hoắc Đình Sâm nói chính là mệnh lệnh, cô ta cũng đành phải phục tùng, vì thế đành gật đầu: "Vâng, tôi sẽ đi thay ngay."

Thư ký vừa khép cừa, Hoắc Đình Sâm ngả ra dựa vào ghế, xoa xoa đôi mắt.

Anh nói với chính mình là không được quản chuyện của tình cũ nữa, nhưng mà anh đúng là không có chủ động quản mà. Chỉ là mỗi ngày đều có thói quen đọc báo, cái gì cũng lên báo, nói anh không đọc đến cũng khó.

Thật đúng là không tài nào tránh khỏi mà.

Đến giờ tan làm, Hoắc Đình Sâm không đi về Hoắc gia mà cho Trần Gia Minh lái xe về Nam Tĩnh công quán.

Từ sau khi Cố Chi dọn đi, nơi này liền bị bỏ trống. Trần Gia Minh chạy xe đến Nam Tĩnh công quán, vẫn không kiềm được mà nói: "Hoắc tổng, Triệu tiểu thư với lão gia và phu nhân còn đang đợi ở nhà..."

Hoắc Đình Sâm ngồi ở ghế sau, nhắm mắt, ngắt lời anh ta: "Cậu cứ đi về trước, nói bọn họ không cần đợi nữa, đêm nay tôi bận chút việc."

Trần Gia Minh như muốn nói gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ đáp: "Vâng."

Hoắc Đình Sâm xuống xe, Trần Gia Minh nhìn anh rời đi, định nói gì đó mà lại thôi. Nữ nhân Thượng Hải này có nhiều như thế, chọn gì không chọn, lại chọn ngay một kẻ bạc tình.

Hoắc Đình Sâm dùng chìa khóa mở cửa, sau đó mở đèn.

Trong căn phòng này yên tĩnh đến mức cũng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hoắc Đình Sâm đi vào nhà, ngồi trên sô pha, sau đó nhìn cả căn phòng một vòng.

Anh cảm thấy bản thân như bị ảo giác, mỗi một góc đều nhìn thấy thân ảnh của người đó quanh quẩn, biểu cảm khuôn mặt vô cùng sinh động, cười tươi, làm nũng, uỷ khuất.

Anh thậm chí còn có ảo giác, ngay giây tiếp theo thôi, cô sẽ chạy ra từ phòng ngủ, sau đó ôm lấy cánh tay anh, ôm cứng ngắc mà gọi "Hoắc tiên sinh".

Ở công ty vốn rất mệt mỏi, lại chỉ có một mình anh, bản thân anh phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Ở Hoắc gia cũng mệt, bản thân anh gia thế lừng lẫy, lại là con trai trưởng, nên được kỳ vọng vô số mong đợi từ người thân. Nhưng chỉ cần ở đây, có Cố Chi bên cạnh, anh mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Cho dù bây giờ cô không còn ở đây nữa, anh vẫn xem nơi này là một góc riêng của mình để thư giãn.

Hoắc Đình Sâm chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, đến khi mở mắt ra, anh mới chợt nhận ra. Những Cố Chi hiện ra trước mắt khi nãy đã không còn nữa, những nụ cười, những lần làm nũng, những lần uỷ khuất, tất cả đều tan vào hư không, trả lại một Nam Tĩnh công quán tĩnh lặng, trống không.

Thật sự trống trải.

Hoắc Đình Sâm lại đảo mắt nhìn căn phòng một lần nữa, đột nhiên phát hiện nơi này so với trước đây thật sự đã trống trải hơn rất nhiều.

Vấn đề ở đâu nhỉ?

Ngoài việc không có Cố Chi ở đây, hình như còn có ---

Tranh treo tường, đèn đặt dưới đất, đồ thủy tinh gốm sứ, bình hoa cổ ....

Tất cả những đồ vật đáng giá đó dường như có khả năng tự di chuyển.

Thảo nào gần đầy Trần Gia Minh nói trên thị trường cầm đồ xuất hiện không ít đồ của Hoắc gia.

Hoắc Đình Sâm: ".................."

Mặt lại đen.

~ Hoàn chương ~

Đến đoán Hoắc Đình Sâm tâm trạng nghĩ cũng tội á, nhưng thôi cũng kệ luôn. Có không giữ mất đừng tìm.

Nếu các bạn đọc mà cảm thấy tác giả buff Cố Chi quá thì đừng thắc mắc nhé. Truyện ngôn tình đọc giải trí thôi, đừng mang quá nhiều lí trí vào làm gì. Mình chỉ edit thôi, không phải tác giả đâu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio