Chương : Say rượu
Tôi mơ màng nghe thấy hình sư phụ với Giang Hàn nói rất nhiều chuyện về tôi.
Tôi không rõ đó mà mơ hay là sự thật, chỉ cảm thấy hình như Giang Hàn nâng tôi lên, rời khỏi phòng sư phụ.
Đêm giao thừa, bên ngoài gió lạnh phần phật. Bị gió lạnh thổi, dạ dày tôi cuộn lên, lập tức nôn mửa, dính đầy người Giang Hàn, cũng dính lên người tôi. Mặc dù nôn ra thì thoải mái hơn chút, nhưng tôi vẫn trong trạng thái choáng váng, đầu óc như đông đặc.
Giang Hàn đưa tôi vê phòng, đỡ tôi lên giường nằm. Tôi ôm trán hừ hừ, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, đầu đau nhức.
Giang Hàn đưa tôi vê phòng xong thì không đi, mà ngồi trên đầu giường của tôi. Tôi say đến mức không mở mắt ra được, rất mệt mỏi, mơ màng nghe thấy hình như Giang Hàn nói gì đó bên tai tôi.
Nhưng tôi thật sự quá buồn ngủ, hoàn toàn không nghe rõ anh ấy nói gì, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Tôi ngủ rất say, mãi tới sáng hôm sau bị tiếng pháo đánh thức. Tôi mơ màng mở mắt ra, đầu rất đau, đó là di chứng uống quá nhiêu. Cảm giác say rượu rất khó chịu, thân thể không còn chút sức lực nào, dạ dày sôi lên. Có lẽ là vì tối qua đã ói hết rồi nên bây giờ chỉ nôn ra dịch dạ dày.
Ngay khi tôi đang bò trên giường nôn khan thì cửa phòng bỗng mở ra, cơn gió lạnh ùa vào khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn nhiều. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy là Giang Hàn, anh ấy bưng một chén thuốc.
Sau khi vào phòng, anh ấy đóng cửa phòng lại, bưng chén thuốc đi đến bên giường tôi, cười đỡ tôi dậy rôi đưa chén thuốc cho tôi.
“Hôm qua uống nhiều quá, về sau không uống được thì đừng cậy mạnh”
Anh ấy cười nói: “Đây là trà giải rượu, mới nấu xong, tranh thủ uống lúc còn nóng, hiệu quả rất tốt.”
Tôi cũng bất chấp chén thuốc đen tuyền khó ngửi này, bịt mũi rót hết vào mồm. Vị cay đắng kích thích dạ dày, tôi suýt nữa lại nôn ra, nhưng may mà nhịn được. Mấy giây sau, dạ dày tôi ấm áp, cảm giác nôn nửa cũng bớt rất nhiều, cơn đau đầu giảm bớt không ít.
“Cảm ơn sư huynh” Tôi mệt mỏi nằm bệt trên giường: “Rượu của sư phụ nặng đô quá, sớm biết khó chịu như vậy thì đánh chết em cũng không uống!”
“Sau này cậu sẽ dần quen.” Giang Hàn cười đặt cái bát không ở một bên, nhìn tôi nhẹ giọng nói: “Sư đệ, tối qua sư huynh cũng say quá, nói mấy câu mê sảng, cậu đừng để bụng nhé.”
“Hả?” Tôi sửng sốt, xoa trán nhìn anh ấy, cười khổ nói: “Sư huynh, tối qua em say rượu, thậm chí không nhớ mình vê phòng bằng cách nào… Hôm qua anh nói xấu em hả?”
Giang Hàn nhìn tôi, dường như đang phân biệt tôi nói thật hay giả.
“Sư huynh!” Tôi trợn mắt nhìn anh ấy, tức giận nói: “Anh đừng nhìn em kiểu đó!
Ánh mắt của anh khiến em nhớ tới ông Trương què ở tiệm thịt kho!”
Phố tây có một cửa hàng thịt kho, ông chủ gọi là ông Trương què, tên thật là gì thì không biết. Xu hướng tính dục của tên này khác với đàn ông bình thường.
“Cút đi, sư huynh là đàn ông bình thường!” Giang Hàn cười mắng tôi, sau đó tùy ý nói: “Tối qua cậu uống say, anh với sư phụ cũng uống không ít, hàn huyên đôi lời vê cậu. Sư phụ nói chờ qua năm sau sẽ bắt đầu chính thức dạy bảo cho cậu.
Trụ cột anh đã dạy rồi, chờ đến khi sư phụ chỉ bảo thì cậu cũng thoải mái hơn một chút.’ “Thật hả?” Tôi cười nói: “Vậy thì tốt quá! Bái sư hơn nửa năm, em cũng coi như bắt đầu tiếp xúc với những thứ quan trọng rồi.”
Những thứ tôi học với Giang Hàn, mặc dù rất thực dụng, nhưng đều quá sơ cấp.
Sư phụ đích thân chỉ bảo thì chắc chắn sẽ cao cấp hơn những gì Giang Hàn dạy tôi.
Học kỹ năng thì càng nhiều càng tốt, sau khi biết trên đời này thật sự có ma quái, học nhiều mấy thứ như thế này cũng không có hại.
Tán gẫu mấy câu, sau đó Giang Hàn đột nhiên chuyển lời: “Sư đệ, tối qua sư huynh đưa cậu vê phòng, cậu thật sự không nghe thấy gì chứ?”
Câu hỏi của anh ấy khiến tôi sửng sốt.
Tôi nhướng mày nhìn anh ấy: “Sư huynh, tối qua chẳng lẽ anh thật sự nói xấu em trong lúc em say rượu? Lại đây, nói em nghe xem, không chừng em sẽ có ấn tượng.”
Sư huynh chỉ cười chứ không nói thêm gì, vỗ vai tôi rồi xoay người rời đi.
Khi sư huynh đi đến cửa phòng, tôi loáng thoáng có chút ấn tượng, lúc tôi say rượu gục ngã trên bàn, hình như nghe sư phụ nói một câu.
“Sư huynh!” Tôi kêu Giang Hàn, cau mày xoa đầu hỏi: “Hình như em nhớ tối qua sư phụ nói với anh, không cho anh nói gì đó với em, có chuyện đó không?”
Giang Hàn khựng lại, một lát sau xoay người nhìn tôi, cười nói: “Cậu nằm mơ hả?
Hôm qua cậu vừa gục xuống thì anh lập tức đưa cậu vê phòng, lúc đó sư phụ cũng xỉn rồi, nào có nói câu như thế?”
“À.” Tôi gật đầu, ngượng ngùng cười nói: “Chắc là em nằm mơ thật rồi.”
Giang Hàn nhìn tôi thật sâu, cười nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh ra ngoài dọn tuyết đây.” Nói xong, Giang Hàn kéo cửa phòng, đội gió lạnh đi ra ngoài.
Tôi cảm thấy nụ cười của Giang Hàn hơi miễn cưỡng, hình như đang lén giấu diếm điều gì đó. Tuy nhiên lúc này tôi không rảnh suy nghĩ, đầu óc rất đau. Mặc dù đã uống trà giải rượu, nhưng thân thể tôi vẫn còn đang vô lực, chỉ có thể nằm trên giường rên rỉ.
Hằng năm vào ngày tết, tôi đều ở nhà với bố mẹ. Trong làng tiếng pháo nổ đùng đoàng, mỗi nhà đều ra ngoài chúc tết.
Trên thị trấn có vẻ lạnh lùng hơn, mặc dù cũng có đốt pháo, nhưng rõ ràng ít người đi dường hơn hẳn: Những cửa hàng trên đường phố hầu như đều đóng cửa, mấy người làm ăn đều về nhà ăn tết, đường phố trên thị trấn trở nên vắng người cũng là chuyện bình thường.
Lần đầu tiên ăn tết không ở bên cha mẹ, tôi vẫn cảm thấy cô đơn, khó tránh khỏi nhớ đến cha mẹ. Nhưng cũng may mà có Giang Hàn và sư phụ, nhất là Giang Hàn sẽ dẫn tôi đi dạo quanh thị trấn, thỉnh thoảng ngồi xe lên thành phố, cảm nhận sự náo nhiệt và phồn hoa ở đó, tâm sự với tôi. Không thì chắc chắn tôi sẽ rất suy sụp.
Đến mùng tám, sư phụ đột nhiên có chuyện muốn ra ngoài một chuyến Nửa năm qua, thỉnh thoảng sư phụ sẽ ra ngoài, nhưng mỗi lần đều đi một mình.
Lần này, ông ấy dẫn theo Giang Hàn đi cùng, cũng không biết là đi làm gì, để lại một mình tôi ở cửa hàng áo liệm. Tôi không nghĩ nhiều, sư phụ nói cùng lắm ba ngày sau sẽ vê.
Khi sư phụ dẫn Giang Hàn ra ngoài, Giang Hàn đi qua bên cạnh tôi, không biết sao lại đụng trúng hơi, va chạm hơi mạnh khiến tôi không kịp đề phòng, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.