Lục Lê đợi cả ngày cũng chẳng thấy ai xin vào nhóm mình thành lập.
Hắn bực tức nghĩ chủ mấy nhóm đám người kia tham gia có được ngủ chung chăn với Khương Nghi không?
Làm chủ nhóm này, ngày nào hắn cũng ngủ chung chăn với Khương Nghi cả, sao không ai vào nhóm hắn chứ?
Ngày hôm sau.
Trong nhóm Lục Lê chỉ còn lại mình hắn.
Bởi vì điểm thi giữa kỳ của Chung Mậu quá bết bát nên bị tịch thu điện thoại, trước khi tịch thu người nhà Chung Mậu còn quát tháo bắt cho hắn rời hết mấy nhóm linh tinh vớ vẩn trên mạng.
Khương Nghi hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện này.
Cậu chỉ biết gần đây Lục Lê hối hả mua acc clone tới tấp.
Còn mua acc clone để làm gì thì Khương Nghi không rõ lắm.
Chắc là muốn tập cho acc clone chơi game với mình.
Dù sao mỗi lần được nghỉ, Lục Lê đều rủ cậu chơi game.
Nhưng Khương Nghi chỉ thích chơi Anipop, hơn nữa còn hết lòng tuân thủ luật chơi, khi thể lực khôi phục đến số nguyên mới được online, trước khi thể lực khôi phục tuyệt đối sẽ không online.
Khi thể lực chưa khôi phục, Khương Nghi muốn chơi Anipop sẽ tự vẽ Anipop trên máy tính bảng cho mình chơi, xóa đi và hạ xuống mấy hình vuông bằng tay, say mê quên cả trời đất như chơi xếp hình.
Có lần Lục Lê nhìn không nổi nên lén nạp một số tiền lớn vào tài khoản Anipop của Khương Nghi để mua hết mọi đạo cụ có thể khôi phục thể lực.
Khương Nghi vừa online đã bị đống thể lực đồ sộ kia làm giật mình, chơi hơn một năm mới hết.
Năm đó Khương Nghi giữ vững hạng nhất của cả khối, đồng thời Trình Triều cũng giữ vững hạng nhì.
Vì vậy cả hai ngồi chung bàn với nhau suốt ba năm liền.
Năm thứ hai, thấy Trình Triều cứ mãi ngồi chung bàn với Khương Nghi, Lục Lê bảo Chung Mậu mua cả đống sách phụ đạo và sách luyện tập đặt trên bàn tên bốn mắt Thái Phương để hắn có động lực tiến lên đuổi kịp Trình Triều, trở lại ngồi chung bàn với Khương Nghi.
Dù sao nếu phải chọn giữa Thái Phương và Trình Triều ngồi chung bàn với Khương Nghi, nhất định Lục Lê sẽ chọn Thái Phương nhìn có vẻ khù khờ thật thà.
Thái Phương khá bối rối khi thấy đống sách phụ đạo và sách luyện tập chẳng biết từ đâu xuất hiện kia nhưng vẫn được cổ vũ rất nhiều, tự nhủ chắc có người bạn cùng khối nào đó cực kỳ có lòng tin với mình nên đang khích lệ mình.
Tiếc là suốt ba năm trung học, vì thực lực Trình Triều quá mạnh nên Thái Phương vẫn không sao lên được hạng nhì để ngồi chung bàn với Khương Nghi.
Nhưng được Thái Phương truyền cảm hứng, Khương Nghi cảm thấy Lục Lê cũng cần khích lệ kiểu này.
Bởi vì khi Lục Lê bị trặc chân, Khương Nghi cầm ba lô giùm hắn, không cầm không biết, vừa cầm đã giật mình vì trong ba lô Lục Lê chỉ có mấy cuốn sách lèo tèo.
Khương Nghi cảm thấy Lục Lê rất cần được cổ vũ như Thái Phương, thế là đem tiền thưởng từ cuộc thi của mình đi mua cả đống sách phụ đạo và sách luyện tập bí mật đặt trên bàn Lục Lê trong thư phòng.
Lục Lê không muốn làm bài, nhưng nghĩ đây là đề Khương Nghi vất vả viết ra, vất vả ngồi ở trường thi để đổi lấy sách phụ đạo và sách luyện tập nên đành cắn răng làm bài.
Thấy Lục Lê làm xong, Khương Nghi hết sức vui mừng, thế là đem hết tiền thưởng của mình ra mua sách cho hắn, từ tận đáy lòng còn biết ơn người bạn lúc trước đưa sách cho Thái Phương.
Nếu không nhờ người bạn kia thì cậu vẫn không biết làm sao để Lục Lê chịu làm xong đống đề luyện tập này.
Thế là nhờ có sách phụ đạo và sách luyện tập, Lục Lê ở lớp quốc tế hiếm hoi lọt vào top của khối, đồng thời còn giữ vững thành tích này suốt ba năm liền.
Gần tới kỳ thi cấp ba, Khương Nghi vẫn hơi lo lắng.
Cậu sợ thành tích của Lục Lê không ổn định, không thể học chung trường cấp ba với mình.
Lục Lê bình tĩnh bảo cậu: "Đừng lo, nếu thật sự không được thì tớ sẽ bảo cha tớ quyên góp hai tòa nhà.
Cha Chung Mậu cũng quyên góp mà."
Khương Nghi: "......"
Không lâu trước khi có kết quả thi tuyển cấp ba, trường trung học số tốt nhất thành phố đích thân gọi điện đến nhà Khương Nghi giành người, hy vọng cậu sẽ học ở trường trung học số .
Khương Nghi sờ mũi, do dự rất lâu mới nhỏ giọng nói mình có thể hỏi phòng tuyển sinh một câu được không, đầu dây bên kia cười ha ha bảo cậu cứ hỏi thoải mái đi.
Phòng tuyển sinh cứ tưởng Khương Nghi muốn hỏi về ký túc xá của trường hoặc tỷ lệ đậu vào các trường đại học trọng điểm, ai ngờ Khương Nghi lại hỏi gần đây trường họ có ai hay quyên góp hai tòa nhà không.
Người ở phòng tuyển sinh mờ mịt, Khương Nghi lại nhỏ giọng hỏi dò: "Hoặc là người quyên góp có phải họ Lục không?"
Người ở phòng tuyển sinh nói lảng đi cho qua chuyện, dù sao việc này cũng liên quan đến danh tiếng của trường, dù có người quyên góp hay không họ cũng không thể nói với học sinh được.
Khương Nghi đành phải cúp điện thoại.
Phòng tuyển sinh gọi cho Khương Nghi trước khi có điểm thi vào cấp ba, đến lúc Khương Nghi và Lục Lê cùng chờ điểm thi trên máy tính, điểm của Lục Lê dư sức đậu vào trường trung học số .
Khương Nghi hết sức mừng rỡ, điềm tĩnh nói mình biết chắc Lục Lê sẽ đậu vào trường trung học số mà.
Lục Lê cũng rất vui nhưng vẫn cố làm ra vẻ không thèm để ý trước mặt Khương Nghi, cứ như đã biết trước sẽ như vậy.
Đến khi Khương Nghi và hắn dự buổi liên hoan tốt nghiệp với đám Chung Mậu, Lục Lê mới nghe Chung Mậu nói hôm có điểm thi, người ở phòng tuyển sinh đã gọi điện cho Khương Nghi, cậu lén hỏi Lục gia có quyên góp tòa nhà không.
Nhớ lại lúc trước Khương Nghi nghiêm trang khen mình, Lục Lê vừa bực vừa buồn cười.
Kỳ nghỉ sau khi tốt nghiệp cấp hai không có áp lực học hành mà chỉ chờ lên cấp ba, hiếm lắm Khương Nghi mới có nhiều thời gian rảnh như vậy.
Tháng Chín ánh nắng trong trẻo tỏa hơi ấm dìu dịu trên người rất dễ chịu.
Bể bơi ngoài trời ở nhà họ Lục lấp loáng xanh biếc, bọt nước văng lên trong lúc bơi lấm tấm những đốm vàng lấp lánh.
Một thiếu niên mặc áo choàng tắm nằm trên ghế cạnh bể bơi, mặt bị sách che kín, một tay buông thõng cạnh ghế, cuốn sách không che đi hàm dưới để lộ đôi môi hồng hào.
Nghe tiếng nước dưới bể bơi càng lúc càng nhỏ, thiếu niên nằm trên ghế đưa tay lấy quyển sách trên mặt xuống nhưng vẫn cầm hụt.
Sách trên mặt cậu đã bị một bàn tay khác lấy xuống.
Khương Nghi mở mắt ra, trông thấy thiếu niên tóc vàng trước mặt hơi nhíu mày, hắn mới leo lên khỏi bể bơi nên trên người đọng nước lấm tấm, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, cơ bắp rắn rỏi săn chắc.
Hắn nghiêm mặt nói: "Phơi nắng đàng hoàng, không được lười biếng."
Khương Nghi ngoan ngoãn nói mà không chớp mắt: "Ừ."
Cậu kén ăn và ghét ăn rau quả, cách đây không lâu đi khám phát hiện thiếu hụt vitamin D trầm trọng nên bác sĩ dặn cậu phải ăn nhiều đồ ăn giàu vitamin D và phơi nắng thường xuyên.
Khương Nghi chẳng mấy để tâm nhưng ngày nào Lục Lê cũng kéo cậu ra phơi nắng.
Lục Lê ngồi cạnh lấy khăn lau tay, sau đó vén áo choàng tắm của Khương Nghi lên, nắm cổ chân cậu hỏi: "Che kín thế này thì phơi không khí à?"
Bị bàn tay lạnh ngắt kia nắm, Khương Nghi vô thức rụt lại nhưng không thoát ra được nên bất đắc dĩ nói: "Không lười đâu mà, cậu thả tớ ra trước đi."
Lục Lê cầm khăn tắm từ tay người giúp việc vắt lên người rồi hờ hững nói: "Lo phơi nắng của cậu đi, để ý tớ làm gì?"
Giọng hắn đều đều nghe không ra vui buồn.
Nhưng Khương Nghi biết Lục Lê đang giận.
Càng lớn tính tình Lục Lê càng thất thường, nhiều khi đang cười nhưng trong mắt không hề có ý cười, nhìn đáng sợ cực kỳ.
Khương Nghi nghiêng đầu dịu giọng nói: "Tớ chuẩn bị quà cho cậu rồi đấy.
Chừng nào cậu lấy?"
Lục Lê dừng tay lại, sắc mặt trầm xuống: "Cậu còn biết sinh nhật tớ nữa à?"
Khương Nghi im lặng.
Lục Lê cúi đầu nghịch cổ chân cậu: "Tối nay không đến dự tiệc thật sao?"
Khương Nghi lắc đầu, cậu úp cuốn sách lên mặt rồi nói: "Đông người lắm.
Không đi đâu."
Tối nay là tiệc sinh nhật thứ mười sáu của Lục Lê, khách khứa đều thuộc giới thượng lưu quen biết Lục gia, vì là sinh nhật cậu chủ nhà họ Lục nên người trong giới muốn nhân dịp này để tạo dựng quan hệ.
Khương Nghi cảm thấy bàn tay cầm cổ chân mình nắm chặt hơn, cậu nghe Lục Lê thấp giọng hỏi: "Đông người thì cậu vào phòng ngủ trên lầu hai chơi xếp hình, khi nào tớ cắt bánh kem cậu xuống cắt với tớ không được sao?"
Khương Nghi vẫn lắc đầu.
Lục Lê không nói gì, gương mặt cao ngạo hơi trầm xuống, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: "Nhưng một năm tớ mới có sinh nhật một lần mà."
Khương Nghi nổi quạu giơ chân kia không bị nắm đạp vào cánh tay Lục Lê rồi lấy sách xuống, trừng hắn nói: "Nhưng năm nay cậu đã cắt bánh kem tám lần rồi còn gì."
Mỗi năm cứ gần đến sinh nhật, Lục Lê lại đòi ứng trước sự nhẫn nại của Khương Nghi dành cho mình.
Đêm nay muốn ngủ với Khương Nghi thì mua bánh kem về cắt rồi giả vờ ước nguyện, nói điều ước của mình là ngủ chung với cậu, ban đêm Khương Nghi sẽ ngoan ngoãn cầm gối đến phòng ngủ.
Không muốn Khương Nghi làm bài tập mà muốn cậu chơi game với mình thì lại mua bánh kem về cắt, thứ Bảy Khương Nghi sẽ gác bài tập sang một bên để chơi game với hắn cả ngày.
Cả tuần nay Lục Lê đều cắt bánh kem, cũng ước nguyện suốt cả tuần.
Lục Lê giả điếc rồi hỏi Khương Nghi: "Cậu bằng lòng để tớ đứng cạnh bọn Tần Lan cắt bánh kem tối nay sao?"
Khương Nghi: "Bằng lòng."
Lục Lê: "......"
Khương Nghi đưa tay vỗ đầu hắn rồi nghiêm túc nói: "Nếu hôm nay là lần đầu tiên cậu cắt bánh kem thì nhất định tớ sẽ đến."
Lục Lê: "......"
Khương Nghi trầm tư nhìn người trước mặt một hồi, cuối cùng vẫn mềm lòng nói: "Nhưng ban đêm tớ có thể ngủ chung với cậu."
Theo sự phát triển chiều cao và hình thể của hai người, Khương Nghi ngày càng không muốn ngủ chung với Lục Lê.
Chẳng biết Lục Lê ăn gì mà cơ bắp trên người rất cứng, ban đêm ngủ lại hay ôm chặt cậu, lâu lâu còn nghịch ngợm cắn trộm cậu mấy cái.
Đã vậy hôm sau còn chối đây đẩy.
Có lần Trình Triều nhìn thấy nên phản ứng cực mạnh, cả ngày đều vô tình hay cố ý chen vào giữa cậu và Lục Lê, ánh mắt nhìn Khương Nghi cũng hết sức kỳ lạ mà cậu không sao hiểu được.
Mãi đến gần Tết Khương Nghi và Lục Lê về quê thăm bà nội, nhà bà mới nuôi một con heo, Lục Lê không biết phải cho heo ăn gì, sáng sớm thấy heo đào đất có vẻ rất đói nên ra vườn cắt hai cây cải trắng cho heo ăn.
Lúc đó ánh mắt bà nội Khương Nghi liếc cải trắng giống hệt ánh mắt Trình Triều khi thấy vết cắn trên người cậu..