Mặc dù Khương Nghi nói sang năm mới bàn chuyện dọn ra ngoài ký túc xá nhưng Lục Lê vẫn đang tìm nhà ở, vì vậy còn tìm tới ông anh họ Lục Tiêu đang phát triển sự nghiệp ở thành phố A.
Lục Tiêu năm nay hai mươi bốn tuổi, cũng học ở đại học A, sau khi tốt nghiệp thì tự mở công ty lập nghiệp ngay tại thành phố A, trong dòng họ Lục cũng được xem là một tiểu bối giỏi giang thành đạt.
Hắn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cậu em họ con lai Lục Lê này.
Dù sao trong các đại thiếu gia nhà họ Lục cũng chỉ có mỗi cậu chủ này ngang ngạnh ương bướng không chịu được.
Lục Đình nhờ Lục Tiêu mài giũa Lục Lê nhiều một chút, thế là Lục Tiêu bảo Lục Lê có rảnh thì đến công ty mình thực tập.
Bởi vậy sau khi nhập học Lục Lê bận tối tăm mặt mũi, gần như bị túm đầu ném vào công ty thực tập, bận đến nỗi chân không chạm đất.
Hắn phiền muốn chết.
Nhưng khi Khương Nghi vỗ đầu bảo hắn thực tập cho tốt, Lục Lê lại nhịn xuống, chỉ rúc vào cổ Khương Nghi trầm giọng bảo cậu tới công ty thăm mình nhiều một chút.
Khương Nghi đồng ý rất nhiều lần.
Nhưng vì bận đủ chuyện nên vẫn chưa thể đến công ty thăm hắn.
Rốt cuộc chiều cuối tuần này, Khương Nghi đón xe đến công ty thăm Lục Lê.
Nhưng cậu đến không đúng lúc chút nào, người tiếp cậu nói Lục thiếu gia và Tiểu Lục đều đang họp nên dẫn cậu tới phòng nghỉ của Lục Lê.
Mang tiếng là thực tập nhưng đãi ngộ dành cho Lục Lê không hề thua kém Tiểu Lục tổng là bao.
Ban đầu Khương Nghi còn đọc tạp chí trên ghế salon, nhưng mùi hoa cỏ trong phòng nghỉ rất giống mùi trong phòng ngủ nhà họ Lục, cộng thêm buổi chiều rất dễ buồn ngủ nên chờ một hồi cậu ngủ thiếp đi.
———
Hơn ba giờ chiều.
Nam sinh tóc đen dựa vào ghế salon trong phòng nghỉ, hình như cậu đã ngủ thiếp đi, đầu ngoẹo sang một bên, tóc mái đen mềm lòa xòa trên lông mày, hàng mi dài rậm cong vút khép vào nhau, đuôi mắt xếch lên, môi mỏng hơi mím lại.
Trên người cậu còn đeo túi màu đen, cổ áo sơ mi trắng tôn lên cần cổ thanh mảnh, hệt như một bức tranh.
Máy điều hoà không khí trong phòng nghỉ bật hơi thấp, bước chân Lục Lê chậm lại, đôi mắt xanh lạnh lùng thoáng dịu xuống.
Hắn cầm một chiếc chăn lông mới đi đến trước ghế salon rồi khom lưng nhẹ nhàng đắp lên người Khương Nghi đang ngủ.
Đúng lúc đó Lục Tiêu nghe thư ký nói Lục đại thiếu gia đã về phòng nghỉ, nghe nói là có bạn tìm.
Lục Tiêu hăng hái đi tới phòng nghỉ.
Hắn muốn nhìn xem người có thể làm bạn với đứa em họ xấu tính từ nhỏ này rốt cuộc có dáng dấp ra sao.
Lớp ngoài cùng của phòng nghỉ là một cánh cửa cách âm dày, trên sàn trải thảm êm, Lục Tiêu đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu lên thì thấy đứa em họ mười tám tuổi của mình mặc bộ vest đắt tiền đặt may riêng, tay cầm một chiếc chăn lông mới quỳ một chân trên ghế salon đắp kín cho nam sinh đang ngủ say.
Gương mặt quanh năm lạnh lùng trở nên dịu dàng khiến người ta nhìn không ra vẻ lạnh lẽo vốn có.
Lục Tiêu hơi ngạc nhiên, dường như không thể tin nổi Lục Lê ngang ngạnh từ nhỏ đến lớn còn có vẻ mặt này.
Nhưng một giây sau, Lục Tiêu kinh ngạc cứng đờ tại chỗ.
Hắn thấy cậu em họ nửa quỳ trên ghế salon cúi đầu ngắm nam sinh ngủ say, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc cậu, sau đó cúi xuống hôn lên môi cậu một cái.
Đôi mắt xanh nhạt đong đầy yêu thương quyến luyến.
"......"
Lục Tiêu chết sững tại chỗ, nhớ lại cách đây không lâu cha mẹ gọi điện bảo mình trông chừng em họ thật kỹ, còn có cha mẹ Lục Lê mỗi dịp lễ tết đều gặp mặt.
Hình như nghe thấy động tĩnh gì, Lục Lê nửa quỳ trên ghế salon quay đầu nhìn ra cửa, thấy được Lục Tiêu.
Lục Tiêu còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe em họ mình tặc lưỡi một tiếng.
Lục Tiêu: "......"
Hắn dám thề mình nghe ra được tiếng tặc lưỡi này là bực bội muốn đuổi người, đứa em họ này của hắn hoàn toàn chẳng có vẻ gì hốt hoảng khi bị bắt gặp hôn trộm một nam sinh cả.
Năm phút sau.
Trong vườn hoa trên sân thượng công ty, Lục Tiêu nhìn Lục Lê điềm tĩnh thản nhiên trước mắt, hít sâu một hơi rồi hỏi: "Chuyện lúc nãy là sao? Em thích nam à?"
Lục Lê nhàn nhã dựa vào ghế, tích chữ như vàng thốt ra một chữ: "Ừ."
Lục Tiêu đau đầu nói: "Em dám thừa nhận thẳng thắn quá nhỉ."
Hắn hạ giọng nói: "Em tém tém lại chút đi, ban ngày ban mặt đừng có làm vậy, lần này là anh thấy, lỡ lần sau không phải ở phòng nghỉ mà để những người khác trong công ty bắt gặp......"
"Thì sớm muộn gì hai bác cũng biết......"
Lục Lê hờ hững khuấy cà phê trước mặt rồi bình tĩnh ngẩng đầu thốt ra một câu kinh thiên động địa: "Cha mẹ em biết lâu rồi."
Lục Tiêu: "???"
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Lê.
Lục Lê bình tĩnh nói tiếp: "Từ năm lớp mười một đã biết rồi."
Lục Tiêu bàng hoàng không nói nên lời, nhưng nhớ tới tính tình Lục Lê lại cảm thấy đây là chuyện hắn có thể làm ra.
Nhưng dù nhà họ Lục có nuông chiều Lục đại thiếu gia cỡ nào thì chắc Lục Lê cũng phải chịu không ít đau khổ để chuyện này lắng xuống.
Lục Tiêu bị sốc hồi lâu rốt cuộc tìm lại được giọng mình, hắn bóp trán nói: "Cậu bé lúc nãy......"
Nam sinh nãy giờ còn thờ ơ lập tức tỏ vẻ đắc ý, nghiêm túc nói: "Đúng vậy.
Tụi em hẹn hò rồi."
Lục Tiêu: "......"
Mẹ nó ai thèm hỏi hai đứa bây đã hẹn hò chưa hả.
Lục Lê đắc ý nghiêm túc nói tiếp: "Như anh thấy đó.
Em có hôn cậu ấy, cậu ấy cũng không khóc đâu."
Mười một năm trước, Lục Tiêu nồng nhiệt hôn Khương Nghi một cái ngay trước mặt hắn, lúc đó hắn bảy tuổi cầm bàn cờ đứng ở cửa chỉ có thể tức giận trừng Lục Tiêu, một câu tiếng Trung cũng không nói được.
Bây giờ mười một năm sau, hắn hôn Khương Nghi mà cậu không hề khóc.
Toàn thắng.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Lục Tiêu mờ mịt, nghe Lục Lê nhỏ mọn nhắc nhở mới nhớ ra hơn mười năm trước, lần đầu mình đi gặp Lục Lê đã nhận lầm người hồi chiều.
Lúc đó hắn không chỉ nhận lầm người mà còn ôm một cậu bé xinh xắn đáng yêu hôn chụt một cái, rõ ràng cậu bé kia là con trai mà lại xinh như búp bê vậy, ngồi trong lòng ngơ ngác nhìn hắn.
Đứa em họ con lai hắn chưa từng gặp tức giận đứng ở cửa phát ra một tiếng hét làm hắn cả đời khó quên.
Sau này Lục Tiêu mới biết cậu bé kia là bạn của Arno.
Nghe nói hai đứa nhỏ thân nhau đến mức làm người ta giận sôi.
Tối nào cũng xem phim hoạt hình ăn cơm làm bài tập chung với nhau cả.
Thậm chí hồi nhỏ Arno dự tiệc mừng năm mới, trong buổi tiệc Lục Tiêu thường xuyên thấy Arno bảy tuổi cầm điện thoại trốn trong góc vắng lẩm bẩm nói chuyện với bạn mình.
Đó cũng là lần đầu tiên Lục Tiêu biết đứa em họ hay xụ mặt này của mình thế mà cũng biết nhỏ giọng nghiêm túc nói mấy câu sến súa như "Bé ngoan ngủ đi nha".
Hắn cứ tưởng Tiểu Bá Vương hung thần ác sát như Arno chỉ biết dọa người bằng câu "Không nghe lời thì tao đánh" thôi chứ.
Lục Tiêu định thần lại rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Đây là lý do em nhờ anh tìm nhà gần trường đấy à?"
Lục Lê dựa vào ghế ừ một tiếng.
Lục Tiêu chợt nghĩ đến chuyện gì nên thuận miệng hỏi: "Nhà người ta đã biết chưa?"
Hắn thấy nếu hai người này ở bên nhau thì khó khăn nhất và chịu áp lực lớn nhất phải là Lục Lê thừa kế Lục gia, ai ngờ Lục Lê dám nói với cha mẹ mình thích nam từ năm lớp mười một lại không lên tiếng.
Hồi lâu sau Lục Lê mới nói: "Nhà cậu ấy vẫn chưa biết."
Lục Tiêu lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Lê dựa vào ghế nhắm hờ hai mắt rồi thấp giọng nói: "Từ nhỏ cậu ấy đã sống với cha."
Vì vậy cha Khương rất quan trọng với Khương Nghi, lời ông nói có thể ảnh hưởng đến cậu dễ như trở bàn tay.
Mà Khương Nghi từ nhỏ đã ốm yếu, một mình cha Khương ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu lớn, niềm kỳ vọng đặt vào con mình chắc chắn sẽ không bao gồm hy vọng con mình thích nam.
Hồi cấp ba Khương Nghi thi đua, cha Khương từng nhờ Lục Lê ở ký túc xá thay mình nhắc nhở Khương Nghi đừng tạo áp lực nặng quá.
Cha Khương nói nếu được thì ông chỉ mong Khương Nghi có thể làm một người bình thường khỏe mạnh, không cần đạt điểm cao, nếu vậy áp lực cũng sẽ không nặng, ông mong Khương Nghi có thể vui vẻ lớn lên như người bình thường, sau đó lấy vợ sinh con rồi yên ổn sống hết đời.
Lục Lê thở hắt một hơi, mở mắt ra rồi nheo mắt ngước nhìn bầu trời xanh thẳm.
Một lát sau, hắn đứng dậy nói: "Đi đây."
Lục Tiêu ung dung nói: "Gấp cái gì.
Giải quyết xong đống hồ sơ kia mới được đi thăm bạn trai nhỏ của em."
Về khoản này hắn giống hệt Lục Đình, gò ép áp bức người ta chẳng chút khách khí, lượng công việc gấp mấy lần ập xuống có bình tĩnh cỡ nào cũng phải biến sắc.
Lục Lê hết sức bực bội nhưng hắn vẫn đang lăm le hất cha mình xuống ghế để lấy lòng cha vợ, thế là đến trước phòng nghỉ chỉ có thể nín nhịn rẽ sang lối khác rồi lạnh mặt đi tới văn phòng.
———
Khi Khương Nghi ngủ dậy đã hơn năm giờ chiều.
Trên người cậu đắp một tấm chăn lông, khay trà trước ghế salon còn đặt một ly nước ấm, có vẻ như mới rót cách đây không lâu.
Khương Nghi xếp chăn lông rồi uống một hớp nước, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục Lê mặc vest đẩy cửa vào, có lẽ bộ đồ trên người đặt may riêng nên hết sức vừa vặn, chân dài vai rộng, tóc vàng chải ngược để lộ gương mặt lạnh lùng sắc bén.
Lục Lê nhìn thấy Khương Nghi mới tỉnh ngủ dụi mắt trên ghế salon, sau đó hỏi hắn: "Cậu xong việc chưa?"
Thật ra Lục Lê vẫn chưa làm xong.
Gã Lục Tiêu hiểm độc kia chỉ ước gì bắt hắn ở công ty hai mươi bốn tiếng một ngày, mỹ danh là để hắn học hỏi kinh nghiệm, sau đó việc gì cũng quăng cho hắn làm.
Nhưng Lục Lê vẫn đáp: "Xong rồi."
Hắn nhếch môi nói: "Dẫn cậu đi ăn.
Ăn xong tớ chở cậu về trường."
Cùng lắm thì tối nay tăng ca vậy.
Khương Nghi gật đầu.
Lục Lê lái xe đưa cậu tới một nhà hàng có tiếng ở thành phố A, gọi rất nhiều món hợp khẩu vị của cậu.
Trong phòng ăn, Khương Nghi gắp mấy miếng, sau đó nghĩ thế nào lại gắp thức ăn cho Lục Lê.
Lục Lê thoáng kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn mấy món ưa thích ít ỏi trong chén Khương Nghi rồi nhíu mày hỏi: "Không thích à?"
Hắn nhớ hệ thống nhà hàng này là một trong những chỗ hiếm hoi Khương Nghi ăn được khi còn ở thành phố S mà.
Khương Nghi nói không hề chớp mắt: "Thích chứ."
Nhưng còn phải chừa bụng cho bữa tối nữa.
Nghe nói tối nay đám Lý Chấn sẽ ăn lẩu tự sôi.
Lý Chấn còn vỗ ngực cam đoan pha nước chấm thật ngon cho cậu nữa.
Lông mày Lục Lê càng nhíu chặt hơn: "Vậy sao ăn ít thế?"
Khương Nghi chân thành tha thiết nói: "Hôm nay cậu bận suốt như vậy chắc là mệt chết rồi.
Cậu ăn nhiều chút đi, nhìn cậu gầy rộc rồi kìa."
Cậu vừa nói vừa gắp những món trước đây mình thích cho Lục Lê, ra sức ép hắn ăn.
Lục Lê vô thức sờ mặt mình rồi băn khoăn nói: "Tớ gầy đi à?"
Khương Nghi cố gắp thịt viên vào chén hắn, hùng hồn nói: "Gầy chứ."
Cậu bắt chước cách nói của Lục Lê, nghiêm trang nói: "Gầy đến nỗi ôm cấn tay luôn.
Không chỉ dì Lục mà tớ cũng đau lòng lắm đó."
Nam sinh tóc vàng cao mét chín do dự gắp một viên thịt vào miệng.
Một lát sau, Lục Lê lại nghĩ chắc tại dạo này mình không đi tập gym, đến lúc phải tìm một huấn luyện viên thể hình cá nhân ở thành phố A rồi.
Ăn xong đã hơn bảy giờ.
Lục Lê lái xe đưa Khương Nghi về trường, khi dừng lại dưới ký túc xá của Khương Nghi, hắn gác tay lên vô lăng để lộ chiếc đồng hồ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn suy nghĩ một lát rồi nghiêm mặt nói: "Tớ vẫn thấy mình không gầy đâu."
Hắn đã lén ngắm mình trong phòng vệ sinh ở nhà hàng.
Cơ bụng và đường nhân ngư của hắn vẫn còn mà.
Nhất định không gầy đến nỗi Khương Nghi ôm cấn tay đâu.
Khương Nghi tháo dây an toàn rồi thản nhiên nói: "Chắc tớ nhìn lầm thôi."
Lục Lê đành phải nhìn Khương Nghi xuống xe như một làn khói, sau đó đeo túi vào ký túc xá, bộ dạng có vẻ rất vui sướng.
Hình như dạo này Khương Nghi và bạn cùng phòng rất thân thiết.
Mỗi lần về ký túc xá đều hết sức phấn khởi.
Lục Lê thừa nhận trong lòng mình không thoải mái cho lắm.
Hắn lại cúi đầu nhìn thoáng qua người mình, hồi lâu sau mới muộn màng nhận ra dạo này hắn và Khương Nghi đều ngủ ở ký túc xá của mình.
Mấy ngày nay Khương Nghi đã ôm hắn lần nào đâu???
Sao lại nói ôm hắn cấn tay chứ???
———
Ký túc xá của Khương Nghi.
"Đậu, mấy cậu có thấy chiếc Cullinan dưới lầu không?"
Trương Hạo mới từ bên ngoài về, đẩy cửa ra kích động nói: "Hơn bảy triệu lận đó!" (~ tỷ)
"Chỗ tụi mình mà lại có phú nhị đại ghê gớm vậy sao."
Lý Chấn đang dựa vào ghế chơi game lập tức hào hứng hẳn lên: "Phắc, thật không? Mẹ nó Cullinan bỏ thêm ít tiền nữa là mua được Rolls Royce Phantom rồi!"
Chẳng có tên con trai nào không mê siêu xe cả.
Trương Hạo: "Thật mà, dưới lầu đang bàn tán ầm ĩ kia kìa, ai cũng thò đầu ra nhìn hết.
Nghe nói chiếc Cullinan kia đỗ dưới lầu một lúc lâu mới lái đi."
Lý Chấn quay đầu nhìn Khương Nghi mới về chưa lâu, hớn hở nói: "Lúc về cậu có thấy chiếc Cullinan kia không?"
Khương Nghi ngồi ở bàn học chăm chú xé gói bánh quy, ngẩng đầu lên mờ mịt hỏi: "Hả?"
Lý Chấn nhớ lại mấy ngày nay Khương Nghi hay mua đồ ăn vặt với bọn họ chắc cũng không rành siêu xe nên nói qua loa: "Không không không, cậu ăn tiếp ăn tiếp đi.
Tớ còn bánh quy vị mạch nha và phô mai này, ăn không?"
Hai mắt Khương Nghi sáng lên: "Ăn chứ, tớ đổi vị muối biển với cậu nhé."
Lý Chấn vui vẻ nói: "Khỏi đổi, cậu cứ lấy ăn đi."
Ngoan ơi là ngoan.
Nếu em họ hắn cũng ngoan như vậy thì hắn chỉ muốn khiêng mấy thùng đồ ăn vặt về nhà thôi.
Khương Nghi vẫn đem bánh quy vị muối biển của mình đổi lấy bánh quy vị mạch nha và phô mai của Lý Chấn.
Hơn chín giờ tối.
Lý Chấn học từ vựng, Trương Hạo đeo tai nghe cày video, một bạn cùng phòng khác tắm trong toilet.
Bỗng nhiên trên giường vang lên tiếng kẽo kẹt liên hồi.
Lý Chấn quay đầu nhìn, lập tức giật nảy mình.
Sắc mặt Khương Nghi nằm ở giường trên tái nhợt đáng sợ, hình như còn toát mồ hôi lạnh, trên mặt đầm đìa mồ hôi, môi mỏng chẳng có chút huyết sắc, cố gắng leo xuống cầu thang.
Lý Chấn lập tức đứng dậy đỡ cậu rồi cuống quýt hỏi: "Trời ạ trời ạ, cậu bị sao vậy?"
Trương Hạo cũng tháo tai nghe xuống, sau lúc giật mình cũng vội vàng đỡ cậu ngồi xuống ghế.
Tóc đen trên trán Khương Nghi ướt đẫm mồ hôi, cậu vịn ghế thều thào nói: "Chắc tớ ăn gì bị đau bụng rồi......"
Lý Chấn và Trương Hạo hoảng hốt muốn dìu cậu xuống lầu, vừa đỡ Khương Nghi dậy thì điện thoại trên bàn học của cậu đổ chuông rung lên.
Khương Nghi khó nhọc nhìn điện thoại, phát hiện Lục Lê gọi tới.
Trương Hạo không rõ lắm, hấp tấp định nghe điện thoại giùm cậu, ai ngờ Khương Nghi đang thoi thóp mở to mắt rồi hoảng sợ nói bằng chút hơi tàn cuối cùng: "Đừng nghe——"
Nghe là tiêu đời ngay..