Vợ Mình Mình Nuôi

chương 90: 90: chương 88

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày thứ tư nghỉ lễ Quốc khánh.

Mới sáng sớm Lục Lê đã xách một đống quà lỉnh kỉnh, mặc bộ vest được cắt may vừa người, vóc dáng cao lớn như tùng bách đứng trước cửa nhà Khương Nghi nghiêm túc chờ cha Khương.

Đêm qua hắn ở công ty tăng ca đến một giờ sáng, dựa vào ghế ngắm cảnh đêm lung linh của thành phố S, trầm tư cả buổi tối và rút ra một kết luận.

Không được.

Tuyệt đối không thể bị trả về nơi sản xuất được.

Thế là sáng sớm xách theo quà tặng đắt tiền đứng ở cổng chờ cha Khương.

Sau đó chờ hụt.

Khương Nghi mặc đồ ngủ vịn cửa, ngái ngủ nhìn Lục Lê mới sáng sớm đã đứng ở cửa như cọc gỗ.

Lục Lê nghiêm túc hỏi: "Bé ngoan, chú Khương đâu rồi?"

Khương Nghi dụi mắt, mờ mịt nói: "Ba đăng ký tour du lịch với bạn rồi."

Lục Lê: "......"

Khương Nghi nói tiếp: "Nói sẽ đi mấy ngày lận."

Lục Lê: "......"

Mười phút sau.

Phòng khách nhà họ Khương.

Khương Nghi đặt bánh bao đã hâm nóng trong lò vi sóng lên áo vest nhìn rất đắt tiền của Lục Lê rồi hỏi hắn sao lại tới đây.

Lục Lê im lặng.

Hắn cũng đâu thể nói với bạn trai mình: "Ba cậu trả tớ về nơi sản xuất.

Bởi vậy tớ mới tới đây."

Thế là Lục Lê làm như không có việc gì cầm bánh bao nói: "Tại hôm qua tớ bận quá.

Dự tiệc xong chưa thay đồ nên nhân tiện tới thăm chú Khương luôn."

Khương Nghi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, khóe miệng giật giật: "Sáu giờ sáng mà là nhân tiện à?"

Lục Lê không lên tiếng.

Nửa tiếng sau, Lục Lê vào phòng Khương Nghi thay bộ đồ mặc nhà của mình rồi mang dép đi nấu mì cho Khương Nghi.

Trước khi nấu mì, hắn định tiện tay vặt một nắm hành lá cha Khương trồng ở ban công như mọi lần, nhưng vặt xong chợt nhớ tới cha Khương không vừa ý mình, muốn trả mình về nơi sản xuất.

Lục Lê: "......"

Hắn mặc tạp dề, cúi đầu nhìn thoáng qua hành lá trong tay.

Mẹ nó cái này đâu phải hành lá.

Nếu xếp theo địa vị trong nhà họ Khương thì cái này ít nhất phải là anh hành của hắn.

Lục Lê điềm tĩnh trồng hành về chỗ cũ rồi lấp đất lại.

Anh tỏi bên cạnh Lục Lê cũng không dám nhổ, chỉ có thể vặt trộm một củ tỏi nhìn hơi èo uột.

Khương Nghi ngồi trước bàn ăn, lúc ăn mì còn hỏi: "Không có hành à?"

Lục Lê vừa cởi tạp dề vừa bình tĩnh nói: "Hết rồi.

Mấy ngày nữa tớ sẽ mua về bỏ tủ lạnh."

Khương Nghi gật đầu.

Sau khi ăn xong, Khương Nghi vào bếp rửa chén với Lục Lê.

Lục Lê cho cậu hai cái muỗng rửa chơi.

Khương Nghi vừa rửa muỗng vừa nói: "Tối qua cậu không ngủ à?"

Lục Lê cúi đầu nói: "Ngủ hơi trễ tí xíu."

Rửa muỗng xong, Khương Nghi lau khô tay rồi vạch mắt Lục Lê ra, vừa vạch vừa nghiêm túc nói: "Chắc chắn hôm qua cậu không ngủ rồi."

Cậu kéo Lục Lê đã rửa chén xong về phòng ngủ.

Lục Lê nằm trên giường trìu mến nhìn Khương Nghi đắp chăn cho mình rồi kéo màn cửa tắt đèn.

Trong lòng hắn mềm nhũn.

Nhớ hồi xưa cha tăng ca về nhà, mẹ cũng xoa huyệt thái dương cho cha rồi bảo cha nghỉ ngơi thật khỏe.

Lục Lê trùm chăn của Khương Nghi, chóp mũi tràn đầy mùi thơm hết sức dễ chịu trên người cậu, chờ Khương Nghi lên giường với mình, kết quả tắt đèn xong hắn được đeo cho một cái bịt mắt.

Lục Lê: "?"

Lục Lê tháo bịt mắt xuống, trông thấy Khương Nghi tắt đèn phòng ngủ đi ra ngoài.

Lục Lê: "???"

Lục Lê buột miệng gọi: "Khương Nghi."

Khương Nghi ngáp một cái rồi dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn trong ánh sáng lờ mờ: "Hả?"

Lục Lê chậm rãi hỏi: "Tớ ngủ một mình à?"

Khương Nghi suy nghĩ giây lát, sau đó nhét một cái gối bên cạnh Lục Lê rồi nói như dụ dỗ: "Đây, giờ hết một mình rồi đó."

Lục Lê: "......"

Hắn bình tĩnh đắp chăn nhìn Khương Nghi tắt luôn đèn ngủ cạnh giường, trước khi đóng cửa còn thò đầu vào bảo hắn: "Nhắm mắt ngủ đi."

"Cạch" một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại.

Khương Nghi ra ngoài thở phào một hơi, đi tới ghế salon kéo một tấm chăn lông rồi nằm trên ghế chơi điện thoại.

Kết quả chưa đầy mấy phút sau, Lục Lê đi ra bế Khương Nghi trên ghế salon về phòng ngủ.

Khương Nghi đạp hắn một cái, nói mình chưa buồn ngủ.

Lục Lê đặt cậu xuống giường rồi nài nỉ cậu ngủ với mình một lát.

Khương Nghi cảm nhận được người bên cạnh kề vào tai mình nói chuyện, khi hắn trầm thấp bảo cậu "chỉ một lát thôi", da đầu đột nhiên tê rần.

Dường như cơ thể có ký ức nên vô thức co rúm lại lui ra sau.

Trong bóng tối, Khương Nghi như trở lại ngày hôm đó, bị khoái cảm cưỡng chế lơ lửng giữa trời, quá mức mãnh liệt điên cuồng, vừa mạnh bạo vừa hung ác như muốn đè chết cậu trên giường.

Đêm đó dù cậu có nghẹn ngào bò tới trước, kéo lê đôi chân bủn rủn thì vẫn bị Lục Lê mạnh bạo lôi về.

Hiện giờ trong phòng ngủ của mình, Khương Nghi vẫn thấy tê cả da đầu.

Cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Ừ, chỉ một lát thôi đó......"

Lục Lê ôm cậu từ phía sau, nghe vậy thì hết sức vui vẻ, cúi đầu hôn cổ cậu một cái, dường như thật sự quá mệt mỏi nên ôm cậu chưa bao lâu đã ngủ say.

Một tiếng sau, Khương Nghi ngồi trên ghế salon xem tivi, nhìn thấy cửa phòng ngủ bật mở, Lục Lê còn ngái ngủ ra tìm cậu.

Lục Lê đi tới khàn giọng hỏi: "Sao lại ra đây?"

Trước kia Khương Nghi ngủ dậy luôn ở trên giường chơi Anipop chờ hắn thức.

Khương Nghi trên ghế salon nhìn TV, nghiêm túc nói: "Ngủ dậy thì ra thôi."

Lục Lê đến trước salon vùi mặt vào cổ Khương Nghi, lẩm bẩm oán trách: "Ngủ dậy không thấy cậu đâu làm tớ sợ muốn chết."

Khương Nghi vuốt tóc vàng của hắn, muốn nói mình ngủ dậy sơ ý cọ đầu gối vào Lục Lê nhỏ cũng sợ muốn chết.

Sợ Lục Lê nhỏ đột nhiên tỉnh dậy chào hỏi mình, cuối cùng Lục Lê lớn cũng tỉnh theo.

Lục Lê vùi đầu vào cổ Khương Nghi mút mấy cái như sạc pin, hồi lâu sau mới hôn má cậu rồi nói: "Tớ đi làm đây."

Khương Nghi gật đầu: "Đi đi."

Lục Lê đứng lên hỏi: "Đêm nay chú Khương không có nhà, tớ đón cậu về phòng tớ ngủ nhé?"

Khương Nghi nghiêm túc đáp: "Đêm nay tớ phải làm bài tập."

Lục Lê nhíu mày quay đầu nhìn Khương Nghi rồi hỏi: "Ừ.

Tối nay cậu định ăn gì?"

Thấy quầng thâm dưới mắt Lục Lê, Khương Nghi không muốn buổi tối hắn phải chạy về nấu cơm cho mình nên nói qua loa: "Tớ sẽ gọi đồ ăn tới."

Lông mày Lục Lê càng nhíu chặt hơn.

Động tác thắt cà vạt của hắn dừng lại, im lặng nhìn sang Khương Nghi.

Không muốn ăn cơm hắn nấu, cũng không muốn ngủ chung với hắn.

Nhưng Khương Nghi ngồi trên ghế salon nhìn hắn bằng ánh mắt vẫn như trước kia, chẳng có gì thay đổi cả.

Lục Lê dằn xuống cảm giác khác thường này rồi hời hợt nói: "Không sao.

Để tớ dặn dì Vương nấu xong đưa tới cho cậu.

Nhân tiện ban đêm đem bữa ăn khuya cho cậu luôn."

Khương Nghi biết không từ chối được nên đành đồng ý.

Sáu giờ tối, dì Vương ở nhà họ Lục đúng hẹn đưa tới một chiếc hộp giữ ấm.

Khương Nghi cầm hộp giữ ấm nói cảm ơn dì Vương.

Hơn chín giờ đêm, Khương Nghi dựa ghế salon chơi Anipop, tưởng Lục Lê gọi người đem bữa ăn khuya đến, sợ người ta chờ lâu nên vội vàng mang dép ra mở cửa.

Kết quả ngoài cửa là Lục Lê xách theo bánh kem.

Lục Lê nhíu mày nhìn cậu rồi chậm rãi nói: "Tan làm sớm.

Đem bánh kem cho cậu này."

Khi Khương Nghi mở hộp bánh ra, quả thật hai mắt lóe sáng như sao, cắn nĩa chăm chú cắt bánh kem.

Sắc mặt Lục Lê như gió xuân, hắn dịu dàng hỏi: "Đêm nay đến phòng tớ ngủ được không?"

Khương Nghi ngẩng đầu đút cho hắn một quả anh đào rồi liếm môi kiên định nói: "Không được."

Lục Lê: "......"

Ngày hôm sau, Khương Nghi cũng không muốn lên giường ngủ với hắn cho lắm.

Cứ ngủ nửa chừng thì lại chạy ra xem TV.

Lục Lê căm thù nhìn phim thần tượng trên TV, cực kỳ chướng mắt đám nam sinh dạt dào thanh xuân trong phim.

Ngày thứ năm nghỉ lễ Quốc khánh.

Chung Mậu lén lút gọi điện cho Khương Nghi.

Hôm đó cậu đang nằm sấp trên giường chống cằm chơi xếp hình, nghe chuông reo thì mò lấy điện thoại, nghe thấy Chung Mậu ở đầu dây bên kia thì thầm: "Bé Khương."

Khương Nghi: "?"

Chung Mậu tiếp tục thì thầm: "Lục ca có ở cạnh cậu không?"

Khương Nghi ngẩng đầu nhìn Lục Lê đeo kính ngồi đầu giường, trên đùi đặt laptop làm việc gì đó, phát giác được ánh mắt Khương Nghi, hắn ngẩng đầu lên nhíu mày như muốn hỏi cậu có chuyện gì.

Khương Nghi lắc đầu, sau đó thì thầm: "Cậu ấy đang ở đây."

Chung Mậu: "......"

Khương Nghi tiếp tục thì thầm: "Tớ vào toilet nói chuyện với cậu nhé?"

Lục Lê: "......"

Sao hắn lại có cảm giác Khương Nghi đang lén mình nuôi trai khác bên ngoài nhỉ?

Khương Nghi đứng lên nhanh như chớp rồi mang dép vào toilet nói chuyện với Chung Mậu, hết sức thẳng thắn, quang minh chính đại, hoàn toàn không hề kiêng dè Lục Lê trên giường.

Trong phòng vệ sinh, Khương Nghi ngồi trên bồn cầu thở phào nói: "Được rồi, Lục Lê không có ở đây đâu.

Cậu muốn nói chuyện gì?"

Chung Mậu ở đầu dây bên kia cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn e dè nói: "Đêm đó về cậu không bị Lục ca......"

Hắn muốn hỏi không bị Lục Lê đánh chứ?

Dù sao từ nhỏ đến lớn chỉ cần hắn không nghe lời thì sẽ bị cho ăn đòn bay nhảy khắp nhà, Tần Lan cũng vậy, chỉ cần Tần Lan không nghe lời thì anh trai hắn sẽ đánh thẳng tay.

Cũng may bọn hắn to con nên cùng lắm chỉ bị đánh khóc mà thôi.

Nhưng Khương Nghi ốm yếu thế kia, lỡ bị đánh chắc phải liệt giường mấy ngày.

Nghe Chung Mậu nói, Khương Nghi vô thức lắp bắp: "Hả?"

Chung Mậu ảo não nói: "Cậu không bị Lục ca đánh chứ? Lần trước tớ bị cha tớ đánh liệt giường luôn á."

Khương Nghi im lặng, chẳng biết phải trả lời thế nào.

Không bị đánh nhưng đúng là hai ngày liền cậu không xuống giường được.

Nếu nói bị đánh thì Lục Lê chỉ quỳ trên giường, không nỡ dùng sức mà đâm hơi mạnh chút thôi.

Thật lâu sau, Khương Nghi mới lắp bắp: "Không, không bị đánh......"

Lúc này Chung Mậu mới thở phào nhẹ nhõm: "Không bị đánh là tốt rồi......"

Mấy ngày trước hắn vẫn không dám gọi điện cho Khương Nghi.

Khương Nghi suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Lục Lê không gọi điện chửi cậu chứ? Bác Chung cũng không đòi đánh cậu chứ?"

Chung Mậu vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, anh đây ổn lắm."

Hắn ghếch chân lên, không hề nhắc tới vẻ hãi hùng ngày đó mà khoác lác: "Dù sao tớ cũng là người già dặn từng trải, mấy lời đe dọa của Lục ca đã là gì chứ."

Khương Nghi nở nụ cười.

Chung Mậu cười he he, sau đó thần bí nói: "Khương Nghi, cậu yên tâm đi.

Tớ rành chuyện này quá mà."

"Thằng chó Trần Triệu từ trên trời rơi xuống kia còn lâu mới địch nổi Lục ca......"

"Đêm đó tớ đã thay cậu chửi nó một trận rồi, chửi nó té tát, tiu nghỉu như chó cụp đuôi......"

Khương Nghi nghe không hiểu lắm: "?"

Cậu mờ mịt nói: "Trần Triệu sao cơ? Cái gì từ trên trời rơi xuống?"

Chung Mậu vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ ra Khương Nghi và Lục Lê vẫn đang lén lút hẹn hò chưa công khai với bọn họ, thế là nói qua loa: "Không, không có gì.

Chỉ nói thằng chó Trần Triệu kia chẳng có gì tốt lành đâu.

Hôm đó tớ chửi nó một trận tơi bời luôn."

Xổ một tràng như súng máy làm tên họ Trần kia ngây ngẩn cả người, ánh mắt phức tạp nhìn hắn vác chai rượu hung thần ác sát mắng mình là con giáp thứ mười ba.

Còn không phải con giáp thứ mười ba hay sao?

Vừa tới quán bar đã ngồi cạnh Khương Nghi, thứ trai lơ mà cười như công đực vậy.

Chỉ chờ cơ hội để xòe đuôi khoe mẽ thôi.

Nghe Chung Mậu nói, Khương Nghi ngập ngừng xoa mũi.

Cậu muốn nói Trần Triệu này.

Có vẻ thù dai lắm đấy.

Dù sao một viên kẹo từ mười mấy năm trước hắn vẫn còn nhớ đến giờ, huống chi Chung Mậu chỉ vào mũi hắn chửi.

Khương Nghi do dự nói: "Hình như Trần Triệu thù dai lắm đó."

Chung Mậu: "À, cái này thì tớ biết."

Bởi vì sau khi mắng xong, hắn đã bị con giáp thứ mười ba kia đấm cho hai cú..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio