Bạch Tiểu Sao lấy điện thoại ra, nhét vào tay Hoàng Diệu Sư: “Anh gọi điện cho Phùng Nam đi, em lên lầu tìm. Tòa nhà này chỉ có một cửa ra, vừa rồi chúng ta đứng đó không thấy Đậu Đậu đi qua, chứng tỏ là ở bên trên. Anh ở đây, để em lên.”
“Không, em ở dưới, để anh đi, Đậu Đậu là con anh.” – Hoàng Diệu Sư nói xong, chuẩn bị đẩy Bạch Tiểu Sao ra, lại bị cậu túm lại.
“Anh bình tĩnh lại.” – Bạch Tiểu Sao gào lên – “Hiện tại anh đang hoảng loạn như vậy, tìm cái gì mà tìm, anh ở dưới này, nếu không giữ được thì gọi báo nguy.” – Nói xong đẩy tay Hoàng Diệu Sư ra, chạy lên lầu.
Lên tầng, đến phòng học nào cậu cũng mở cửa, gọi tên Đậu Đậu.
Cô giáo mặc áo tím thấy Bạch Tiểu Sao lớn tiếng gọi Đậu Đậu, nghi hoặc nên đi đến hỏi: “Anh tìm Đậu Đậu sao? Vừa rồi tôi thấy cô bé nói chuyện với một người đàn ông ở trên lầu.”
“Phòng nào?” – Bạch Tiểu Sao vội tóm lấy cô giáo.
“Tôi dẫn anh đi.” – Cô giáo vừa nói vừa dẫn Bạch Tiểu Sao trên lầu, đến một gian phòng phía trước thì dừng lại.
Bạch Tiểu Sao đề phòng, gọi to tên Đậu Đậu rồi vọt vào phòng, vừa vào thì sửng sốt.
Ngồi bên cạnh Đậu Đậu, chính là Phùng Nam,là người mà Bạch Tiểu Sao định giương cung bạt kiếm.
Đậu Đậu và Phùng Nam im lặng ngồi đối diện nhau, Phùng Nam nói thầm gì đó với Đậu Đậu, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Bạch Tiểu Sao đến gần: “Đậu Đậu, sao cháu chạy đi mà không nói với ai, cháu có biết là chúng ta lo cho cháu không hả?”
“Không……Không phải thế.” – Đậu Đậu ấp úng, vội nhảy xuống, muốn chạy đến bên Bạch Tiểu Sao, lại bị Phùng Nam giữ chặt.
“Tôi tốt xấu gì cũng là em họ của bố đẻ Đậu Đậu, sao có thể coi là người ngoài được?” – Phùng Nam cười lạnh, túm chặt lấy Đậu Đậu.
“Anh buông cô bé ra.” – Bạch Tiểu Sao bước đến, giữ lấy tay kia của Đậu Đậu.
Thấy Bạch Tiểu Sao tức giận, Đậu Đậu cũng sợ hãi: “Chú Phùng……. Bố cháu đang lo….Cháu……..cháu……. cháu muốn về nhà với chú Bạch.” – Cô bé cố gắng thoát khỏi tay Phùng Nam, nhưng lại không được, sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Sao.
“Phùng Nam, anh rốt cuộc là muốn gì? Uy hiếp Diệu Sư, dụ dỗ Đậu Đậu, nhà họ Hoàng thiếu nợ anh sao? Anh yêu chị của Diệu Sư đúng không? Chị ấy là người rất quan tâm đến anh ấy, chị ấy trên trời có linh thiêng nếu biết anh bắt nạt Diệu Sư, sẽ không để cho anh yên đâu. Diệu Sư là nể tình Tây Ngạn nên mới không nói gì với anh, anh lấy tư cách gì mà làm loạn? Anh buông Đậu Đậu ra, chúng ta cùng đấu, nếu không gọi đến đây, xem ai là người mất mặt.”
Vừa nói xong thì cửa bật mở, Hoàng
Diệu Sư gọi tên Đậu Đậu rồi chạy vào, bên cạnh là cô giáo vừa nãy dẫn Bạch Tiểu Sao đến đây, cùng với vài vị phụ huynh và mấy cô giáo khác.
“Đậu Đậu, con không sao chứ?” – Hoàng Diệu Sư ôm Đậu Đậu, kiểm tra, lại kéo Đậu Đậu khỏi tay Phùng Nam, để cô bé đứng sau lưng mình, tức giận gào lên với Phùng Nam – “Phùng Nam, rốt cuộc là anh muốn gì? Đậu Đậu không phải là Hoàng Vũ Phi, anh không cần phải bám theo con bé. Tôi không muốn gặp anh, cũng không muốn Đậu Đậu thấy anh, anh đừng cố dây dưa nữa.”
“Tôi chỉ muốn nhìn con gái của Vũ Phi thôi mà.” – Phùng Nam lộ ra nụ cười yếu ớt – “Tôi chỉ muốn nhìn con gái của Vũ Phi và Tây Ngạn thôi mà, Tây Ngạn là anh họ tôi, tôi đến gặp con gái của anh ấy thì có gì sai? Em cũng không phải là bố đẻ của Đậu Đậu, vì sao ngay cả quyền gặp Đậu Đậu của anh cũng cướp mất. Em không thấy là mình tàn nhẫn sao?” – Lời nói vô cùng khẩn thiết, khiến các cô giáo cũng thổn thức không thôi.
Hoàng Diệu Sư biết Phùng Nam lại giả bộ yếu ớt trước mặt mọi người để lấy lòng, anh cười lạnh một tiếng, không nói gì, ôm lấy Đậu Đậu, nói với Bạch Tiểu Sao: “Mình đi thôi.”
Đậu Đậu biết bố đang tức giận, cũng không dám nói gì, đi qua cô giáo vụng trộm vẫy tay: “Chào cô giáo Đỗ.”