Cuối tháng thật khiến người ta bực mình.
Bạch Tiểu Sao vừa làm trứng ốp-la vừa thầm oán giận trong lòng. Chu kì tăng ca của Hoàng Diệu Sư chính xác như trăng tròn trăng khuyết vậy, cứ đến cuối tháng là lại để cậu một mình chăm sóc Đậu Đậu. Thật tức chết mất!!!!!!
Vừa oán, cậu vừa dùng xẻng chọc chọc vào miếng trứng trên chảo.
Đậu Đậu đứng chờ bên cạnh vội hô lên, chọc chọc Bạch Tiểu Sao, nhỏ giọng nói: “Chú….. lòng đỏ trứng …….lại vỡ rồi…..”
“Hả?????” – Bạch Tiểu Sao cúi đầu, quả nhiên cú chọc vừa rồi khiến cho lòng đỏ trứng bị vỡ, cậu tiện tay xúc ra đĩa, đặt trước mặt Đậu Đậu.
Đậu Đậu cong môi: “Ba cái đều hỏng rồi…….”
“Nếu không thì con tự đi làm đi?” – Bạch Tiểu Sao lườm cô bé.
Hu hu hu …….., chú Bạch đúng là dì ghẻ đội lốt công chúa Bạch Tuyết, chú Bạch ngược đãi trẻ con, chú Bạch là người xấu. Đậu Đậu chọc chọc đĩa trứng, trong lòng thầm oán.
Đổ dầu, tiếp tục nói: “Còn có ông bố chết tiệt nhà con nữa. Tăng ca! Tăng ca! Vừa đến cuối tháng là ném mọi việc cho chú, so với thời kì sinh lí của nữ nhân còn chuẩn hơn……..”
A???? Thời kì sinh lý? Tai Đậu Đậu vểnh lên. Từ mới nha….. Thế là bạn nhỏ Đậu Đậu chọc chọc Bạch Tiểu Sao, thỏ thẻ hỏi: “Chú ơi, thời kì sinh lý là cái gì? Đậu Đậu có không?”
Bạch Tiểu Sao hóa đá……..
Một lúc lâu sau, mới oán giận nói: “Trẻ con, hỏi nhiều vậy làm gì?!!” – Một xẻng đập xuống chảo, lòng đỏ trứng thứ tư……… vỡ.
>_
Cô bạn nhỏ Đậu Đậu khóc thầm trong lòng, thực sự là cũng muốn khóc to lắm, nhưng mà nếu khóc thì chắc chắn sẽ không có trứng ốp-la để ăn. Cải thìa à, địa lý hoàng à, tam lưỡng tuế à, mình không có mẹ a~~~~~~
Sauk hi đã no căng bụng, cô bạn nhỏ Đậu Đậu cuối cùng cũng rút ra được một chân lý, lần sau không bao giờ ăn trứng ốp-la nữa, đặc biệt là khi chú Bạch tâm tình không tốt.
Bố à, nhanh về đi, chú rất đáng sợ a~~~~~~
Tâm tình Bạch Tiểu Sao không tốt, cũng là có nguyên nhân.
Chuyện bắt đầu vào đêm trước.
Vợ hiền chú tốt Bạch Tiểu Sao đang thu dọn phòng của Đậu Đậu.
“Con xem đi, trong ngăn kéo chất đầu các thứ linh tinh…. Giấy gói kẹo ăn xong vứt bừa bãi, rồi kiến sẽ cắn mông con cho mà xem (Đậu Đậu chen vào: Con kiến không cắn mông người, kiến thích ăn sâu.) Bút sáp vứt mỗi nơi một cái, dùng xong phải cất vào hộp chứ… Tranh vẽ xong phải xếp vào giá sách… Đất nặn cho vào hộp….Cái này? Có dùng được không?” – Bạch Tiểu Sao cầm một chiếc hộp nhỏ trong tay, mở nắp ra, bên trong có một chiếc nhẫn, cầm lên xem kĩ, trên nhẫn có khắc mấy ký tự gì đó.
“A, cái này……” – Đậu Đậu nhìn thấy chiếc nhẫn, liền kể cho Bạch Tiểu Sao – “Là của chú Phùng cho con, chú ấy nói cái gì gì đó, rồi đưa cho bố.”
“Phùng Nam sao????” – Bạch Tiểu Sao nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, thấy có mấy hoa văn thô ráp, nhưng có thể nhận ra mấy chữ HYF, đoán là Phùng Nam đưa cho chị gái của Hoàng Diệu Sư, nhưng mà hình như bên trong cũng có gì đó, nhìn kĩ thì thấy dòng chữ HYS mờ mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Dĩ nhiên là tên viết tắt của Hoàng Diệu Sư, ý tứ của Phùng Nam thế nào thì quá rõ ràng. Được lắm, Hoàng Diệu Sư, anh dám để Đậu Đậu giữ thứ này.
Muốn tịch thu, nhưng thấy vẻ mặt đau khổ của Đậu Đậu, đành thôi, để tối về tính toán với anh sau.
Vì phải tăng ca, nên khi Hoàng Diệu Sư về nhà thì đã rất khuya.
Đẩy cửa phòng ra, Bạch Tiểu Sao vẫn đang ngồi trên giường đọc sách.
“Sao muộn rồi mà em chưa ngủ?” – Hoàng Diệu Sư hỏi.
Bạch Tiểu Sao xoay đầu, tà mị nhìn Hoàng Diệu Sư: “Chiếc nhẫn kia là thế nào?”
Hoàng Diệu Sư không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Nhẫn nào?”
Bạch Tiểu Sao buông sách xuống: “Ở chỗ Đậu Đậu, cái của Phùng Nam đấy.”
“Nhẫn nào nhỉ……. À, là cái nhẫn đó sao? Có chuyện gì à?” – Hoàng Diệu Sư không hiểu hỏi.
“Sao anh lại để Đậu Đậu giữ loại đồ này?” – Trong giọng nói của Bạch Tiểu Sao có vài phần bất mãn.
Hoàng Diệu Sư không để ý nói: “Hắn tặng cho Đậu Đậu, anh cũng không thể vứt đi. Hơn nữa chị đã mất rồi, nếu hắn tặng Đậu Đậu, thì cứ để cho Đậu Đậu chơi đi.”
“Trên đó Phùng Nam còn khắc tên anh đấy, tự tay khắc. Rất có ý nghĩa đúng không, muốn giữ lại làm kỉ niệm?”
Hoàng Diệu Sư nhìn Bạch Tiểu Sao: “Tiểu Sao, em sẽ không vì chuyện này mà ghen đấy chứ? Hắn khắc tên anh thì cũng không có ý nghĩa gì cả, nói không chừng vì rất ghét anh đấy.”
“Ghét? Hay là hắn thầm mến anh? Từ hận thù chuyển sang tình yêu, thật là một chuyện tình vĩ đại mà cảm động.”
Hoàng Diệu Sư không khỏi thở dài: “Tiểu Sao, đừng nói chuyện như thế được không? Chuyện của anh và Phùng Nam đã qua lâu rồi, căn bản đã không còn gì nữa. Hắn nghĩ gì anh cũng không thể biết được, mà một chiếc nhẫn cũ thì có thể làm gì được chứ, cứ để cho Đậu Đậu làm đồ chơi đi. Anh tăng ca đã mệt lắm rồi, chúng ta đừng có cãi nhau vì cái chuyện vô nghĩa này nữa.”
“Hứ.” – Bạch Tiểu Sao hừ lạnh, cầm sách, không thèm nói.
Hoàng Diệu Sư lắc đầu cười, đi tắm.
Tắm xong, Bạch Tiểu Sao đã nằm trong chăn. Hoàng Diệu Sư vừa chui vào chăn, tay Bạch Tiểu Sao đã kéo áo ngủ anh: “Đã lâu rồi chúng ta không làm…….” – Vừa nói chân vừa cuốn lấy người Hoàng Diệu Sư.
Hoàng Diệu Sư thở dài, ngăn tay cậu lại: “Tiểu Sao, mấy hôm nay anh phải làm việc gần hai mươi tiếng đồng hồ rồi, anh mệt lắm, để sau giai đoạn này được không?”
Cảm xúc trong nháy mắt tụt về âm vô cùng, Bạch Tiểu Sao tức giận vung tay: “Hừ, kệ anh.” – Vừa nói xong liền túm chăn, xoay người, quay lưng về phía anh.
Bạch Tiểu Sao nghĩ đến chuyện đêm qua, lại không khỏi bực tức, dao vung lên, đầu rơi xuống.
“Sợ quá!” – Đậu Đậu vội che mắt – “Tội nghiệp con gà.”
“Hầm canh gà lên con cũng uống không ít.” – Bạch Tiểu Sao liếc mắt – “Sợ thì đừng nhìn, về phòng khách xem ti vi đi, con ở đây cũng không giúp được gì.”
Đậu Đậu cong môi: “Con giúp chú rót nước.”
“Được rồi, cảm ơn Đậu Đậu hỗ trợ. Để con phát triển khỏe mạnh, con có thể đi xem ti vi rồi.”
Được khích lệ, Đậu Đậu thỏa mãn cao hứng vào phòng khách xem ti vi, để lại Bạch Tiểu Sao đang hung hăng chặt chém con gà.
Chặt gà xong, cất vào tủ lạnh, trên tay dính bẩn, đang chuẩn bị đi lấy hộp giấy lau thì cửa phòng bếp mở ra, Hoàng Diệu Sư đi vào.
Chuyện hôm qua lại hiện rõ mồn một trong đầu, Bạch Tiểu Sao tức giận: “Về sớm nhỉ.”
Hoàng Diệu Sư mỉm cười: “Còn giận sao?”
Bạch Tiểu Sao hừ một tiếng rồi không thèm để ý.
“Chuyện tăng ca hôm qua là xong rồi, các chuyện khác đã có đồng nghiệp lo, nên anh về sớm.” – Hoàng Diệu Sư giải thích.
Bạch Tiểu Sao tiếp tục không để ý, Hoàng Diệu Sư cũng không tức giận.
“Tranh thủ giờ nghỉ trưa, anh đi mua cái này.” – Hoàng Diệu Sư lấy trong túi ra một chiếc hộp màu đỏ, bên trong có một chiếc nhẫn kiểu nam có mặt kim cương. Hoàng Diệu Sư giơ tay trái lên, ngón áp út cũng có một chiếc y như thế – “Anh cũng có một chiếc như thế.”
“Này là có ý gì?” – Bạch Tiểu Sao giả vờ nhìn anh.
“Kim cương vĩnh cửu, ngàn đời còn lưu.”
Bạch Tiểu Sao hanh một tiếng, cầm lấy nhẫn, nhìn kĩ, trên nhẫn có khắc mấy chữ BXY là tên chữ cái đầu của ba người.
“Chữ không phải do anh khắc.” – Hoàng Diệu Sư cười – “Nhờ lão sư ở cửa hàng bạc khắc hộ, em sẽ không giận chứ?”
“Hứ, đừng tưởng như vậy rồi em sẽ tha thứ cho anh.” – Bạch Tiểu Sao nói, nhưng trong mắt tràn ngập niềm vui, trong lòng nghĩ thầm ‘Phùng Nam, muốn đấu với tôi á, không có cửa đâu.’
~~~~~Toàn văn hoàn~~~~~