Lúc này cũng không có Cố Hiểu Khanh cùng Đỗ Thương Lược ngăn trở, nhưng Quân Phi Hoàng chỉ là nhìn hắn, rồi mới cười một tiếng, bộ dáng cầm chủy thủ kia cũng không giống muốn ném về phía hắn, Tiêu Mộc Phi đang do dự lấy có hay không nên tiến lên đoạt lại hung khí, Quân Phi Hoàng đã động thủ.
“Ngươi!”
Chủy thủ này không bị ném ra, mà rõ ràng đang trên tay Quân Phi Hoàng linh xảo vòng vo vài vòng, hướng về phía bớt trên mặt y hạ một đạo, tính toán thật chuẩn, liền từ hồng ban trên trán y vạch một đường đến khóe mắt, như y từng đối gương đồng xem qua ngàn vạn lần, cũng lấy ngón tay vô số lần xác nhận qua một lượt không chút nào chần chờ.
Tiêu Mộc Phi nhìn ra được Quân Phi Hoàng không có sử dụng bao nhiêu lực khí, nhưng chủy thủ này hiển nhiên cực kỳ lợi hại, máu tươi lập tức từ miệng vết thương tuôn ra, đầu tiên là một giọt một giọt huyết châu, rồi sau đó tụ thành một dòng nhỏ từ khuôn mặt y chảy xuống, nhưng y vẫn nhìn Tiêu Mộc Phi, ánh mắt một mảnh bình tĩnh không dao động, trái lại ánh lên sự kinh ngạc của nam nhân.
“Vương gia nói sai rồi, không phải hoài nghi, mà là hy vọng, vương gia hy vọng đó là một chướng nhãn pháp dùng để khảo nghiệm vương gia.” Vừa nói, y vừa cười, máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất. “Đáng tiếc làm vương gia thất vọng rồi, đây là khuôn mặt xấu xí thật sự.”
Leng keng một tiếng, chủy thủ rơi xuống mặt đất. Tiêu Mộc Phi lập tức đứng lên, như là muốn hướng y đi tới, Quân Phi Hoàng lại đưa tay ngăn giữa hai người, kỳ thật y hoàn toàn có thể không đếm xỉa, nhưng y không vượt qua được suy nghĩ, tựa như hết thảy tất cả đều bị đông lại trong đôi mắt thâm thúy của y.
“Ta cùng với vương gia trong lúc đó chỉ là một hứa hẹn, vương gia nhận lời lập ta làm hậu, mà ta cũng đã ngồi trên kiệu hoa vương gia thề cả đời tận trung…… Đương nhiên, ta cũng minh bạch muốn vương gia chịu được nhất danh nam hậu là việc khuất nhục ra sao, bởi vậy vô luận vương gia hy vọng ta tự xưng thần thiếp hoặc bất cứ chuyện gì, ta cũng có thể tiếp nhận.”
Tiêu Mộc Phi cuối cùng bước lui một bước, nhưng Quân Phi Hoàng cũng lui một bước, huyết vẫn đang chảy, y lại như là hoàn toàn không cảm thụ được đau đớn.
“Chỉ thỉnh vương gia chớ lấy hư tình giả ý đùa bỡn ta.”
Trong nháy mắt, thật sự chỉ là trong nháy mắt, Tiêu Mộc Phi cho là hắn trông thấy đau thương trong sâu thẳm mắt Quân Phi Hoàng, nhưng Quân Phi Hoàng rất nhanh quay đầu rời đi, hắn căn bản không cách nào xác nhận đó có phải chỉ vẻn vẹn là ảo giác hay không, khi duỗi tay ra cũng chỉ kịp bắt lấy không khí.
Nghe thấy tiếng bước chân Quân Phi Hoàng xuống lầu, Tiêu Mộc Phi ôm đầu ngồi xổm xuống, nhắm mắt thở dài một tiếng. “Nguy rồi, lại muốn để Cố Hiểu Khanh mắng…… Thiệt là, nào có người nghiêm túc như thế ah, chỉ đùa một chút cũng không được!”
Mở mắt ra, đập vào mắt chính là vài giọt diễm hồng trên mặt đất, Tiêu Mộc Phi gãi gãi đầu, lại nhớ tới một chưởng đẩy mình ra kia của Quân Phi Hoàng nhìn như lôi đình vạn quân, kỳ thật căn bản không có bao nhiêu khí lực, nghĩ như vậy, hắn nhịn không được lại thở dài một tiếng. “Đều đối bổn vương tốt như vậy, lại đối chính mình liền như thế hung ác…… Ah ah, thật sự là tức chết ta!”
Tiêu Mộc Phi từ mặt đất nhảy lên, xoay người cầm bao phục Quân Phi Hoàng cùng của mình liền đi ra ngoài, còn chưa bước ra cửa phòng lại nặng nặng vài bước quay lại, giật dây buộc tóc trên bàn thu vào trong ngực, theo cửa mở, động tác đi xuống cầu thang đến phân phó tính sổ đều đại mà trọng, binh binh bang bang dọa mọi người trong khách , nhưng đã khó chịu, chưởng quầy lại không biết còn cố ý vô tâm tính sai sổ, Tiêu Mộc Phi vẫn là nghiến răng nghiến lợi móc ra kim toán bàn đến ba đáp ba đáp tính toán tinh tường minh bạch, một đồng cũng không để chưởng quầy hưởng lợi, đang lúc chưởng quầy hết sức đau khổ nét mặt già nua tiễn khách, hắn lại trở về, bộ dáng hung thần ác sát sợ tới mức chưởng quầy thẳng cúi đầu nhận lầm.
“Sợ cái gì! Bổn vương nhớ tới làm dơ gian phòng của ngươi, một lượng bạc này coi như bồi tội.”
Không thấy có người như vậy bồi tội, ba một tiếng động tác buông ngân lượng kia suýt nữa hủy đi quầy hàng của hắn, nhưng chưởng quầy không dám nhiều lời, khom người cúi đầu đem Tiêu Mộc Phi đưa lên ngựa, nhìn hắn tuyệt trần mà đi lúc này mới an tâm xoa xoa mồ hôi trên trán.
Tiêu Mộc Phi càng nghĩ càng giận, cũng không biết chính mình đến tột cùng là tức giận Quân Phi Hoàng nói rõ ràng không nể tình như vậy, hay là tức giận dùng nhiều một lượng bạc, tóm lại hắn cưỡi ngựa nhanh chóng, đảo mắt liền tới quân doanh, tự xoay người bước xuống, kéo lấy tướng lãnh không biết tên tới đón tiếp liền hỏi: “Quân Phi Hoàng đâu?”
“ Quân công tử tại chủ trướng……”
“Cái gì công tử không công tử, gọi nương nương!” Nói xong, hắn cũng không quản đối phương đến tột cùng nghe có hiểu hay không, xoay người liền vọt tới chủ trướng, nhưng trong trướng ngoại trừ quân y trẻ tuổi đang tại thu thập hòm thuốc, cũng không người khác, hắn ném bọc hành lý hổn hển hỏi: “Quân Phi Hoàng đâu?”
“Quân công tử ──”
“Gọi nương nương!”
Quân y trẻ tuổi bị hắn làm cho sợ tới mức vội vàng đổi giọng. “Nương nương đi tìm Thích phó tướng.”
Tiêu Mộc Phi sải bước nhanh ra khỏi chủ trướng, rồi quay đầu lại. “Vết thương trên mặt Quân Phi Hoàng không có gì đáng ngại, sẽ không xấu hơn đi!”
Đang muốn mở miệng, thấy Tiêu Mộc Phi trừng, quân y trẻ tuổi thức thời nói: “Vết thương của nương nương cũng không lo ngại, cẩn thận điều dưỡng cũng có thể hoàn hảo như lúc ban đầu.”
Nghe thấy bốn chữ hoàn hảo như lúc ban đầu, Tiêu Mộc Phi lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người lượn quanh cả tòa quân doanh chính là tìm không thấy Quân Phi Hoàng, mỗi người đều trông thấy sửu phượng hoàng kia, hàng ngày là y luôn luôn kém một bước! Thật vất vả mới nghe nói người nọ giúp hắn bưng bữa tối đến chủ doanh, hắn vội vàng ba bước thành hai bước chạy đến, thức ăn trên bàn vẫn còn bốc khói, trong trướng không có một bóng người, tức giận đến mức hắn một bên nhai thịt một bên gặm bánh, như muốn đem bữa tối này thành Quân Phi Hoàng ăn vào bụng không nói, lại còn bẻ gãy hai đôi đũa.
Hảo ngươi Quân Phi Hoàng, bổn vương với ngươi cùng đấu!
Liền như vậy ngươi tìm ta truy náo loạn ba ngày, cả quân doanh cũng biết Quân Phi Hoàng đang trốn Tiêu Mộc Phi, tuy không biết nguyên nhân, nhưng cơ hồ tất cả tướng lãnh chủ yếu đều bị Tiêu Mộc Phi nắm cổ áo bắt hô ba chữ gọi nương nương, cũng cơ hồ tất cả mọi người hữu ý vô ý lưu ý bóng dáng Quân Phi Hoàng, có thể nói thật kỳ quái, luôn giờ khắc này nhìn thấy y, sau một khắc đã không thấy tăm hơi bóng người, chư tướng một mặt trốn tức giận tăng vọt của Tiêu Mộc Phi, một mặt dưới đáy lòng âm thầm bội phục lấy vị nương nương này.
Thẳng đến khi Cố Hiểu Khanh cùng Đỗ Thương Lược ua suất lĩnh đại quân đi vào thành Long Cương, Tiêu Mộc vẫn không thấy Quân Phi Hoàng.
“Chơi trốn tìm gần mười ngày?” Cố Hiểu Khanh bưng lấy mặt, cơ hồ không dám tin hành vi ấu trĩ như thế lại tại đây trong quân doanh đã nháo đến mọi người đều biết. “Vương gia, ngươi có bệnh phải không!”
“Có bệnh chính là ai ah! Bổn vương bất quá chỉ muốn vui đùa, có người sẽ cứ như vậy lấy đao hướng trên mặt chính mình rạch sao? Cũng không nghĩ đã đủ xấu ……”
“Vương gia!” Cố Hiểu Khanh đập bàn đứng dậy, lại lập tức vô lực ngồi trở lại trên mặt ghế. “Vương gia, nương nương hắn trời sinh tính cao ngạo, làm sao có thể để vương gia như vậy vui đùa?”
Tiêu Mộc Phi quay đầu, ngón tay còn đang trên bàn gõ tới gõ lui, lại gõ thế nào cũng không thể bình tĩnh, giương mắt chỉ thấy Cố Hiểu Khanh, Đỗ Thương Lược quăng đến ánh mắt khiển trách, hắn tức giận đến lật bàn mà đi, Cố Hiểu Khanh há hốc mồm, Đỗ Thương Lược lẳng lặng để lại cái bàn, thuận tiện trấn an Cố Hiểu Khanh.
“Làm sai còn dám lật bàn!”
“Vương gia tâm phiền.”
“Có ta phiền sao?”
Tiêu Mộc Phi kỳ thật nghe thấy trong trướng truyền đến thanh âm, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ để ý tới, liền vùi đầu đi lên phía trước, không nghĩ lại đụng phải Hoa Ninh, hắn đi phía trái muốn nhanh chóng, Hoa Ninh liền cũng đi phía trái, hắn hướng phải đi, Hoa Ninh liền cũng hướng phải, cũng không biết phản ứng Hoa Ninh tốt như vậy. Hắn cuối cùng đứng lại, tức giận nói: “Đều là bổn vương làm sai, có thể đi?”
“Vương gia thật sự biết mình làm sai chỗ nào?”
“Tha bổn vương đi…… Hoa Ninh.”
Hoa Ninh lắc đầu, kéo hắn đang ngồi xổm trên mặt đất hướng doanh trướng mình đi, lại không nghĩ Quân Phi Hoàng đang đứng phía sau hai người, lại chỉ nhìn nhìn bóng lưng ủ rũ của Tiêu Mộc Phi sau liền lẳng lặng xoay người rời đi.