Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi tan lớp thì bọn Trương Vĩ Đông rời phòng học, Tống Vũ Huy đem quyển sách bị xé đạp nhặt lên cho vào cặp. Bìa trên bị bọn người Trương Vĩ Đông viết linh tinh, vẽ linh tinh, ghi rất nhiều lời lẽ thấp kém.

Tống Vũ Huy nhìn mà cảm thấy đau lòng, những thứ như vậy tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy, càng không thể để cho Lâm Hạo Hi nhìn thấy. Cậu quyết định tìm một chỗ đem những thứ này đem đi đốt, hủy thi diệt tích.

Nếu như nói Tống Vũ Huy gặp được Lâm Hạo Hi là do trời cao ban ân cho cậu, thì quen biết phải Trương Vĩ Đông tuyệt đối là đau khổ mà ông trời muốn thử thách cậu. Trương Vĩ Đông vừa mới nhìn thấy cậu đã muốn bắt nạt cậu, mà rõ ràng là cậu chẳng có làm gì sai, cũng chẳng đi chọc giận bọn họ, chẳng hiểu sao đám người con ông cháu cha cứ thích lấy chuyện bắt nạt cậu mà làm trò vui.

Tống Vũ Huy đấu không lại bọn họ, chỉ có thể nuốt giận vào bụng, cậu biết một khi cậu với bọn họ đấu đá nhau, bọn họ sẽ trở nên hưng phấn giống như chó hoang, đem cậu gặm đến không còn lại một chút cặn.

Bầu trời xế chiều, sau khi tan học, Tống Vũ Huy mang sách với máy mp ra ngồi bên cạnh hồ sen, mở sách tiếng Anh ra đọc.

Vào lúc này, bên hồ sen rất ít người, các học sinh ngoại trú đều đã về nhà, còn các học sinh nội trú thì đa số đều đã trở về ký túc xá cả. Ngồi đọc sách một lúc thì chợt nghe có tiếng con gái khóc ở gần phòng thí nghiệm “Tôi không đi, tránh ra, tôi phải về nhà!”

Tiếp theo là tiếng cười của một nam sinh “Ai ai, sao lại khóc vậy nè, hoa khôi của trường đúng là hoa khôi của trường, khóc mà cũng quyến rũ mê người đến như thế”

Vào giờ này thì phòng thí nghiệm thường không có ai, thanh âm này lại nghe như là đang có người bị bắt nạt. Tống Vũ Huy đi tới, đầu ngó nghiêng xem xét, bên ngoài WC có mấy nam sinh đang vây quay một nữ sinh, xem bóng lưng liền biết ngay là bốn người bọn Trương Vĩ Đông! Mà nữ sinh bị vây quanh hình như là người tháng trước mới được cả trường bầu chọn trở thành hoa khôi, Trương Đình Vân.

Trương Vĩ Đông cho hai tay vào túi quần, dùng thân thể của chính mình ép vào Trương Đình Vân. Trương Đình Vân dĩ nhiên rất phản cảm, cả người bị bức ép lui đến góc tường, nước mắt tuôn ròng ròng, khóc lóc nói “Tránh ra, đừng đụng vào tôi”

Ba tên đàn em kia đứng cười ha hả, một tên trong số đó nói “Đông ca, hoa khôi của trường người ta đang thẹn thùng đó”

Trương Vĩ Đông xoa xoa khuôn mặt mềm mại nộn nộn của Trương Đình Vân “Lại đây, em đỏ mặt cho anh nhìn xem nào!”

Tống Vũ Huy nhìn cảnh tượng, thực sự không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi bước ra “Các người, các người đông như thế sao lại có thể đi bắt nạt một cô gái!” (Jian: Em nó anh hùng cứu mỹ nhân =)) )

Trương Vĩ Đông nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại, nhìn thấy Tống Vũ Huy, liền tỏ vẻ khinh thường “Đệch, hóa ra là tên nhà quê”

Thằng đứng bên cạnh bắt chước giọng Tống Vũ Huy lúc nãy nói “Các người đông như dzậy sao mờ lại đi bắt nạt một cô gái hở. Các người làm như dzậy là hông có đúng, tui đi mét thầy bi giờ đọ”

Sau đó cả đám người kia đều cười lớn.

Người Trương Vĩ Đông hướng đến đụng vào người Trương Đình Vân, quay mặt lại hếch mặt lên “Tao cứ bắt nạt đấy, thì sao nào, mày làm gì được tao? Muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân hả? Ngon lại đây đánh tao coi, thằng nhà quê!”

“Thằng nhãi này dám đánh mới là lạ, cỡ nó chỉ có bị đánh thôi!”

Tay phải Tống Vũ Huy gắt gao siết chặt lấy cái máy mp, đối mặt với đám người bọn họ dù thế nào cũng cảm thấy có hơi sợ sệt “Các người…. các người nếu dám bắt nạt người khác thì tôi sẽ đi nói cho giám thị đấy”

“Phụt, ha ha, đi mét giám thị cơ đấy?”

“Cái thứ nhát gan như mày cũng có can đảm thật a, ờ cứ coi như đi gọi giám thị tới đi, tao cũng đách sợ”

Tống Vũ Huy nghiến răng, liếc mắt nhìn về Trương Đình Vân đã khóc đỏ cả mắt, rồi hướng về chỗ đi ra mà chạy đi. Trương Vĩ Đông cười liền mấy cái “Bởi tao nói có sai đâu mà, thằng này là cái loại chết nhát, còn bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng tự mình bỏ chạy mất dép”

“Có khi nó còn tè cả ra quần không chừng! Ha ha!”

Không lâu sau, Tống Vũ Huy thật sự cùng hai giám thị trở lại. Hai giám thị bước tới mở miệng giáo huấn, muốn đem bốn người bọn họ mang tới phòng giáo vụ để dạy bảo, không nghĩ tới đám người Trương Vĩ Đông căn bản chẳng thèm để lời của giám thị lọt vào tai, lại còn đánh nhau với giám thị tại chỗ.

Giám thị trường đã từng đi lính, hai người đánh ngang ngửa với bốn học sinh kia, sáu người vật lộn nhau, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Tống Vũ Huy lo sợ đợi chút nữa sẽ gây họa tới Trương Đình Vân, chạy tới chỗ cô nói “Cậu mau đi đi”

Trương Đình Vân gật gật đầu, nắm chặt cánh tay Tống Vũ Huy, mắt đỏ hoe nhìn cậu “Cậu đi với mình đi, mình sợ lắm”

Tống Vũ Huy liền đồng ý, theo cô, hai người cùng nhau rời khỏi hiện trường hỗn loạn.

Trương Đình Vân nghẹn ngào gọi điện thoại cho gia đình để bọn họ tới đón cô về.

Tống Vũ Huy ngồi ở cổng trường cùng Trương Đình Vân chờ gia đình cô tới đón về, Trương Đình Vân mũi đỏ ửng, nức nở nói với cậu “Trương Vĩ Đông ép mình làm bạn gái hắn, mình đã từ chối rồi mà mấy bữa nay hắn cứ tới quấy rầy mình suốt, còn nói sẽ tìm người… tìm người làm chuyện kia với mình nữa”

Hóa ra cũng có người vô duyên vô cớ bị Trương Vĩ Đông bắt nạt, Tống Vũ Huy an ủi cô, nói “Cậu có thể yên tâm được rồi, thầy giám thị nhất định sẽ xử lý chuyện này”

Trương Đình Vân nói “Bọn họ lưu manh du côn giống như xã hội đen vậy đó, sao có thể nghe lời giám thị được. Giờ mình thật chẳng muốn tới trường nữa, nhìn thấy bọn họ, mình lại cảm thấy buồn nôn”

Tống Vũ Huy cũng chẳng ưa gì bọn người đó. Loại người như vậy, có khi trừ cha mẹ bọn họ ra, chẳng ai ưa nổi.

Gia đình Trương Đình Vân lái xe đến đưa cô đi về. Tống Vũ Huy không còn hứng thú đọc sách tiếng Anh nữa, mà căn tin giờ cũng không còn cơm nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là tới tiệm mua hai cái bánh mì lấp đầy cái bụng.

Tới giờ tự học buổi tối, Tống Vũ Huy mới biết là ngày hôm nay bốn người bọn Trương Vĩ Đông với hai thầy giám thị đánh nhau, sau đó có thêm hai thầy giám thị nữa tới, đem bốn người bọn hắn áp chế. Bốn người bị mỗi người một giám thị áp đi tới phòng giáo vụ.

Vừa giải tới phòng giáo vụ thì liền gọi điện thoại cho hiệu trưởng tới trường ngay lập tức để xử lí việc này, sự tình gây huyên náo rất lớn, hai phe đều có người bị thương, hiệu trưởng gọi điện cho gia đình bốn người bọn họ để gia đình đến đưa bọn họ về.

Sáng sớm thứ hai, hiệu trưởng đứng trên đài đưa ra thông báo xử phạt bốn người bọn Trương Vĩ Đông, mỗi người đều bị đánh dấu lỗi. Trương Vĩ Đông cầm đầu nên bị đánh lỗi lớn, đồng thời bị quản chế, còn ba người còn lại mỗi người bị đánh lỗi nhỏ hơn.

Sau đó có người nói rằng, bữa đó bốn thầy giám thị cũng đánh nhau nên giờ cũng bị xử lý. Bởi vừa dựa theo nội quy trường học, giám thị đã cùng học sinh phát sinh xung đột, bất đặc dĩ lắm mới phải dùng tới vũ lực để giải quyết. Trương Đình Vân cũng vì vậy mà phải chịu sự bàn tán sôi nổi của mọi người, họ cái gì cũng nói vậy mà chẳng có ai nhắc tới Tống Vũ Huy.

Bốn người bọn Trương Vĩ Đông không đến trường, trong lòng Tống Vũ Huy cảm thấy bất an, vẫn cứ thấp thỏm lo sợ không thôi. Lúc đó cậu chỉ muốn cứu Trương Đình Vân nhưng chỉ dựa vào sức cậu thì chắc chắn không thể cứu được, nên mới đi gọi giám thị tới. Ai mà ngờ bọn người Trương Vĩ Đông lại to gan đến như vậy, dám đánh nhau với cả giám thị luôn.

Sự tình đã hỗn loạn đến nước này, có quan hệ rất lớn với cậu. Bốn người bọn Trương Vĩ Đông có tội thì phải chịu, thế nhưng lại liên lụy đến bốn giám thị kia làm họ mất đi công tác, Tống Vũ Huy trong lòng vô cùng bất an.

Thầy giáo gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi làm Tống Vũ Huy giật mình tỉnh lại, sau đó lập tức đứng lên, nhưng lại không biết thầy hỏi về cái gì.

Tống Vũ Huy lúng túng chốc lát, xin lỗi nói “Thầy ơi, có thể lặp lại câu hỏi lần nữa được không ạ?”

Thầy giáo dạy môn Sinh chỉ chỉ vào câu hỏi trên màn máy chiếu, tế bào thực vật với tế bào động vật khác nhau ở điểm nào?

Câu này Tống Vũ Huy biết, liền trả lời “Tế bào thực vật có thành tế bào, bộ phận tế bào thực vật có dịch bào cùng diệp lục thể, còn tế bào động vật thì không có, tế bào động vật có nhân tế bào mà tế bào thực vật chỉ có một số thực vật cấp thấp mới có.”

Thầy dạy Sinh phi thường hài lòng “Trả lời rất tốt, ngồi xuống đi. Nhưng mà ngồi học vẫn phải lắng tai chú ý nghe giảng đấy.”

Tống Vũ Huy sau khi ngồi xuống thì gật gật đầu vâng dạ..

Thầy dạy Sinh đứng trên bục giảng hỏi tiếp “Vậy ai trả lời được hai loại tế bào trên có đặc điểm gì chung nào?”

Tiếp đó, một bạn học khác đứng lên trả lời. Tống Vũ Huy trải qua chuyện vừa rồi, sợ lát bị hỏi sẽ trả lời sai nên không dám lơ là nữa mà bắt đầu chăm chú nghe thầy giảng bài.

Ngô Diệu Hàm đối với chuyên Trương Vĩ Đông không đến trường thì cảm thấy cao hứng vô cùng “Cả lớp đứa nào cũng ghét cái thằng đó, nó không đi học tự dưng thấy bình yên ghê, không khí trong lớp cũng trong lành hẳn ra” Nói rồi lại hít thở sâu một hơi. (Jian: nói chung là rất thích bạn Diệu Hàm =)) )

Tống Vũ Huy tâm tình lại không được tốt cho lắm, cứ luôn có cảm giác mang tội. Dù sao lần này còn có bốn vị giám thị vì thế mà bị đuổi việc.

Ngô Diệu Hàm không rõ đang nghĩ gì mà cười cười “Vũ Huy, tình hình là như này, cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?”

Tống Vũ Huy sực tỉnh lại, hỏi “Hả? Cái gì?”

“Giúp tớ lấy một tấm hình anh cậu đi. Hay là hình chụp trên điện thoại cũng được”

Tống Vũ Huy hơi khó xử, Lâm Hạo Hi lúc ở buổi ký tặng sách đeo một cái kính đen lớn như vậy chính là để che khuất mặt, nếu như chính mình lại đưa cho Ngô Diệu Hàm tấm hình anh ấy thì liệu anh ấy có tức giận hay không?

“Chuyện này… tớ phải về hỏi qua anh tớ một chút đã”

Ngô Diệu Hàm đáng thương tỏ ra trong sạch “Khỏi đi mà, cậu cứ yên tâm, tớ nhất định sẽ không truyền đi đâu cả đâu, chỉ để riêng mình tớ thưởng thức thôi.”

“Vẫn là chờ tớ về đi hỏi anh ấy một chút thì tốt hơn”

Ngô Diệu Hàm đành bất đắc dĩ “Thôi được rồi.” Đột nhiên cô lại nghĩ tới chuyện gì đó liền reo lên “Đúng rồi, nhà cậu ở chỗ nào vậy?”

Trên trán Tống Vũ Huy nổi ba hắc tuyến, “Cái này… cái này… tớ vẫn là phải hỏi trước anh tớ một chút”

Ngô Diệu Hàm làm ra vẻ mặt khó tin “Đừng nói là đến chuyện cậu đưa bạn học về nhà mà anh cậu cũng không cho chớ?”

“Cũng không phải” Là Ngô Diệu Hàm động cơ không trong sáng, nếu mà dẫn cô nàng này tới, với tính cách của cô như thế, nhất định sẽ như một con ong mật nhỏ cứ bay vòng vòng xung quanh Lâm Hạo Hi, Lâm Hạo Hi sẽ không thích, phải làm sao bây giờ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio