Ngày thứ ba sau khi kết quả thi được công bố, nhóm điểm cao đầu tiên đã bắt đầu tiến hành chọn nguyện vọng. Tô Vân San không biết từ đâu kiếm ra một cuốn sách tổng hợp giới thiệu trường đại học ở Trung Quốc.
Tô Vân San lật trang sách nói “Đại học Phục Đán Thượng Hải không tồi, trường học rất đẹp, còn có rất nhiều chuyên gia để chọn. Con xem này, đại học Phục Đán là trường đại học đầu tiên do người Trung Quốc thành lập khởi đầu từ học viện quốc lập đầu tiên, có nhiều ngành đa dạng để lựa chọn, bao gồm văn học, vật lý học, y học, triết học, kinh tế học, luật học, lịch sử học, công học, hàng chục các loại ngành học khác…”
Tống Vũ Huy đối với Đại học Phục Đán không có hứng thú, nghe Tô Vân San nói xong, cậu mới nói “Mẹ, con muốn học đại học Z.”
Tô Vân San hỏi “Đại học Z của Chiết Giang hay là Thượng Hải?”
“Thành phố G.”
Tô Vân San sắc mặt tối sầm, thành phố G cách nơi này quá xa, bà vừa mới cùng con trai đoàn viên, không muốn lại bị chia cách mỗi người một phương. Nếu như cậu có thể học đại học tại Thượng Hải hoặc là Chiết Giang, coi như có đi xe buýt cũng chỉ mất hai, ba tiếng, bà có thể thường xuyên đến trường học thăm cậu. Nhưng nếu như thành phố G, ngồi xe lửa phải mất một ngày một đêm.
“Tiểu Huy, con đi học ở Thượng Hải cho gần nhà, có thể thường xuyên được về nhà không tốt hơn sao?” Tô Vân San mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn con trai “Thượng Hải so với thành phố G phát triển cũng ngang như nhau mà, con nói có đúng hay không?”
Tống Vũ Huy trầm mặc trong chốc lát “Mẹ, con vẫn muốn đến thành phố G.” (Jian thay lời Tiểu Huy: chồng con đang ở đó chờ con mẹ ơi ;___; )
Tô Vân San nhìn gò má con trai “Con đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi.” Tống Vũ Huy cảm thấy có chút hổ thẹn “Mẹ, xin lỗi.”
“Đứa nhỏ ngốc, là mẹ có lỗi với con, con không hề có lỗi gì với mẹ hết.” Tuy rằng rất hi vọng con trai có thể đi học tại Thượng Hải hoặc là Chiết Giang, thế nhưng con trai đã quyết định như vậy rồi, bà cũng không phản đối làm gì nữa. “Nếu con đã quyết định thế, vậy thì báo danh vào đại học ở thành phố G vậy.” Nói rồi, bắt đầu lật xem cuốn sách thật dày trên tay “Để mẹ coi thử coi ở thành phố G có cái trường đại học nào tốt.”
Tống Vũ Huy nói “Đại học Z là trường đại học tốt nhất thành phố G.”
Tô Vân San cũng vừa hay lật đến trang giới thiệu về trường đại học Z, nhìn lướt qua mấy tấm hình chụp quang cảnh trường học, đầu trang còn có phần giới thiệu sơ lược, đáp lại lời con trai nói “Trường đại học Z cũng rất đẹp, còn là do Tôn Trung Sơn sáng lập nữa.”
Năm giờ rưỡi, Lâm Hạo Hi tắt máy vi tính rời khỏi văn phòng, vừa lúc đó Lý Nghị cũng từ phòng kế bên đi ra.
“Uống rượu, đi không?” Lâm Hạo Hi quay sang Lý Nghị hỏi.
“Mày đãi hả?”
“Nếu mày muốn tự trả tiền thì tao cũng không có ý kiến.”
Lý Nghị cười cười “Yên tâm, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra ở trên người tao.”
Lâm Hạo Hi hắt đầu ra hiệu “Đi.”
Lý Nghị bước nhanh hơn theo sau “Đói bụng quá, trước tiên đi ăn cơm đi, ăn cơm xong rồi nói.”
Tùy tiện tìm một nhà hàng ăn cơm tối xong, hai người cùng đi tới một quán bar gần đấy. Quán bar lấy âm nhạc làm chủ đề, cách trang trí cũng thể hiện ra được bản sắc riêng, chủ đề của quán bar tuần này là “Secret của Mozart” . Bảy, tám người nghệ sĩ ở trên đài say sưa diễn tấu bản “Lời thì thầm của mùa thu.”
Hai người ngồi ở quầy bar bên cạnh, Lâm Hạo Hi cũng chỉ uống mỗi rượu.
Lý Nghị cầm ly rượu trên tay nhìn hắn đang uống liên tục mấy ly, cố tình hỏi “Tao nhớ hình như bình thường mày không hay uống rượu a, sao tự dưng bữa nay lại đi uống rượu vậy?”
Lâm Hạo Hi hời hợt nói “Muốn uống.”
Lý Nghị nhìn thấu hắn “Mẹ nó, mày cũng đừng gồng mình cứng rắn chịu đựng, nếu muốn cậu ta thì lập tức đem cậu ta trở về đi, đem lời muốn nói nói rõ ràng ra, sau đó hảo hảo hưởng thụ sinh hoạt.”
Lâm Hạo Hi nhìn Lý Nghị một chút “Mày sẽ không hiểu đâu.” (Jian: anh mới là người không hiểu đó Hạo Hi =.= tui mệt anh quá =.=)
“Tao làm sao mà không hiểu, mày chính là không muốn đem nó bẻ cong, nhưng lại muốn được ở cùng với nó, hai tầng mâu thuẫn cùng hạ xuống, mày liền chọn cách tự dằn vặt chính mình trước.” Lý Nghị uống một hớp rượu “Khâu tỷ mấy ngày trước còn hỏi tao dạo này trạng thái tinh thần của mày không tốt, có phải là bị cái gì đả kích không, mày coi đi, đến người ngoài còn nhìn ra hết cả rồi.”
Lâm Hạo Hi cầm chai rượu rót vào ly, rót hơn nửa ly rượu thì nâng ly lên một hớp uống cạn. Trầm mặc trong chốc lát, nhếch miệng lên một vệt cười khổ “Đại khái là đã quen có em ấy ở bên cạnh, vì vậy nên khi em ấy rời đi, trong lòng lại có cảm giác như là thiếu mất một thứ quan trọng, nhịp sống sinh hoạt cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn. Mấy ngày nay, mỗi lần nói chuyện điện thoại với em ấy, tao đều muốn liều mạng đi đến trước mặt em ấy, nói cho em ấy biết tất cả. Một khi có loại kích động này, lý trí dựng nên lúc trước sẽ tan thành mây khói.”
“Kỳ thực chung quy mày cả đời này phải kích động như vậy vài lần, nếu như cứ sống quá lý trí thì chính mình cũng sẽ rất mệt.” Lý Nghị lấy tay khoát lên trên bả vai của hắn “Mày không nên cứ miễn cưỡng chính mình làm gì, miễn cưỡng chỉ trong thời gian ngắn thôi chứ không thể miễn cưỡng được cả đời đâu.”
“Hi, hai anh chàng đẹp trai, có muốn cùng uống rượu không?” Hai cô gái chừng đôi mươi bước đến gần, trên tay còn nâng ly rượu, lớp phấn son trang điểm tạo nên mấy phần quyến rũ.
Lâm Hạo Hi liếc nhìn các cô một chút rồi tiếp tục tự mình rót rượu, Lý Nghị quay sang hai vị mỹ nữ cười cười “Thằng anh em này của anh đã xa vợ một tháng, giờ đang nghĩ muốn vợ nó mà không được nên thằng này mới ở đây mượn rượu giải sầu, các em tốt nhất vẫn là không nên quấy rầy nó.”
Một vị mỹ nữ trong che miệng cười khẽ “Không ngờ được trên thế giới này vẫn còn một anh chàng đẹp trai mà lại si tình như vậy nha.”
Lý Nghị thở dài một hơi “Chỉ tiếc là, cái anh chàng đẹp trai này là hoa đã có chủ rồi.”
“Cái anh chàng đẹp trai kia là hoa đã có chủ, vậy còn anh, trong nhà cũng trồng hoa rồi sao?”
“Ha ha, các em đoán thử xem.”
Lâm Hạo Hi uống xong phần rượu cuối cùng, chỉnh lại âu phục, đối với Lý Nghị nói “Các người từ từ nói chuyện.”
“Hạo Hi, chờ tao!” Lý Nghị vội vội vàng vàng đuổi theo, Lâm Hạo Hi thanh toán tiền xong liền hướng cửa ra bên ngoài quán bar bước đi.
Lý Nghị chạy tới “Không phải là đến uống rượu sao, nhanh như vậy đã đi rồi?”
Lâm Hạo Hi một tay bỏ vào túi quần, một tay kéo âu phục “Tao chỉ là không muốn làm kỳ đà cản mũi bọn mày thôi.”
“Móa, muốn nói tới kỳ đà cản mũi, bình thường mày với Tiểu Huy trong lúc có mặt tao để tao làm kỳ đà sợ còn chưa đủ hả, nhiều năm như vậy tao đều không để ý.”
“Đó là mày tự chuốc.”
“Được được, là tao tự chuốc lấy, tao đáng đời làm kỳ đà cản mũi.”
Lâm Hạo Hi đi về phía bãi đỗ xe, Lý Nghị kéo hắn lại “Uống rượu rồi đừng lái xe, bắt xe trở về đi.”
Lâm Hạo Hi đứng bên lề đường, phía trước không xa chính là một toà nhà lớn dựng thẳng cao chọc trời, toà nhà phủ kín những đèn neon giống như sao chớp tắt theo tiết tấu. Lâm Hạo Hi đứng ở đó ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn, ở sân thượng toà nhà lớn này, đã có hồi ức tốt đẹp nhất.
Ba năm trước thuyết phục Tống Vũ Huy tiếp tục đi học là ở phía trên kia, một năm trước vào đêm Giáng sinh lần đầu tiên cùng cậu hôn môi cũng là ở chỗ đấy.
Lý Nghị theo tầm mắt của hắn nhìn sang “Sân thượng tòa nhà đó có một đài quan sát, có thể nhìn thấy cảnh đêm ở thành phố G, mày muốn lên đó xem hả?”
“Không đi” Lâm Hạo Hi xoay người, tiếp tục bước về phía trước.
Lý Nghị thở dài một hơi, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, ngán đến số điện thoại của Tống Vũ Huy, đưa tới trước mặt Lâm Hạo Hi “Nè, muốn cậu ta thì liền nói với cậu ta đi, tiền điện thoại tao chịu.”
Lâm Hạo Hi nhàn nhạt nói một câu “Không cần”
Rồi tiếp tục đi về phía trước, Lý Nghị đuổi theo “Không phải tuần sau mày có buổi ký tặng sách ở Thượng Hải với Bắc Kinh sao, lúc tới Thượng Hải tiện đường đi một chuyến tới chỗ cậu ấy đi.”
Lâm Hạo Hi sửa lại “Là Thành Đô với Bắc Kinh.”
“Ây… Đều giống nhau, hơn nữa giờ đi máy bay nhanh như vậy, tới đâu chả được.”
Sau khi quyển sách mới của Lâm Hạo Hi ra mắt trên thị trường, chỉ trong vòng ngày liền leo lên bảng xếp hạng sách bán chạy nhất. Tống Vũ Huy là nhóm độc giả đầu tiên đến nhà sách mua sách, dùng tiền tiêu vặt của mình một lần mua mười cuốn đặt trên giá sách ở trong phòng.
Trên giá sách còn có những sách khác của Lâm Hạo Hi, lúc trước khi chuyển sang bên này cậu đã mang theo.
Quyển sách kia cậu đã liên tục đọc rất nhiều lần, có rất nhiều câu đắt giá khiến cậu thậm chí muốn làm fan thực thụ của Lâm Hạo Hi luôn, Tống Vũ Huy ngoại trừ sưu tập hầu hết sách của thần tượng, còn thường xuyên bày tỏ sự yêu thích thần tượng trên tieba cùng blog, quan tâm đến mọi khoảng khắc, hoạt động của thần tượng. (Jian: Ôi giời =)) em thành fanboy sồi à =)) )
Thông tin Lâm Hạo Hi ngày tháng có buổi ký tặng ở Thành Đô, Tống Vũ Huy ngay lập tức liền đã biết rồi. Cậu đã đặt trước vé xe lửa đi sáng sớm ngày tháng , từ Chiết Giang, Hàng Châu đến Thành Đô tổng cộng nơi mất hơn mười giờ. Buổi ký tặng của Lâm Hạo Hi sẽ diễn ra từ hai giờ chiều đến năm giờ, sau khi cậu đến Thành Đô vừa vặn là hơn ba giờ chiều ngày .
Rốt cục cũng đợi được ngày ấy, Tống Vũ Huy mang theo một bộ quần áo khác để thay ra, rồi bước lên xe lửa đi đến Thành Đô. Trên tay cậu ôm sách của Lâm Hạo Hi mới ra không lâu
Ngồi ở phía đối diện là một nữ sinh viên đại học, tên là Viên Phan Phan, đi học ở Hàng Châu, nhà ở Trùng Khánh. Viên Phan Phan sau khi nhìn thấy quyển sách kia trên tay Tống Vũ Huy thì tỏ ra rất kích động “Đây là sách mới của Lâm Hạo Hi nè, hóa ra là cậu cũng cũng yêu thích anh ấy.”
Tống Vũ Huy có một loại cảm giác gặp được tri âm vậy “Chị cũng thích chứ?”
“Đúng vậy, chị rất là thích sách của anh ấy đó, sách của anh ấy ra chị đều sưu tầm lại hết.” Viên Phan Phan nói “Sách mới ra của anh ấy chị vốn là định mua, nhưng mà lúc đó lại đang bận chuyện thi cử, sợ mình mê đọc tiểu thuyết làm ảnh hưởng tới kỳ thi, thế nên chị không mua. Có thể cho chị xem một chút được không?”
Tống Vũ Huy cầm quyển sách đưa ra “Đương nhiên có thể.”
Viên Phan Phan nhận lấy sách, mở ra trang tên sách, đầu tiên là nhìn qua mục lục một chút, ngẩng đầu trưng cầu ý kiến nói “Chị sợ chị mà lỡ đọc rồi sẽ không dừng lại được luôn, cậu có đang cần đọc gấp không vậy.”
“Không sao, em đã đọc rồi.”
“Thiệt hả, thấy sách còn mới tinh thế này, chị còn tưởng cậu chưa coi.” Viên Phan Phan không thể chờ đợi được nữa, hỏi “Hay không?”
Tống Vũ Huy có chút nóng mặt “Em cảm thấy rất hay.”
Viên Phan Phan lấy ra đồ ăn vặt từ trong balô của mình, đặt ở trên cái bàn nhỏ giữa hai người, có kẹo singgôm, bánh bích quy, khoai tây chiên, còn có cả trái cây “Mấy thứ này cậu cứ thoải mái ăn đi, không cần khách sáo.”
“Cảm ơn.”
“Vậy chị đọc sách đây.” Viên Phan Phan cười cười nói, Tống Vũ Huy đột nhiên cảm thấy, cô rất giống Ngô Diệu Hàm.
Viên Phan Phan ngồi ở phía đối diện cầm sách lên đọc, trông rất tập trung, Tống Vũ Huy nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tháng bảy ánh mặt trời rất xán lạn, chiếu vào từng mảnh từng mảnh trên tán lá xanh, bầu trời cao xa xăm rất xanh trong, thưa thớt trôi nổi vài cụm mây trắng mềm xốp như bông.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Tống Vũ Huy nghĩ đến hồi cùng Lâm Hạo Hi đi Lệ Giang, nếu như anh ấy cũng có thể nhìn thấy phong cảnh hiện giờ thì thật tốt.
Thái Dương dần dần ngả xuống về phía Tây, tàn nắng mờ nhạt rơi vào trên cửa sổ thủy tinh của xe lửa, chiếu lên người làm không mở mắt ra được. Đối diện truyền đến âm thanh nức nở nho nhỏ, Viên Phan Phan rút từ trong balô ra cái khăn tay lau nước mắt.
Tống Vũ Huy không hề nói gì, cậu hiểu rõ vì sao cô lại khóc, bởi vì quyển tiểu thuyết này có kết thúc là bi kịch.
Cánh diều gặp được ngọn gió, từ đây, diều có thể bay lên bầu trời nhìn thấy những cảnh sắc đẹp nhất trên đời. Thế nhưng rốt cuộc vẫn trốn không thoát khỏi sự chia lìa, bởi vì, khi ngọn gió biến thành cơn lốc, thì cánh diều cuối cùng sẽ bị phá hủy. (Jian: nói thiệt là hơi bị tò mò không biết Hạo Hi viết loại tiểu thuyết giề =)) )